Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1354

Chờ khi Phương Bình đến, Ma Võ tập hợp đông đủ.
Điền Mục đứng dậy, mở miệng nói: "Sau khi ra khỏi thành, thành Hy Vọng sẽ không cử ra bất cứ ai tiếp viện! Tuy nhiên, thành Hy Vọng sẽ tiến hành đề phòng quân phía Đông và phía Tây. Nếu hôm nay có cường giả tiếp viện cho thành Thiên Môn, thì bọn họ sẽ đến tiếp viện cho thành Thiên Môn.
Sau đó, nếu các thành khác có thêm cường giả tham chiến... thành Hy Vọng sẽ cố gắng ngăn lại!
Đây là tất cả những gì Quân đội có thể làm cho các vị!
Nếu như..."
Điền Mục không ra, cũng không muốn nói.
Nếu như thất bại, cao cấp có lẽ khó lòng chạy trốn, nhưng võ giả sơ - trung cấp có thể rút lui.
Ngô Khuê Sơn lạnh nhạt nói: "Không có nếu như! Tất thắng!"
Dứt lời, Ngô Khuê Sơn bay lên trời, quát lên: "Ra khỏi thành!"
Không ở lại thành Hy Vọng, nơi này cũng không phải nơi Ma Võ đóng quân, bọn họ cần đến Giảo Vương Lâm cách thành Hy Vọng 30 dặm để đóng quân.
Dọc đường đi, một số võ giả ven đường nhìn nhóm người Ma Võ ra khỏi thành, tiếng hô "tất thắng" vang lên không ngừng.
...
Thành Thiên Môn.
Cổng thành phía Nam bị nổ tàn tạ ngày đó đã được khôi phục lại hình dáng cũ.
Cảm nhận được luồng sóng khí huyết lay trời từ phương xa truyền đến. Thành chủ thành Thiên Môn, người đội vương miện, lạnh lùng nói: "Đi, kiểm tra thực hư thế nào! Trực tiếp thăm dò, tra xét ngay trước mặt bọn họ! Tra cho rõ ràng cho ta!"
Phía sau, một vị thống lĩnh cấp bảy lớn tiếng đáp lời, người này lập tức bay lên trời, quang minh chính đại bay thẳng về phía thành Hy Vọng.
Sau khi vị thống lĩnh này rời đi, thành chủ thành Thiên Môn bỗng nhiên nhìn về phía Giảo Vương Lâm, hừ lạnh nói: "Kim Giác Thú mời hai con yêu thú cấp tám từ Bách Thú Lâm đến, nó muốn làm gì?"
"Bẩm vương, Kim Giác Thú vẫn luôn dòm ngó mỏ quặng sinh mệnh, thuộc hạ lo..."
Cường giả cấp tám duy nhất còn lại của thành Thiên Môn ưu lo muộn phiền.
Ba con yêu thú cấp tám chăm chăm dòm ngó mỏ quặng, đây là một sự uy hiếp cực lớn.
Ánh mắt thành chủ thành Thiên Môn tối sầm, một lát mới nói: "Trận chiến này là ván cược của cường giả Chân Vương! Chúng ta không cách nào từ chối, Bách Thú Lâm cũng đã được thông báo, lúc này đã có sứ giả đang trên đường đến đây, nếu Kim Giác Thú Vương dám to gan làm hỏng đại sự của Chân Vương, không ai cứu được nó!"
Nói xong, thành chủ thành Thiên Môn lại nói: "Huống hồ, yêu tộc cũng không dám bắt tay làm đồng minh với võ giả phục sinh! Nếu Kim Giác Thú Vương dám to gan tham dự trận chiến này, nó sẽ không có chỗ dung thân trong Thần Lục rộng lớn này!"
Nói thì nói như vậy, nhưng sắc mặt của thành chủ vẫn không dễ nhìn.
Hòe Vương lấy hắn và thành Thiên Môn đặt cược, điều này khiến hắn cực kỳ bất mãn!
Hắn vốn đã chuẩn bị rút khỏi vực Nam Thất, rời khỏi nơi này, trở về vùng cấm. Nhưng trước khi rời đi, phiền toái ập xuống không ngừng.
Kim Giác Thú Vương không ngừng đột kích quấy rối. Vì chuyện mình nương nhờ Hòe Vương, một vị Chân Vương khác không vui, liên tục làm khó dễ người của Hòe Vương qua đường nối, không cho bọn họ tiến vào, khiến hắn khó xử.
Chờ đợi thật vất vả mới chờ được sứ giả của Hòe Vương đến Bách Thú Lâm hòa giải, còn chưa có kết quả thì hắn lại nhận được tin, phải đánh một trận cuối cùng ở vực Nam Thất!
"Xà Vương..."
Thành chủ thành Thiên Môn lẩm bẩm, trong đầu dần hiện ra một bóng người, hắn cười lạnh một tiếng.
Hắn biết người này!
Thậm chí, hắn biết trường đại học võ Ma Đô!
60 năm qua, hắn đã tiêu diệt vô số người của Ma Võ, Xà Vương... Năm đó, hắn chuẩn bị tiêu diệt đối phương, đáng tiếc, lại để cho đối phương chạy được.
Những năm gần đây, hầu như không hề nhìn thấy đối phương hoạt động ở vực Nam Thất. Không ngờ, đối phương vẫn chưa từ bỏ hy vọng, muốn báo thù rửa hận trước khi mình rời đi sao?
"Ha ha, năm đó vì không muốn để lộ thần binh, để ngươi thoát được một kiếp, không ngờ bây giờ ngươi chán sống, tự tìm đường chết!"
Mãi đến tận hôm nay, hắn vẫn còn nhớ, khi người bên cạnh chết đi, cường giả cấp thống lĩnh hăng hái nhiệt huyết ngày đó đã tuyệt vọng cỡ nào!
Hắn vốn cho rằng, trải qua chuyện lần đó, đối phương đã suy sụp rồi, không ngờ, đối phương có thể liên tục đột phá, đạt đến cảnh giới vương giả trong thời gian ngắn!
Ngoài miệng nói Ngô Khuê Sơn chán sống, nhưng thành chủ thành Thiên Môn rất cảnh giác.
Trận chiến này, phải đánh!
Xà Vương cũng nhất định phải chết!
Nhân vật như vậy có ý chí võ đạo cực mạnh, mạnh đến mức khiến người khác chấn động, đột phá trong nghịch cảnh, lần thứ hai trỗi dậy, nếu không tiêu diệt sớm, nói không chừng, đối phương còn có thể tiếp tục đột phá!
Có kẻ địch mạnh như vậy, dù hắn có trở về vùng cấm, cũng chưa chắc có thể an lòng.
Khi người của Hòe Vương cho hắn biết đối thủ của mình là ai, dù thành chủ thành Thiên Môn rất khó chịu không vui với hành động của Hòe Vương, nhưng hắn cũng không do dự, nhanh chóng đồng ý.
Nhân cơ hội lần này, nhất định phải tiêu diệt Xà Vương. Thiên kiêu trẻ tuổi như vậy, lần này không giết, cường giả Phục Sinh Chi Địa nhất định sẽ không cho mình cơ hội thứ hai.
Trong lúc chờ đợi, cột khí huyết cao ngút trời của ngàn vạn người ngày càng gần thành Thiên Môn.
Rất nhanh, vị thống lĩnh vừa mới rời đi đã trở về.
Hắn lớn tiếng bẩm báo: "Bẩm vương, đối phương có 1 vương giả, 2 tôn giả, 6 thống lĩnh, 5 chuẩn thống lĩnh, hơn trăm chiến tướng..."
"Có chút thực lực..."
Thành chủ thành Thiên Môn lẩm bẩm, theo hiểu biết của Hắn, Ma Võ chính là một tông phái. Dù hắn biết đối phương không giống tông phái cho lắm, nhưng cũng không khác nhiều.
Một tông phái có cường giả cấp vương giả, rất mạnh! Ở vùng cấm, tông phái như vậy cũng đủ để chiếm lĩnh một hai tòa thành lớn.
Đương nhiên, thực lực như vậy tuy mạnh, nhưng vẫn chưa mạnh đến mức thành Thiên Môn không thể địch lại.
Hắn liên thủ với Thần Mộc, có hy vọng tiêu diệt Xà Vương. Dù đấu solo, hắn cũng không sợ người mới đột phá như Xà Vương. Hắn đã đột phá vương giả gần trăm năm, có thần binh cấp chín trong tay, không sợ Xà Vương.
Nhưng hắn muốn mạng của Xà Vương!
Đã như vậy, hắn cần liên thủ với Thần Mộc, liên thủ mới có hy vọng giữ chân đối phương, chém giết đối phương.
Nhưng tôn giả và thống lĩnh còn lại của thành Thiên Môn lại không mạnh bằng đối phương.
"Đến thành Yêu Quỳ, nhờ Quỳ Vương phái người đến trợ chiến! Nói cho Quỳ Vương biết, sau trận này, bản vương sẽ rời khỏi vực Nam Thất, nếu hắn không hỗ trợ, ngày sau, thành Yêu Quỳ sẽ phải đối mặt với áp lực lớn hơn bây giờ nhiều!
Nếu có thể nhân cơ hội này tiêu diệt Xà Vương, được gì, mất gì, hắn tự có cân nhắc!"
Thành chủ thành Thiên Môn cũng không sợ Quỳ Vương không hỗ trợ. Sau lần này, hắn sẽ rời đi. Hắn và thành Thiên Môn không còn, thành Yêu Quỳ chính là chủ lực tấn công thành Hy Vọng.
Nếu không nhân cơ hội này tiêu diệt Ma Võ, sau này, người chịu thiệt cũng không phải hắn.
Thực lực thành Yêu Quỳ mạnh mẽ, có 3 vị tôn giả, 14 vị thống lĩnh, mạnh hơn cả thành Yêu Mộc trước khi bị tổn thất nặng nề. Hiện tại, phải xem Quỳ Vương quyết đoán như thế nào.
Thành chủ thành Thiên Môn cười nhạt trong lòng, không góp sức thì thôi, sau khi diệt được Xà Vương, mình sẽ rời khỏi vực Nam Thất. Về phần những người ở lại, hắn sẽ không quan tâm.
Sau này, thành Yêu Quỳ cũng đừng hối hận.
Nếu Quỳ Vương đủ quyết đoán, thì nên thừa cơ hội lần này, dốc toàn bộ lực lượng, ngoại trừ vương giả, phái tất cả tôn giả và thống lĩnh đến, lúc này mới có thể hoàn toàn tiêu diệt Ma Võ, không để lại dư nghiệt.
Nhưng thành chủ thành Thiên Môn cũng biết, hy vọng dốc hết lực lượng không lớn, ít nhiều cũng phải để lại một ít, để xem Quỳ Vương quyết định như thế nào.
...
Bên ngoài Giảo Vương Lâm.
Phương Bình phất tay, ra hiệu cho nhóm người Ma Võ dừng lại.
Cách đó ngàn mét về phía trước là Giảo Vương Lâm.
Lúc này, Phương Bình đã cảm nhận được khí tức của cường giả cấp tám, Giảo... thật sự mời đến hai con yêu thú cấp tám.
Ngay ranh giới Giảo Vương Lâm, Giảo đung đưa đầu to nhìn nhóm người Phương Bình, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Thật nhiều người!
Phía trước đoàn người, Phương Bình lập lá chắn tinh thần, nhỏ giọng nói: "À, ừm... Hiệu trưởng, hiện tại ta là lão đại của mọi người, ngài và mọi người... ừm... xin tỏ ra cung kính với ta một chút..."
Ngô Khuê Sơn liếc mắt nhìn hắn, mãi đến lúc tiến vào, Phương Bình cũng xem như đã kể lại toàn bộ mọi chuyện, bao gồm chuyện hắn làm sao lừa yêu thú.
Ngô Khuê Sơn nghe xong, choáng váng toàn tập!
Bây giờ, nghe Phương Bình nói vậy, sắc mặt Ngô Khuê Sơn đen thui, nhưng cơ thể hơi cứng ngắc chắp tay với Phương Bình, lạnh nhạt nói: "Vương tử điện hạ, không cần lo cho chúng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận