Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1377

Khi nhìn thấy Giảo ở phía xa xa muốn rút lui, lão Lý bỗng quát lên: "Giảo, nhóm Phương Bình sắp đến rồi!"
Tuy Phương Bình chỉ là cấp bảy, nhưng lão Lý cảm thấy, nói vài câu về Phương Bình, có lẽ có thể khiến Giảo ở lại. Nếu nó đi, thì thật sự không còn cơ hội rồi.
Thiếu mất ba con yêu thú, dù nhóm Phương Bình đến cũng vô dụng.
Căn bản không giết được hai vị cấp chín!
Giảo nhìn lão Lý theo bản năng, đầu bếp sắp tới sao?
Nhưng đầu bếp mới chỉ là cấp thống lĩnh!
Không biết nghĩ đến điều gì, Giảo do dự một chút, gầm nhẹ một tiếng, kiên trì thêm một chút!
Đầu bếp rất xảo trá, hắn đến, có lẽ có biện pháp.
Nếu đầu bếp không có cách... thì nó sẽ đi.
Bởi vì đánh không lại!
Ba con yêu thú không định rút lui nữa, lão Lý và Ngô Khuê Sơn đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, cũng thấy thê thảm chán nản.
Hai người, một người cấp chín, một người có thể sánh với cấp chín, thế mà không bằng một cấp bảy.
Nhìn xem, ngay cả yêu thú cũng tin tưởng Phương Bình biết bao!
Cảm giác này... không lời nào diễn tả được.
Bọn yêu thú thấy bọn họ không có cách nào tiêu diệt Thiên Môn Thụ, chuẩn bị chạy trốn. Thế mà nghe Phương Bình sắp đến, bọn chúng lại không chạy nữa. Mợ nó, hiện thực tàn khốc, sự thật đau lòng.
Ngô Khuê Sơn không biết nên nói gì, cảm giác này... vừa đau lòng, vừa vui mừng.
Phương Bình thật giỏi, lừa con yêu thú này tin phục răm rắp.
"Kim Giác Thú, ngươi quả nhiên cấu kết với võ giả phục sinh!"
Thành chủ thành Thiên Môn quát lạnh một tiếng, lại vung búa lớn, đánh Giảo trầy da tróc vảy.
Trong ba con yêu thú này, hắn hận nhất là Kim Giác Thú, cho nên lúc công kích, cũng chủ yếu đánh nó nhiều nhất.
Lớp giáp vàng bên ngoài của Giảo bị đánh nhiều lần, ánh sáng vàng cũng mờ đi nhiều, trầy da tróc vảy, máu thịt be bét vẫn không chịu đi.
Chờ một chút... Chờ đầu bếp đến, nếu không còn cách nào thì chạy!
Nơi này cách thành Thiên Môn rất xa, nhóm người Phương Bình muốn chạy đến, có lẽ cần thêm thời gian.
Giảo lại kiên trì thêm một chút, đến khi cảm nhận vật chất bất diệt của nó đã hao mất một nửa, nó thật sự cuống lên.
Lại tiếp tục như thế, nó có thể sẽ chết ở này!
Hai anh em tốt của nó lúc này cũng không muốn tiếp tục nữa.
Giảo đành phải tiếp tục rống to cổ vũ, lời ngon tiếng ngọt đưa ra lợi ích.
Lấy được mỏ khoáng, chúng ta chia đều đều, ta một nửa, hai ngươi một nửa, muốn thành vương giả, không mạo hiểm sao được.
Chờ ta thành thú vương chân chín, hai ngươi cũng thành thú vương, ba thú vương chúng ta tự lập cấm địa, xưng bá vực Nam Thất...
Nói chung, Giảo tung hết lợi ích ra ngoài.
Kiên trì thêm một chút nữa là được!
Cách đó không xa, Ngô Khuê Sơn cũng nổi điên, tiếp tục như vậy thì thật sự không còn hy vọng gì.
Dù nhóm Phương Bình đến cũng chưa chắc có tác dụng gì lớn, ngược lại còn phải khiến bọn họ tránh xa vòng chiến cấp chín. Tuy nhóm người cấp bảy có thể giao chiến ngắn ngủi với cấp chín, nhưng một khi bị cấp chín đánh trúng, không chết cũng tàn.
Nói đoàn kết là sức mạnh, nhiều cấp bảy có thể cản được cấp chín, nhưng đó là khi đánh đổi mạng sống của nhiều cấp bảy.
Nếu là như vậy, Ngô Khuê Sơn thà không báo thù.
...
Khoảng 5 phút trôi qua, Phương Bình và Trần Diệu Đình đã đến.
Còn những người khác? Tốc độ bọn họ quá chậm, dẫn theo bọn họ cũng phiền, Phương Bình và Trần Diệu Đình trực tiếp đi trước, mặc kệ bọn họ.
Phương Bình vừa đến, Giảo hét lớn một tiếng.
Không đánh được!
Phương Bình không phí lời, thấy ánh kim trên người nó mờ mờ, lớn tiếng nói: "Lão tổ nhà ta tặng ta vật chất bất diệt, ta tặng ngài, Giảo đại vương, nhất định phải tiêu diệt bọn họ!"
Dứt lời, Phương Bình ném ra một quả cầu vàng lớn.
Giảo bay ngược ra, há miệng nuốt vào.
Nó vui mừng ra mặt!
Vật chất bất diệt!
Hậu duệ Chân Vương quả nhiên giàu có!
Chớp mắt, thương thế trên người nó đã khôi phục lại bảy tám phần.
Thành chủ thành Thiên Môn thấy thế, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, Phương Bình thì cười to: "Này lão chó già! Thành của ngươi bị diệt rồi, ông đây đã diệt sạch nhân mã của ngươi! Quên nói ngươi biết, hình như ngươi có hậu duệ đi theo Hòe Vương phải không?
Lần trước, trong Vương Chiến Chi Địa, hắn đã bị ta giết rồi! Chậc chậc, cảm giác giết hắn thật thoải mái!
Ngươi nghĩ Hòe Vương thật sự quan tâm ngươi sao? Ngươi chỉ là quân cờ bị bỏ rơi thôi!
Ngươi có biết mục đích trận chiến này là gì không?
Hòe Vương đồng ý với lão tổ nhà ta, để Ma Võ giết ngươi, chúng ta sẽ buông tha một ngoại vực dưới trướng Hòe Vương!
Địa bàn của Hòe Vương là vực Nam Thập Bát, lần trước hắn cũng đánh cược với lão tổ, thua mất vực Nam Thập Bát rồi. Để bảo vệ cho địa bàn của mình, cho nên hắn chọn từ bỏ ngươi!
Về phần ta có nói dối hay không, ngươi cứ đi hỏi thì biết! Trong vùng cấm, không ai không biết chuyện này!
Ha ha ha, uổng công lão chó già nhà ngươi còn nghĩ được vào vùng cấm thì có thể hưởng vinh hoa phú quý, thật buồn cười!"
Lúc nói chuyện, Phương Bình điên cuồng lùi về sau, la lớn: "Trần lão, ngài đi giúp hiệu trưởng!"
Trần Diệu Đình cũng không nói nhiều, nhanh chóng bay về hướng của Thiên Môn Thụ.
Mà Phương Bình vừa mới nói xong, hư không nơi hắn vừa đứng bỗng nhiên nổ tung.
Phương Bình xì cười một tiếng, lui ra hơn 2000 mét.
Khoảng cách này, dù thành chủ thành Thiên Môn đánh trúng, hắn cũng không chết được.
Giữ mạng quan trọng!
"Thẹn quá hóa giận rồi? Lần này, ngươi chết chắc rồi! Nếu ngươi dám đến Ngự Hải Sơn, lão tổ nhà ta sẽ đánh chết ngươi! Còn Cấm Kỵ Hải đó, ngươi dám đi không? Vực Nam Thất này không còn chốn cho ngươi dung thân nữa đâu!"
Nói xong, Phương Bình lại hét lớn: "Giảo đại vương, đừng sợ, dây dưa hắn đến chết đi! Lão tổ nhà ta đã giết mười mấy tên cấp chín ở vùng cấm, lấy vật chất bất diệt của bọn họ, ta còn nhiều lắm, mài chết hắn đi!"
Nói xong, trong tay Phương Bình lại ngưng tụ vật chất bất diệt màu vàng, Giảo hưng phấn gào lên!
Thật nhiều vật chất bất diệt!
Dù không lấy được mỏ khoáng... có thể ăn nhiều vật chất bất diệt từ tay đầu bếp thì cũng lời rồi.
Ngay sau đó, Giảo bay ngược ra, chớp mắt vọt tới trước mặt Phương Bình.
Phương Bình ném ra quả cầu vật chất bất diệt, Giảo nuốt vào, sau đó lại lao vào vòng chiến.
Lúc lao vào, Giảo gầm nhẹ vài tiếng.
Một lát sau, Cự Tượng Thú bay ngược ra, Phương Bình xạm mặt, ném cho nó một quả cầu vật chất bất diệt.
Không tới ba giây, Hàm Dương Thú bay ngược ra...
Phương Bình sắp tức bể phổi!
Nào có nhanh như vậy!
Ba con yêu thú cấp tám giao thủ với thành chủ thành Thiên Môn đến hiện tại còn được, thế mà hắn vừa đến có mấy phút, bọn nó đã bị đánh bay bảy tám lần rồi!
Mọe nó, con yêu thú gian trá!
Là do Giảo sai khiến, chứ hai con yêu thú kia không gian trá như nó.
Ba con yêu thú không biết mệt mỏi, lúc này, chúng nó hưng phấn vô cùng, vừa đánh vừa gào khí thế!
Không sợ!
Mộc Vương không thể đánh chết bọn nó bằng một chiêu, đánh không chết, bọn nó lập tức bay về phía đầu bếp. Bay tới là được ăn ngon, không chỉ có thể khôi phục thương thế, còn có thể cường hóa thân thể, tăng cảnh giới.
Chuyện tốt như vậy, ngu gì không làm.
Chúng nó biết điều này, thành chủ thành Thiên Môn đương nhiên cũng biết, lúc này, hắn cũng nhìn chằm chằm Phương Bình, ánh sáng sắc lạnh lấp lóe, không ngừng di chuyển về phía Phương Bình.
Phương Bình chửi thầm, sau đó lớn tiếng nói: "Giảo đại vương, hắn mà giết ta là các ngươi xong đời, nhất định phải liều chết ngăn hắn lại! Ngăn cản hắn! Sau này ta sẽ nhờ lão tổ diệt một tên Chân Vương, đưa cho các ngài bản nguyên Chân Vương!"
Giảo bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt nó không chứa sự hưng phấn, mà là nổi nóng, ngươi gạt ta?
Bản nguyên Chân Vương...
Phương Bình lớn tiếng nói: "Bản nguyên Chân Vương không tính là gì cả, lão tổ nhà ta vô cùng mạnh mẽ, từng diệt Chân Vương! Đương nhiên, cái này hơi khó, chờ kết quả rồi tính, không phải là không có cơ hội, tiền đề là ta còn sống, các ngài phải làm thịt lão chó già này!
Lão già này hiện chẳng còn gì để mất, Hòe Vương từ bỏ hắn, thành Thiên Môn bị diệt, bản thân cầm thần binh trong tay, phản bội Trúc Vương... Dù sao, sớm muộn gì cũng chết..."
Còn chưa dứt lời, Phương Bình đã điên cuồng bỏ chạy, hét lên: "Giữ chân hắn!"
Ba con yêu thú khốn nạn, chỉ biết nhận tiền không chịu làm việc, mọe nó, kém chút nữa thành chủ thành Thiên Môn lao tới rồi.
Nếu đối đầu với cấp chín, đối phương chỉ cần một búa chắc cũng đủ để lấy mạng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận