Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1329

Lão Ngô quá gian xảo! Đã nói là phó hiệu trưởng, sao lại biến thành "Phó hiệu trưởng thực tập" rồi?
Thực tập có nghĩa không phải chính thức, cũng có nghĩa chức này không có quyền lực gì, nói ngươi không thích hợp, cũng không cần được ngươi đồng ý, bảo ngươi cút thì ngươi phải cút.
Quá đáng!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt phải tỏ vẻ được ưu ái mà sợ hãi, không đảm đương được.
Phương Bình vừa cười, vừa tỏ vẻ khiêm tốn, ta còn trẻ, trường học xem trọng ta quá, Bộ Giáo Dục đánh giá ta cao quá...
Mấy người Trương Đào và Ngô Khuê Sơn thưởng thức biểu diễn của hắn, vẻ mặt hài lòng.
Này nhóc, mồi đã bỏ xuống, biểu hiện sau đó như thế nào thì xem chính ngươi.
Trong đám người, Phương Viên vẻ mặt ngơ ngác!
Anh mình thành phó hiệu trưởng rồi? Sao nhanh quá vậy!
...
Có chiến pháp, bán ân tình, trả nợ nần, đánh Đại Sư Tử, nhậm chức phó hiệu trưởng...
Bữa tiệc Tông sư còn chưa có kết thúc, Phương Bình phát hiện mình đã làm được rất nhiều chuyện giá trị.
Rất đáng giá!
Phí tổn lần này tính là gì?
Về buổi đấu giá... Phương Bình căn bản không hề tiến hành buổi đấu giá gì.
Khi các thanh niên còn đang mừng rỡ với thu hoạch của mình, Phương Bình vỗ tay, 60 vị học sinh Ma Võ khoác áo choàng màu đỏ đi đến, trong tay nâng khay, trong khay đặt một thanh thần binh, tinh thần phấn chấn.
Phương Bình lớn tiếng cười nói: "Bộ trưởng, trước hết để cho Tông sư có ý định mua thần binh lựa chọn thần binh thích hợp cho bản thân, còn lại là của ngài, ngài cảm thấy thế nào?"
Trương Đào khẽ gật đầu, ông không có ý kiến.
Phương Bình khẽ ho một tiếng rồi nói: "Thần binh nhất định phải được rèn luyện rèn đúc một lần nữa, mới có thể thích hợp với mọi người, tự bản thân chúng ta cải tạo, rất phiền phức..."
Trương Đào đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn! Mẹ kiếp, nếu ngươi dám nói ra, ta đập chết ngươi. Cải tạo 30 thanh thần binh, thật không phải là vấn đề nhỏ, tiêu hao rất nhiều, dù là ông ta cũng rất phiền phức.
Nhưng những Tông sư có mặt ở đây đều ánh mắt tỏa ánh sáng. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ còn tặng kèm cải tạo?
Vật chắc chắn phải mua thần binh.
Phương Bình nhìn Trương Đào một chút, vẻ mặt tươi cười, hé miệng nói: "Bộ trưởng, làm phiền ngài."
Trương Đào trong lòng hận không thể đập chết hắn, nhưng lúc này lại tỏ vẻ hờ hững, khẽ cười nói: "Có thể."
Ngoài miệng nói vậy, bên tai Phương Bình lại truyền tới âm thanh của Trương Đào: "Này nhóc, Ma Võ muốn quyết chiến với thành Thiên Môn, ngươi còn phải cầu đến ta, lần này ta không nói gì, nhưng muốn công bằng một chút, muốn tuyệt đỉnh không nhúng tay vào... thì phải 10 thanh thần binh. "
Nụ cười của Phương Bình cứng lại.
Lão Trương... không gài bẫy ta phá sản không bỏ qua phải không?
Phương Bình không biết, Trương Đào phải lấy ra tuyệt học bản nguyên của mình mới đổi được một sợi khí tức bản nguyên.
Đương nhiên, Phương Bình biết, nếu thật như Trương Đào nói, Trương Đào chắc chắn phải trả giá một chút mới được.
Nhưng lão Trương cũng đừng luôn bắt mình nhổ lông chứ.
Phương Bình thầm mắng té tát nhưng cũng không lên tiếng, nhanh chóng mở miệng nói: "Về phần các tiền bối muốn mua thần binh, lần này bán đấu giá đều là thần binh cấp bảy, sơ trung cao kỳ đều có.
Giá trị của thần binh đều trên chục tỷ.
Dựa theo cách phân chia của thành Trấn Tinh, đá năng lượng được chia thành 9 cấp, bây giờ Võ Đại định giá đá năng lượng cấp chín là 60 điểm 1 gam, cũng chính là sáu trăm nghìn 1 gam.
1 cân 500 gam, giá trị 300 triệu!
Nếu dùng đá năng lượng làm đơn vị thanh toán, xem như đây là giá tiêu chuẩn. Nếu có người sẵn sàng dùng tinh hoa sinh mệnh..."
Hắn còn chưa nói xong, các vị Tông sư đã liên tục xua tay.
Đừng có nằm mơ. Không có!
Có cũng sẽ không lấy ra, ngươi hãy từ bỏ ý định đi.
Phương Bình bất đắc dĩ, một đám nghèo kiết xác, biết ngay đám người nghèo kiết xác này không có tiền, thôi, mình người tốt đến cùng, ân tình đưa đến nhà.
Phương Bình lại nói: "Quả năng lượng, thịt yêu thú, máu yêu thú, một số đan dược thường gặp, đều có thể dựa theo tiêu chuẩn thu mua mà võ đại đã định giá.
Nếu đã không định kiếm tiền, vậy ta cũng không muốn mở buổi đấu giá làm gì, làm như thế chỉ sẽ khiến mọi người tổn thương hòa khí.
Một thanh thần binh, nhiều nhất 3 người báo giá. Các tiền bối hãy viết giá mà mình muốn lên giấy, rồi để thẳng vào khay là được. Ai đưa ra giá cao nhất, thì thần binh chính là của người đó."
Nói xong, Phương Bình vừa cười nói: "Mặt khác, vì để các tiền bối dễ dàng hơn, nếu có tiền bối nguyện ý dùng chiến pháp tinh thần của mình để đổi, một chiến pháp tinh thần tương đương 3 tỷ. Đương nhiên, nếu có đại Tông sư cấp chín sẵn lòng dùng chiến pháp bản nguyên để đổi, một cái định giá mười tỷ.
Nếu có cường giả tuyệt đỉnh sẵn lòng dùng tuyệt học bản nguyên..."
Trương Đào mặt đen lại nói: "Được rồi, như vậy là được rồi!"
Đổi đổi cái đầu ngươi! Thật sự cho rằng tuyệt học bản nguyên là rau cải trắng sao?
Đừng nói là mấy chục thanh thần binh cấp bảy, dù có dùng một đống thần binh cấp chín ở trước mặt, bảo ông ta đổi, Trương Đào cũng chẳng thèm quan tâm.
Đến cảnh giới này, ai còn thật sự quan tâm những thứ này chứ.
Trương Đào ngắt lời Phương Bình, lại nói: "Còn những thứ khác thì sao?"
"Hả?"
"Không phải ngươi nói còn có những vật khác muốn đấu giá sao?"
Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Những áo giáp thu hoạch được đều hữu dụng, không bán được. Những thứ khác cũng vậy, hiện Ma Võ rất thiếu những thứ này."
Trước đó hắn vẫn còn không ít thu hoạch khác, bao gồm lượng lớn áo giáp cao cấp. Nhưng bây giờ, Phương Bình đều không định bán những thứ này. Cứ giữ lại đã, sau này sẽ có tác dụng lớn.
Trương Đào nghe vậy, nghĩ một chút, không nói gì nữa, đúng là sau này Ma Võ cần dùng đến những thứ này.
Trong đám người, một số Tông sư vẫn im lặng, giờ có người nói khẽ: "Phương Bình, thật có thể viết giấy nợ sao?"
"Chỉ được một nửa, nhất định phải thanh toán một nửa."
Phương Bình tỏ vẻ xin lỗi nói: "Dù sao những thần binh này cũng không phải là của một mình ta, còn phải cần thanh toán phí tổn cho những người khác, ta không quan tâm thu hoạch, nhưng mà..."
"Hiểu rồi, Cuồng Tướng Quân có thể làm được thế này đã vượt quá dự liệu của chúng ta."
Phương Bình liếc nhìn người vừa nói, trên mặt lập tức đậm ý cười, bật cười lớn: "Hội trưởng Lưu, ngài cũng nhìn trúng thần binh sao? Hội trưởng Lưu đã giúp Phương Bình rất nhiều, ngài cứ ra giá, mặc kệ ngài đưa ra giá bao nhiêu, toàn bộ đều được viết giấy nợ."
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía Tông sư khác, lên tiếng xin lỗi: "Hội trưởng Lưu đã giúp ta quá nhiều, các vị tiền bối thứ lỗi."
Đám người có chút hâm mộ nhìn hội trưởng Lưu một chút, hội trưởng Lưu thì ngơ ngác.
Ta đã giúp ngươi rất nhiều? Không có chứ! Sao ta không nhớ gì hết?
Mấy lần trước, thằng nhóc Phương Bình này còn gọi điện thoại đến hiệp hội võ đạo mắng chửi người, sao hôm nay lại đối tốt với mình như vậy? Toàn bộ đều được viết giấy nợ... Cái này... Cái này có chút xấu hổ.
Trong đám người, lão Lý lườm hội trưởng Lưu một cái.
Xong đời ông bạn già rồi.
Phương Bình chưa chắc sẽ tính toán nợ nần với người khác, nhưng món nợ của ngươi... bây giờ ngươi dám viết giấy nợ giá trên trời, sau này hãy chờ bị đòi nợ đi, vài ngày lại có người tới cửa đòi nợ, ngươi tin hay không?
Tin tức hội trưởng Lưu ngươi nợ tiền không trả, có thể sẽ truyền khắp giới Tông sư, ngươi tin hay không?
Nếu ngươi không trả tiền thì sẽ dùng bạo lực để đòi, ngươi tin hay không?
Lão Lưu ơi lão Lưu, tốt nhất ngươi đừng mua, mua rồi, sẽ rất thảm.
Dù Hội trưởng Lưu cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng sự cám dỗ của thần binh... vẫn khiến ông dao động.
Vào lúc này, bên tai hội trưởng Lưu truyền đến âm thanh của Phương Bình: "Hội trưởng, ngài hãy trực tiếp ra giá 50 tỷ, không ai đoạt được thần binh của ngài, ngài nhìn trúng cái nào thì cứ lấy cái đó, nhìn trúng thì là của ngài, dù sao cũng không tốn một xu nào."
Từ lần trước, sau khi kết thúc thi đấu thanh niên, Phương Bình đã tìm người học được cách truyền âm bằng lực lượng tinh thần. Đây chỉ là tài mọn, cũng không tính là gì.
Hội trưởng Lưu hơi dao động, báo giá 50 tỷ. Được, nghe thì cao dọa người, nhưng cũng không cần dùng tiền a. Mình nhìn trúng thanh nào thì thanh đó là của mình, thật sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận