Toàn Cầu Cao Võ

Chương 566: Phong thuỷ luân chuyển

Ngô Khuê Sơn cười khổ nói: "Bà ấy vẫn muốn lấy được bản đồ phân bố mỏ năng lượng địa quật, thậm chí mấy lần lẻn vào khu Nam, muốn trộm bản đồ, bên Quân đội, bà ấy không dám đi, dù sao bên Quân đội cũng không thể giỡn mặt với bọn họ được, Ma Võ cũng có không ít thông tin về bản đồ mỏ năng lượng…
Nhưng Phương Bình có tư cách đi."
"Vậy thì không cho Phương Bình đi vào!"
Hoàng Cảnh nhíu mày, ông hy vọng Lữ Phượng Nhu đột phá, nhưng không hy vọng bà ấy đột phá ở địa quật. Tìm mỏ năng lượng là một con đường tắt để đột phá cảnh giới.
Tại mỏ năng lượng, hạt năng lượng nồng nặc kinh người.
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với nguy hiểm, nguy hiểm kinh người.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mỏ năng lượng đều được sinh vật cao cấp chiếm cứ, hơn nữa, thực lực không cố định, cấp bảy cấp tám cấp chín đều có, đôi khi còn không phải chỉ là một con.
Hằng năm, đều có cường giả đỉnh cấp sáu muốn tranh thủ cơ hội tìm mỏ năng lượng, muốn vào trong mỏ năng lượng để tu luyện.
Xác suất chết cũng cao kinh người.
Đương nhiên, đơn độc tìm kiếm, tốc độ cũng cực chậm, lại giống con ruồi không đầu, không mục tiêu, không hẳn có thể tìm được.
Nhưng những thế lực như Quân đội và Ma Võ đã thâm nhập địa quật thời gian lâu như vậy, vẫn có thể tìm được một số vị trí mỏ quặng năng lượng, chỉ là không cách nào chiếm giữ, tạm thời chỉ có thể từ bỏ, chờ cơ hội đi cướp đoạt.
Một khi Lữ Phượng Nhu lấy được bản đồ mỏ năng lượng, bà ấy rất có thể sẽ đi mạo hiểm, thâm nhập địa quật, tìm mỏ năng lượng.
Mà xác suất gặp phải sinh vật cao cấp gần như là 99%.
Nguy hiểm rất lớn!
Ngay cả Ngô Khuê Sơn cũng không dám nói mình có thể bảo vệ bà ấy được, nếu chỉ đơn giản như vậy, những cái mỏ khoáng kia sớm đã bị Tông sư cấp chín trong nước lấy đi rồi.
"Không cho Phương Bình đi vào..."
Ngô Khuê Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, nói thì đơn giản, nhưng hội võ đạo vốn có quyền lực cực lớn.
Không cho Phương Bình đi vào, lỡ may thằng nhóc này hồ đồ, lại đi triệu tập những học viên cũ kia trở về thì phải làm sao bây giờ?
Nếu không phải ngày đó cảm thấy Trần Văn Long không hẳn có thể áp chế được Phương Bình, Ngô Khuê Sơn sẽ không để Phương Bình trở thành hội trưởng hội võ đạo, không vì Phương Bình, mà là vì Lữ Phượng Nhu.
Thậm chí không chỉ Lữ Phượng Nhu, còn bao gồm cả Lý Trường Sinh.
Đương nhiên, Lý Trường Sinh mạo hiểm hay không… thực ra Ngô Khuê Sơn cũng không quá để ý. Lão Lý đã sớm quyết định đi địa quật một lần, ông ấy không chủ động muốn bản đồ mỏ năng lượng, nhà trường cũng sẽ không tự động đưa cho ông ấy.
Có lẽ, Lý Trường Sinh có một hy vọng nhỏ nhoi đến mức mỏng manh rằng mỏ năng lượng có thể có phương pháp nào đó khôi phục lực lượng tinh thần cho ông ấy thì sao?
Ngô Khuê Sơn vẫn đề phòng Lữ Phượng Nhu, ông quá hiểu người phụ nữ này.
Một khi lấy được bản đồ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bà ấy sẽ nhanh chóng đi xuống địa quật, tìm kiếm cơ duyên đột phá.
Nhưng theo suy nghĩ của Ngô Khuê Sơn, Lữ Phượng Nhu không cần phải đi chịu chết, dù không thành Tông sư thì lại làm sao?
Nhất thời, hai người đều im lặng, Ma Võ bây giờ, thầy hiệu trưởng vừa qua đời, hơi rối loạn.

Sân vận động số một.
Phương Bình đứng trên đài phát biểu, vô cùng thổn thức: "Xem như mình đã biết được cảm thụ của viện trưởng và hiệu trưởng rồi."
Trước đó, cậu đều ở dưới sân vận động, nào có cơ hội được lên đài phát biểu.
Bây giờ, từ nông thôn lên thành phố, phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng đến lượt cậu rồi.
Những người khác đều bất đắc dĩ, nhanh chóng bắt đầu chính sự có được hay không, mọi người cũng không phải đến chiêm ngưỡng sự uy phong của cậu.
...
Bên dưới đài.
Những học viên mới khe khẽ bàn luận.
"Đó là Phương Bình sao?"
"Là anh ấy, võ giả đệ nhất cấp ba đó…"
"Không phải, sáng nay, bảng xếp hạng chiến lực lại đổi nữa rồi, Phương Bình không còn trên bảng xếp hạng nữa, hơn nữa, hôm nay có cập nhật thêm bảng xếp hạng chiến lực cấp bốn nữa đó, các cậu đã nhìn thấy chưa?"
"Cập nhật lúc nào?"
"8 giờ."
"Phương Bình không phải đệ nhất cấp ba nữa rồi? Ai hạ bệ anh ấy xuống rồi?"
"Không, bảng xếp hạng cấp ba không có tên Phương Bình, hẳn là đã đột phá cấp bốn rồi, nhưng mà trên bảng xếp hạng cấp bốn cũng không có anh ấy…"
Nói tới bảng xếp hạng cấp bốn, tân sinh trước đó đã xem bảng xếp hạng lắc đầu nói: "Bảng xếp hạng cấp bốn được cập nhật mà cũng không biết. Ma Võ có 3 người lên bảng, nhưng đều là đạo sư, không có học viên.
Các trường võ đại khác cũng tương tự như vậy, có một số trường võ đại còn chẳng có đạo sư nào lên bảng.
Bên Kinh Võ có một học viên lên bảng rồi..."
Bảng xếp hạng cấp bốn được tung ra, đó không còn là sân nhà của học viên nữa rồi.
Trên đó là tên của Đề đốc các tỉnh thành, Đô thống Quân đội, đạo sư võ đại, những người này mới là chủ lực giành hạng, bao gồm cả tông phái cũng không có mấy người lên bảng.
Sinh viên võ đại toàn quốc, chỉ có 2 người có tên trên bảng xếp hạng này.
Một người là Lý Hàn Tùng - Kinh Võ, một người là Vương Kim Dương - Nam Võ.
Lý Hàn Tùng, trời sinh đã hoàn thành rèn luyện xương sọ, xương sọ mạnh mẽ, đồng nghĩa với việc ít đi nhược điểm, thể chất mạnh mẽ, khí huyết mạnh mẽ, cho nên Lý Hàn Tùng đỉnh cấp bốn có mặt trên bảng xếp hạng.
Vương Kim Dương, vì xương tủy được ngọc chất hóa, đây cũng là một ưu điểm rất lớn.
Hơn nữa, Vương Kim Dương vì muốn tuyên truyền cho Nam Võ, chủ động tiết lộ với bên ngoài rằng mình đỉnh cấp bốn, nên cũng có mặt trên bảng xếp hạng.
Ba trường Quân đội lớn chỉ có một mình Diêu Thành Quân lên bảng xếp hạng.
Trường Quân đội và võ đại, 102 trường, kết quả chỉ có 3 sinh viên được lên bảng xếp hạng, xem ra bảng xếp hạng này cũng có uy tín cực cao.
Ma Võ không có sinh viên trong bảng xếp hạng, lần này cũng rất mất mặt, nhưng cũng may có được 3 vị đạo sư lên bảng, nhiều đó cũng không ít, xem như miễn cưỡng duy trì tôn nghiêm của trường danh tiếng.
Bên dưới nghị luận sôi nổi, Phương Bình cũng nghe được một ít.
Bảng xếp hạng, thực ra sáng sớm cậu cũng đã nhìn thấy rồi.
Nhưng mà bảng xếp hạng cấp bốn hiện tại, cậu tạm thời không thể đùa được, nên Phương Bình cũng không xem thêm.
Mặc dù lực lượng tinh thần của Phương Bình bây giờ không yếu, nhưng đối đầu với các võ giả đỉnh cấp bốn đã hoàn thành rèn luyện ngũ tạng, cậu cũng không chiếm được ưu thế hơn người.
Một số quan quân Đô thống giết người như ngóe, sát khí cũng có thể đánh tan lực lượng tinh thần của Phương Bình.
Đương nhiên, đó là trước kia, bây giờ không hẳn rồi.
Thực lực của Phương Bình lúc này lại lần nữa tiến bộ, thể chất, khí huyết đều có thể so sánh với đỉnh cấp bốn, lực lượng tinh thần cũng càng mạnh mẽ hơn.
Nếu thật gặp phải cường giả đỉnh cấp bốn, chưa chắc sẽ thua. Nhưng nếu là cường giả đã dừng tại cảnh giới đỉnh cấp bốn lâu hơn bình thường, chiến pháp tu luyện đến mức đỉnh phong, xác suất rất cao Phương Bình không phải là đối thủ.
...
"Yên lặng!"
Phương Bình khẽ quát một tiếng, cắt đứt tiếng nghị luận của đám tân sinh!
Bảng xếp hạng cấp bốn không có tên mình, thảo luận cái heo gì!
Nếu hiện tại cậu là hạng nhất bảng xếp hạng cấp bốn, lúc này có thể để mọi người tâm sự thêm một chút.
"Triệu Lỗi, điểm danh!"
Triệu Lỗi đứng kế bên mặt xạm lại, hơn 1980 tân sinh, hầu như có thể xem là 2000 người, loại công việc khổ cực này cậu lại nhớ đến tôi rồi?
Không phục thì không phục, Triệu Lỗi vẫn cầm lấy danh sách, lớn tiếng điểm danh: “Đường Văn!"
"Có!"
Hàng trước, một nữ sinh dáng người yêu kiều đáp lại.
Bên cạnh Phương Bình, Trần Vân Hi nhỏ giọng nói: “Thủ khoa khóa này của trường chúng ta, hai lần tôi cốt, cấp một cao kỳ."
"Ừm."
Phương Bình khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Triệu Lỗi tiếp tục điểm danh: "Cố Long Phi!"
Một thanh niên nhìn có vẻ không hiền lành lười biếng đáp một tiếng. Phương Bình cảm thấy không hiền lành là bởi vì đẹp trai chả được mấy thằng hiền lành, không phải tiểu nhân nham hiểm thì chính là công tử bột.
"La Sinh!"
"Có!"
Tân sinh xếp hạng ba này xem ra vẫn được, Phương Bình rất có hảo cảm với cậu ta, ngoại hình bình thường, nhìn khá chân thật, quả là một hạt giống tốt.
"..."
Triệu Lỗi điểm danh từng người, chỉ riêng điểm danh đã tốn 2 tiếng!
Triệu Lỗi miệng khô lưỡi nóng, càng về sau, cậu ta càng thở dốc rồi.
Ngay cả micro hay loa cũng không có, chỉ có thể gào tên từng người. Nếu nói Phương Bình không cố ý dày vò mình, cậu không tin!
Tân sinh bên dưới cũng huyên náo.
Mới nhập học ngày đầu tiên, đã phải đứng giữa sân hai tiếng liền chỉ để điểm danh, hơn nữa cũng không phải do lãnh đạo trường chủ trì, chỉ là một đám sinh viên lớn tuổi hơn mà thôi, rất nhiều người không vui ra mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận