Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1951: Sơ Ngộ Bản Nguyên (3)

"Người này cảm thấy quyền đạo vô địch, vạn vật duy quyền, dùng quyền mở đường. Vậy thì cường giả Kiếm đạo, Đao đạo, có lẽ cũng giống như thế! Nhưng Lão Trương thì sao, ông ấy dựa vào cái gì?"
Phương Bình có chút nghi ngờ trong lòng, con đường của lão Trương quá dài cũng quá rộng!
"Tiếc là lần trước chẳng xem được bao nhiêu! Mấy tên này hoàn toàn không nhận ra mình đang xâm nhập vào bản nguyên của họ, nhưng lão Trương lại có thể phát hiện chỉ trong chớp mắt, ngay lập tức đá mình ra ngoài! Có lẽ con đường của Lão Trương không giống với bọn họ."
Lần thứ hai dò xét bản nguyên của một vị cường giả, Phương Bình cảm thấy mình thật sự có thu hoạch không nhỏ. Nếu như phải bước lên bản nguyên, hắn cũng có thể thử một lần.
"Bây giờ mình vẫn chưa phát hiện con đường không gian bản nguyên của mình, những cường giả bản nguyên này hình như cũng không thể phát hiện con đường không gian của mình, đều chỉ có thể đoán, đánh giá, nhưng mình thì khác, nếu mình phát hiện con đường bản nguyên của mình thì liệu có thể giống như bây giờ, trực tiếp tiến vào không?"
Phương Bình phát hiện một điểm khác thường, hình bóng của những người này trên bản nguyên dường như đều không có ý thức. Nhưng Phương Bình chắc chắn rằng hắn có ý thức, mà lão Trương, hình như cũng có!
Hắn nhớ hôm đó trước khi vừa kịp bước vào, hắn đã bị lão Trương đá ra ngoài! Bị lão Trương đá! Hình bóng của lão Trương trong bản nguyên có có ý thức, là thực thể, có thể đá người. Những tuyệt đỉnh khác cũng như vậy sao?
Phương Bình không biết!
Hắn không biết đó là chênh lệch giữa tuyệt đỉnh và cấp chín, hay là đặc điểm của một mình lão Trương, nhưng bây giờ nhìn hai vị này, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ biết lầm bầm lầu bầu.
Nhìn một hồi, Phương Bình bắt đầu tìm điểm khiếm khuyết của đối phương. Bản nguyên bình thường đều có khiếm khuyết, dù sao thì bọn họ cũng chỉ mới mở đường thôi, cũng không biết con đường phía trước làm sao, có khi con đường cũng không hề thẳng mà sẽ có chút uốn lượn.
Phương Bình bắt đầu đi dọc về phía trước, đi một hồi thì thấy được một cái hố. Hắn lập tức tiến lên kiểm tra.
"Vạn vật duy quyền, quyền có thể phá trời... Quyền có thể phá trời... Có lẽ, ta nên đeo một đôi bao tay thần binh, sức chiến đấu sẽ càng mạnh hơn!"
"Không thể! Võ đạo không thể dựa vào ngoại vật, há có thể dùng thần binh!"
"Thần binh chỉ là ngoại vật, ta phải dũng cảm tiến tới!"
"Nhưng nếu có thần binh thì sức chiến đấu sẽ mạnh hơn, tại sao lại không thể dùng chứ?"
Lúc này, một đống lời nói truyền vào đầu Phương Bình. Vị cường giả này hình như có chút chần chờ, không biết có nên dùng thần binh hay không. Chỉ một chút chần chừ này cũng đã khiến con đường của hắn xuất hiện khiếm khuyết.
"Băn khoăn xem có nên dùng thần binh hay không à?"
"Vậy phải làm sao để đánh bại hắn, thậm chí khiến sức mạnh của hắn phản phệ?"
Chỉ một cái chớp mắt, Phương Bình đã lui ra không gian, tỉnh táo lại.
Phương Bình nhanh chóng truyền âm nói: "Vị kia là cường giả quyền đạo, chần chừ xem có nên dùng thần binh hay không, bản nguyên có khiếm khuyết ở đó!"
Ánh mắt lão Lý khẽ nhúc nhích nói: "Cái này cũng dễ, nhưng... cũng hơi phiền! Nếu là một đấu một, tên này chết chắc! Nếu 1 đánh 1, ngươi chỉ cần làm một đôi bao tay thần binh, sau đó đánh bại hắn, khiến niềm tin của hắn bị dao động, có lẽ cũng sẽ tự phủ định chính bản thân mình, bản nguyên cũng theo đó mà sụp đổ. Nhưng bây giờ chúng ta không có cơ hội 1 đấu 1, rất khó làm!"
Khiếm khuyết bản nguyên rất phiền phức, nhưng chúng ta phải sắp đặt bẫy nhắm vào đối phương một cách có mục đích mới được. Cường giả bản nguyên như thế, dù có thể giết được, cũng rất khó giết.
Biết được điểm thiếu hụt của đối phương, nếu Phương Bình làm một đôi bao tay thần binh, dùng thực lực kém hơn đối phương để đánh bại hắn, người này có lẽ sẽ giống như Kỷ Mộc, tự phủ định chính mình, dù không thể đánh tan bản nguyên, thì con đường tiếp theo cũng sẽ bị chặn lại.
"Bản nguyên chính là niềm tin quyết chí tiến lên, nó không thể bị chặn lại! Cho nên, khi ngươi lựa chọn bản nguyên, tốt nhất là phải có tâm tư và ý chí vĩnh viễn không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi ý nghĩ của mình, không bao giờ phát sinh xung đột với nó!"
Phương Bình đột nhiên hiểu ra một chuyện. Có cảm giác như mình vừa mới ngộ đạo vậy!
Sau khi liên tục quan sát bản nguyên của hai vị cường giả, hình như hắn đã lĩnh ngộ được hàm nghĩa của bản nguyên. Đại khái đây chính là cảm ngộ bình thường của cường giả đỉnh cấp tám, là nhận thức cơ bản đối với bản nguyên.
Mà trước lúc này, Phương Bình không hề có cảm giác gì, căn bản không biết bản nguyên là cái chi.
"Hóa ra là như vậy..." Phương Bình lúc ẩn lúc hiện có cảm giác như mình vừa nhìn thấy một vùng tăm tối hư vô, có lẽ đó chính là điểm bắt đầu của bản nguyên của hắn.
"Ta cảm giác được bản nguyên tồn tại!"
"Nhưng ta vẫn chưa hiểu rõ lòng mình lắm, ta còn chưa đủ kiên định, còn thiếu một chút nữa, nếu như ta thực sự kiên định rồi, thì có thể bước vào vùng tăm tối kia, mở ra con đường bản nguyên của chính mình!”
Bây giờ Phương Bình đã hiểu cảm thụ của lão Ngô khi được xem con đường bản nguyên. Có lẽ ông ấy cũng nhìn thấy gì đó, sau đó quyết định được con đường của mình, bước vào bản nguyên, chính thức trở thành cường giả bản nguyên.
Nếu chỉ nói không thì có lẽ cả đời Phương Bình cũng không thể lý giải được. Nhưng nếu hắn tự bước vào bản nguyên của người khác kiểm tra thì đúng là có cảm thụ rõ ràng hơn.
"Chẳng trách ai cũng muốn xem bản nguyên của người khác, nếu có sẵn khuôn thì dễ đi hơn rất nhiều.”
Phương Bình thậm chí còn phát hiện một chuyện, hắn từng nhìn thấy bản nguyên của hai vị cường giả kia, có lẽ hắn cũng có thể đi con đường của bọn họ.
"Nếu như mình có cùng ý chí với đối phương, cùng một tâm tư, cùng một tư tưởng... Có lẽ mình có thể đi lại con đường của họ! Đây chắc hắn là phương pháp đi lại con đường bản nguyên của cường giả tuyệt đỉnh khác.
Nhưng nếu như vậy, mình vẫn còn là mình sao? Nếu mình đi con đường của hắn, đến mốc 200 mét mình cũng sẽ phải dừng lại, con đường của người khác, dù sao cũng không ai biết sẽ thế nào."
Phương Bình thầm nghĩ, liếc mắt nhìn hệ thống điểm tài phú. Mất 10 triệu điểm!
Hình như giá cả có liên quan đến đoạn đường đi được trong bản nguyên, con đường của người này không được dài như Kỷ Mộc, nên điểm tài phú tiêu tốn cũng ít hơn, chỉ mất 10 triệu điểm, mức cơ bản nhất.
Còn lão Trương thì... Phương Bình vô cùng nghi ngờ, 100 điệu điểm đó là điểm tiêu hao khi bước vào cửa bản nguyên của ông ấy hay là cái giá cho việc xem cả con đường?
Hắn đang nghĩ tới một chuyện, nếu mình đi dọc theo con đường của lão Trương, có lẽ sẽ mất đến mấy trăm triệu điểm. Tuy con số cao nhất mà hệ thống đưa ra là 100 triệu điểm, nhưng có lẽ mình căn bản không thể đi dọc con đường của lão Trương.
"100 triệu điểm, dù hôm đó lão Trương không đá mình ra ngoài thì mình cũng chưa chắc đã nhìn được gì.”
Hắn còn đang suy nghĩ, lão Lý đã mệt tới mức thở dốc, chửi mát nói: "Nhóc con, đừng có nghĩ linh ta linh tinh nữa! Mau nghĩ cách chạy trốn đi, ta đi đường vòng, đám người ở đằng trước cũng đang đi đường vòng, sắp bao vây chúng ta rồi đây này!"
Phương Bình tỉnh táo lại ngay, bây giờ không phải là lúc nghiên cứu bản nguyên. Dù hắn có lập tức bước vào bản nguyên, thì sức mạnh cũng tăng không nhiều, có đi cũng như không. Còn không bằng ở lại cấp tám rèn luyện cơ thể, thế sẽ mạnh hơn nhiều, cũng càng đơn giản hơn.
Nếu bước chân lên con đường bản nguyên, thì hình như sức mạnh bản nguyên cũng có chút xung đột với những loại sức mạnh khác, kim thân sẽ khó rèn luyện hơn, hắn cũng không muốn chuyện đó xảy ra.
"Hơn 50 vị cấp chín... Ngài kêu ta nghĩ cách á? Ta có thể nghĩ được gì chứ?"
Phương Bình cũng rất muốn nhổ nước bọt! Lão Lý cũng quá tin tưởng mình!
Ta mới cấp tám bảy tầng kim thân, ngươi cũng vậy, hai ta tuy rằng không yếu, nhưng ở đây có hơn 50 vị cấp chín, ngươi cho rằng ta là tuyệt đỉnh hay sao? Ta làm sao biết cách giải quyết chứ!
"Tìm cái vương thành, gây ra hỗn loạn, trà trộn vào đi!" Phương Bình nhanh chóng nói một câu.
Sau đó bồi thêm: "Nếu không diệt thành thì bọn họ phải vào thành chậm rãi tìm, bọn họ đi tìm thì ta sẽ nổ khoáng, chơi chết bọn họ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận