Toàn Cầu Cao Võ

Chương 235: Ẩu đả (2)

Thạch Phong không thay đổi chủ ý của mình, lại lần nữa lấy tay bắt lấy trường côn, lần này Triệu Tuyết Mai không rút lui mà Thạch Phong cũng không né tránh, lập tức bắt lấy trường côn, tay phải với trường côn truyền tới âm thanh va chạm như kim loại.
Thạch Phong cũng không mặc kệ xương tay tê dại, khí huyết toàn lực bộc phát, hung hăng giữ chặt trường côn kéo một cái về phía trước.
Cơ thể Triệu Tuyết Mai có chút chao đảo, khí huyết của cô không bằng đối phương, cũng không có rèn luyện xương chi trên, thấy thế liền vội vàng lay động trường côn.
Lần này hiệu quả lại không rõ ràng.
Thạch Phong không có ý né tránh, Triệu Tuyết Mai căn bản không phải là đối thủ.
“Lại đây!”
Thạch Phong quát lên một tiếng lớn, hai chân lại nhảy lên một cái, tránh cú đá của Phương Bình.
Cũng lúc đó, Triệu Tuyết Mai vẫn đang đấu sức với hắn, nhưng không ngờ Thạch Phong đột nhiên giảm lực, mượn lực của cô để kéo Triệu Tuyết Mai đến trước mặt.
Sắc mặt Triệu Tuyết Mai liền thay đổi, vội vã lùi về phía sau.
Thạch Phong lại nhắm vào cô, đối với Phương Bình bên cạnh thì không thèm quan tâm, cũng không để ý tới Đường Tùng Đình bên cạnh, xương sống kéo thẳng băng, chân phải đá vào eo Triệu Tuyết Mai. Nếu Triệu Tuyết Mai lúc này không buông gậy thì chỉ có thể nhận đòn đánh này.
Không do dự, Triệu Tuyết Mai liền vội vàng buông tay lui về phía sau.
Cô vừa lui, trường côn hợp kim liền nằm trong tay Thạch Phong.
Thạch Phong bắt lấy trường côn hai tay nắm chặt, quay người đánh Đường Tùng Đình.
Đường Tùng Đình lúc này cũng chém xuống.
“Keng…”
Lập tức truyền tới âm thanh kim loại va chạm, cổ tay Đường Tùng Đình run lên, sức lực của cậu còn thua xa Thạch Phong, Thạch Phong vừa đánh gậy xuống lập tức khiến tay cầm đao của cậu ta cầm không vững.
“Mẹ nó!”
Phương Bình mắng một câu, không biết là mắng Triệu Tuyết Mai hay là mắng ai.
Bọn họ cho dù là những võ giả cấp một hay hai, hiệu quả binh khí vẫn là rất rõ ràng, phát hiện Triệu Tuyết Mai mất binh khí, Thạch Phong cho dù không biết côn pháp, nhưng hắn sử dụng lực mạnh chém xuống như thế, nếu bị đánh trúng hậu quả cũng không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng không suy nghĩ lung tung nữa, Phương Bình nhìn về hướng Triệu Tuyết Mai quát to: “Cậu đánh trên tớ đánh dưới, Đường Tùng Đình chống đỡ một chút!”
Đường Tùng Đình âm thầm than khổ, chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt đao liều mạng với đối phương.
Cậu ta rèn luyện chi trên, Thạch Phong đơn thuần dựa vào sức lực chi trên chém vào cậu, cậu cũng không phải không còn lực đánh trả.
m thanh “Keng keng” không ngừng phát ra, Thạch Phong liên tục chém xuống nhiều lần.
Mà Triệu Tuyết Mai lúc này cũng đang mím chặt môi, công kích Thạch Phong từ phía sau khiến hắn phải né không ngừng.
Phương Bình vừa nãy mới còn nói công kích phía dưới, lại là chân phải giữ vững làm trụ một cước đá vào vai phải của Thạch Phong.
Thạch Phong nghe thấy âm thanh, ánh mắt xéo qua liếc một cái, sắc mặt hơi biến, chân phải bỗng nhiên rút lại lập tức bàn chân của Phương Bình cùng với hắn chạm vào nhau.
“Phốc!”
Uy lực cước này của Phương Bình đá ra vượt ngoài dự liệu của Thạch Phong, mũi chân của Phương Bình trực tiếp đá vào trong da thịt hắn.
“Muốn chết!”
Thạch Phong cảm nhận được đau nhức, ánh mắt đó như máu, nhấc côn lên không chém vào Đường Tùng Đình nữa mà làm ra vẻ muốn đập vào đầu Phương Bình.
Cổ tay của Đường Tùng Đình lúc này đã nứt toác nên không nghĩ suy đến cái khác, ngược lại là trút được hơi thở, cảm giác như trút được gánh nặng.
Phương Bình cũng cho rằng Thạch Phong đã bị mình kích động muốn tìm mình liền vội vàng trốn tránh.
Nhưng không ngờ Thạch Phong căn bản chỉ là giả vờ làm vậy, trường côn đột nhiên chuyển hướng quét ngang Đường Tùng Đình.
"Ầm!"
"Rắc!"
Một tiếng xương cốt giòn vang lên, sắc mặt Đường Tùng Đình lập tức trắng bệch, tay trái rũ xuống.
Không lo lắng phản kích, Đường Tùng Đình vội vã thối lui.
Thạch Phong một chiêu tấn công, Phương Bình vẫn đang né tránh, Triệu Tuyết Mai lại một cước đá trúng lưng hắn.
Thạch Phong có hơi lảo đảo nhưng là cười lạnh một tiếng, không quan tâm cái chân bị đau mà tiếp tục truy kích Đường Tùng Đình!
Đường Tùng Đình vai trái bị gãy, thực lực suy yếu đi rất nhiều lại còn bị truy đuổi như vậy rất có khả năng bị đánh chết!
Phương Bình cũng không nhớ đến phán đoán sai lầm của mình đã gây ảnh hưởng mà vội vàng bắt đầu truy kích.
Nhưng nhìn thấy trường côn trong tay Thạch Phòng lướt qua mình lập tức uất ức lùi lại một bước.
“Đưa đao cho tớ, cậu lui lại!”
Phương Bình quát một tiếng, cách đó không xa Đường Tùng Đình có hơi do dự, có điều rất nhanh hạ quyết tâm, căn chặt răng ném trường đao về phía Phương Bình, bản thân liên tiếp lui về phía sau!
“Triệu Thanh, các cậu ngăn cản một lát!”
Phương Bình lại lần nữa quát to, Triệu Thanh mấy người cũng không để Thạch Phong đuổi kịp Đường Tùng Đình, mà Đường Đình Tùng không còn đao bên cạnh rất có khả năng sẽ bị đánh chết.
Đường Tùng Đình chết rồi vậy thì càng loạn, một khi loạn lên thì coi như xong đời.
Bọn họ ngăn cản một chút, Thạch Phong cũng không dây dưa, vung gậy liền muốn đánh bay trường đao, lúc này Triệu Tuyết Mai lại phối hợp ăn ý, một cước đá vào cánh tay hắn.
Thạch Phong hơi né người, Phương Bình thuận thế bắt lấy đao.
Đao vừa đến tay, Phương Bình liền có nhiều dũng khí vung đao liền chém!
“Keng!”
Côn đao chạm nhau lần nữa, Phương Bình cảm thấy cánh tay tê dại, Thạch Phong cũng thay đổi sắc mặt, cảm nhận được khí huyết của đối phương lực không yếu hơn mình!
“Keng...”
m thanh va chạm không ngừng vang lên, Thạch Phong dù sao cũng không quen dùng gậy, ngược lại cảm thấy lúc này có hơi hạn chế bản thân.
Cắn răng một cái Thạch Phong né tránh trường đao, một gậy quét ngang, mượn chiêu hất đao để đánh Triệu Tuyết Mai bên cạnh.
Trường đao đang ở trên không trung của Phương Bình nhanh chóng chuyển hướng, một đao lướt qua phần eo của Thạch Phong.
“Soạt” một tiếng, quần áo của Thạch Phong bị rách ra, phần eo cũng lập tức rướm máu.
Mặc dù bị đao quẹt trúng, Thạch Phong lại là không chút quan tâm, một gậy đánh trúng chân phải của Triệu Tuyết Mai!
“Ầm!”
“A!”
Triệu Tuyết Mai hét thảm một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau, trên mặt, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ trượt xuống.
“Khốn kiếp!”
Phương Bình khẩn trương, Triệu Tuyết Mai với Đường Tùng Đình đều bị thương rồi. Thạch Phong mặc dù cũng bị thương nhưng phe cậu bị tổn thất hai chiến lực, mà thương thế Thạch Phong lại không nặng.
“Không thể tiếp tục nữa!”
Phương Bình trước đó luôn đều ở thế tiến công, nhưng là không dám đánh bừa, có điều gì hơi bất bình thường, lại liền lập tức lui tránh.
Điều này cũng dẫn đến việc không dùng hết sức đánh địch.
Lúc này cũng không lo nghĩ được về sự nhát gan của bản thân, Phương Bình nhẫn tâm, cậu liền không tin, Châu Thạch Bình thật sự có thể nhìn bọn họ toàn đội bị diệt!
Cùng lắm thì bị thương!
Nghĩ đến đây, Phương Bình không do dự nữa, trường đao nhanh chóng chém Thạch Phong.
Thạch Phong trước đó cũng phát hiện khuyết điểm của Phương Bình, thấy vậy cũng không đỡ đòn mà ngược lại vung gậy quét về hướng chân phải của Phương Bình.
Lần này, Phương Bình lại là không như trước đó né tránh mà ngược lại không chút do dự nào chém trường đao xuống!
"Phốc!"
"Ầm!"
Trường đao chém trúng vào vai trái của Thạch Phong, sắc mặt của Phương Bình trắng bệch, cảm giác chân phải không còn là của mình nữa.
Cậu vẫn không kêu, Thạch Phong lại là kêu thảm một tiếng.
“A!”
Cánh tay trái rơi xuống!
Hắn mới đột phá cấp hai, xương cốt cho dù đã rèn luyện nhưng cũng không tới mức rèn xương vai. Lưỡi đao hợp kim vô cùng sắc bén, một đao liền chặt đứt tay trái của hắn!
Phương Bình thấy thế cũng không nhớ đến đau đớn liền quát lớn tiếng: “Cùng nhau lên, giết chết hắn!”
Mấy người Triệu Thanh bên cạnh nghe vậy lập tức tiến lên vây đánh.
Đường Tùng Đình với Triệu Tuyết Mai cũng không đoái hoài tới đau đớn, Phương Bình lại lần nữa quát lên: “Các cậu cùng nhau khống chế trường côn của hắn, tớ chém chết hắn!”
Sự lo lắng của cậu chính là trường côn hợp kim, nếu như bị cây gậy này đánh trúng vào đầu cậu cũng phải chết.
Nhưng chỉ cần khống chế được, Thạch Phong chỉ còn một tay chưa chắc có thể chống đỡ được mấy đao của cậu.
Phương Bình vừa mới quát xong, Thạch Phong sắc mặt trắng bệch đột nhiên vứt trường côn!
Xương chi dưới của hắn ta đã rèn luyện hoàn thành, bây giờ đứt mất một tay, dùng trường côn ngược lại sẽ không phát huy được sức mạnh của bản thân.
Trường côn mặc dù có điểm tốt nhưng cũng thu hẹp không gian phát huy của Thạch Phong.
Lúc này, vừa vứt côn, Thạch Phong liền chạy thẳng tới chỗ đám người Triệu Thanh, những người này mặc dù thực thực không mạnh nhưng cũng gây trở ngại cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận