Toàn Cầu Cao Võ

Chương 916: Kết Thúc Một Ngày Du Lịch Dưới Địa Quật

Điền Mục tiếp tục: "Thành Đông Quỳ là cái thá gì?
Chúng ta chinh chiến sa trường, dài thì trăm năm, ngắn thì mấy chục năm, chỉ là một bọn chiến đấu được vài lần mà cũng dám đối đầu với chúng ta sao?
Chuyện cười!
Nếu như không phải có điều kiêng dè, Phạm lão ngăn chặn cấp chín, ta dẫn người đi giết sạch võ giả sơ cấp trung cấp của bọn chúng, ta xem mấy tên cao cấp còn lại có thể làm được gì nào?"
"Tướng quân Điền."
Trương Vệ Vũ nhẹ giọng nói: "Chuyện này vẫn nên suy nghĩ kỹ, ngươi phải biết, mỗi vị tuyệt đỉnh cấp chín đều là chỗ dựa của nhân loại chúng ta!
Hai năm trước bởi vì tiền bối Dương hy sinh, Thiên Nam bùng nổ chiến tranh... Nếu như lần này lại có tiền bối hy sinh... Vậy thì tai ương ngập đầu!"
Giọng điệu của Điền Mục cũng điềm nhiên nói: "Cứ tiếp tục đợi, tai ương cũng ngập đầu!"
"Các vị, chuyện này vẫn phải tính toán kỹ."
Bên cạnh, Khấu Biên Cương chen vào nói một câu, nhẹ giọng nói: "Nên cân nhắc kỹ, trước mắt quyết định sách lược thế nào, vẫn phải đợi trung tâm và quân đội trả lời.
Còn về chuyện của Phương Bình... Không liên quan đến đại cục, không cần quá để ý."
Khấu Biên Cương nháy mắt, Điền Mục bĩu môi nói: "Ta cảm thấy thằng nhóc này không tồi, làm rất tốt, còn có ích hơn mấy vị cấp chín các người."
Nói xong, Điền Mục nhìn thoáng qua Phương Bình.
Mà lúc này, Phương Bình đang nhe răng cười với hắn, lão Điền xem trọng hắn như vậy, lại còn khen hắn, hắn sẽ xấu hổ, cũng sẽ kiêu ngạo.
Điền Mục hơi sững lại một chút!
Hắn ngây người, mấy người khác cũng ngẩn ra.
Một lúc lâu, Điền Mục đột nhiên nói: "Hắn ta có thể nghe thấy?"
Phương Bình khẽ biến sắc!
Điền Mục đột nhiên giơ tay bắt lấy hắn, nổi giận nói: "Thằng nhóc láo toét này, ngươi đang nghe lén?"
Phương Bình ngỡ ngàng, lắc đầu nói: "Không có ạ!"
"Cút đi!"
Điền Mục tức gần chết, Nam Vân Nguyệt mấy người cũng nổi giận... Mất mặt quá rồi.
Nếu như không phải Phương Bình nghe lén, có gì ghê gớm chứ.
Mấu chốt là, con mẹ nó, thật mất mặt.
Bọn họ đã thiết lập lá chắn bằng lực lượng tinh thần rồi, sao lại bị nghe lén được? Phương Bình hình như cũng biết mình bị bại lộ rồi, sắc mặt thay đổi liên tục, cười khan nói: "Ta... Cái đó, ta có kim cốt, lực lượng tinh thần... hình như cũng không yếu... Không cẩn thận nghe được.
Mấy vị tiếp tục, tiếp tục, không cần quan tâm đến ta."
Sắc mặt mấy vị Tông sư ai nấy đều đen thui thùi lùi!
Mất mặt rồi!
Con mẹ nó, quá mất mặt.
Ba đại cấp chín, mấy vị cấp tám, cộng thêm rất nhiều cấp bảy nói chuyện, bị một tên võ giả cấp năm nghe trộm, thật quỷ dị mà!
Thật như tự vả, vả mặt sắp sưng lên luôn ấy!
Có điều một lát sau, Trương Vệ Vũ đột nhiên nói: "Thằng nhóc này có chút không hợp lý!"
Nam Vân Nguyệt cũng nhíu mày nói: "Vừa nãy hắn đã che giấu khí tức, khiến chúng ta không chú ý."
Không phải là lực lượng tinh thần của Phương Bình mạnh đến mức có thể xuyên qua lá chắn bằng lực lượng tinh thần của bọn họ!
Mà thằng nhóc này cố ý.
Cố ý thu liễm khí tức, xuyên qua lá chắn bằng lực lượng tinh thần, khiến bọn họ không phát hiện.
Nếu như không phải thằng nhóc này nhếch mép cười ngốc, thì bọn họ căn bản không hề để ý đến hắn.
Nam Vân Nguyệt đột nhiên lại nói: "Hắn từng đi thành Thiên Môn, khả năng đã vào sâu trong thành Thiên Môn, có lẽ, còn bộc phát khí tức thần binh của hiệu trưởng Ngô, tên nhóc gian xảo."
Khóe miệng của Phương Bình co lại.
Trương Vệ Vũ âm hiểm nói: "Bản lĩnh rất lớn nha, nếu có bản lĩnh lớn như vậy, vậy sau này thu thập tình báo đều do ngươi phụ trách đi!"
"Thôi đi!"
Điền Mục đột nhiên bĩu môi, lắc đầu nói: "Ngươi muốn hắn gây ra mấy trận đại chiến nữa sao? Chưa chuẩn bị tốt, tốt hơn hết là dẹp ý nghĩ này đi."
Trương Vệ Vũ nghẹn lời, nói rất đúng. Cho thằng nhóc này đi thu thập tình báo, sợ là tình báo còn chưa về, nhân loại đã khai chiến với địa quật rồi.
Phương Bình cười khan một tiếng, cẩn thận nói: "Các vị Tông sư, chúng ta... Hoa Quốc của chúng ta có bao nhiêu cường giả tuyệt đỉnh cấp chín vậy?"
Mọi người không ai nói gì.
"Địa quật bên kia thì sao?"
"Tình hình ở vùng cấm thế nào?''
"Phái Yêu Mệnh và phái Yêu Thực đã đạt tới thỏa thuận liên thủ với nhau chưa?"
"Thiên tài của địa quật, đều ở vùng cấm, vì sao không trở về?"
"Yêu thú yêu thực của cấm địa có liên quan thế nào với địa quật thành trì?"
"Nhân loại thật sự không phải đối thủ, một chút hy vọng cũng không có sao?"
"Nếu chạy trốn, có không gian thích hợp cho nhân loại sống không?"
"Những vị thần tiên trong truyền thuyết Hoa Quốc chúng ta, có ai còn sống không?"
"Vừa nãy trấn thủ Trương nói tiền bối Dương hy sinh, là cường giả tuyệt đỉnh Hoa Quốc chết rồi sao?"
"..."
Phương Bình bụng đầy nghi hoặc, lúc này nhân cơ hội lôi ra hỏi hết.
Ở đây có một trong ba vị bộ trưởng, và một trong bốn vị Trấn Thủ Sứ cấp chín, Phương Bình cảm thấy bọn họ nhất định biết rất nhiều tin tức tuyệt mật.
Trước đó nghe lén, thực ra cũng là vì muốn hiểu thêm nhiều tin tức của cấp cao. Không ngờ… Được khen vài câu đã không kìm lòng được nên bị bại lộ.
Còn có nhóm người Ngô Khuê Sơn và Hoàng Cảnh đều ở đây, đám lão già này có phải cũng đang giấu giếm hắn cái gì không?
Lời của cường giả cũng không đáng tin!
Lừa người nhiều rồi, bây giờ Phương Bình nghi ngờ, đám lão già này có thể cũng đang lừa hắn. Có lẽ bọn họ đều biết nội tình bên trong.
Đợi hắn hỏi một tràng dài, Trương Vệ Vũ khẽ lắc đầu nói: "Cái gì nên biết, tự nhiên sẽ biết. Điều không nên biết, cũng không nên cố ý hỏi rõ..."
Phương Bình thở dài nói: "Quan trọng là, ta định qua một thời gian sẽ đi vùng cấm thăm quan chút, không làm rõ, ta đi rồi không biết thì làm thế nào."
"..."
Trầm mặc, một sự im lặng chết chóc bao trùm.
Rất lâu sau, Ngô Khuê Sơn mở miệng nói: "Yên tâm, ta sẽ canh chừng hắn cẩn thận! Địa quật... Hừm, trong thời gian ngắn không cho phép hắn đi vào!"
Vừa nãy, lúc Nam Vân Nguyệt nói lời này, hắn vẫn luôn phản bác. Bây giờ, Ngô Sơn cảm thấy, nên cho Phương Bình vào danh sách đen rồi.
Thằng nhóc này không điên chứ! Hắn muốn đi vào vùng cấm!
Ngay cả Điền Mục cũng nhịn không được tự vỗ vào đầu mình, thở dài nói: "Trong thời gian ngắn, không cho hắn vào Ma Đô địa quật, ta chỉ muốn đánh một trận ở vực Nam Thất thôi, vẫn chưa muốn trực tiếp đánh vào vùng cấm địa quật."
Phương Bình cười khan nói: "Các vị tiền bối, ta chỉ nói đùa mà thôi, các ngài cho là thật sao..."
Mọi người đều nhìn hắn, rồi lại nhìn về những luồng uy áp cấp chín ở phía xa kia vẫn chưa tan hết, ngươi nói đùa sao, bọn ta thật sự không dám coi đây là chuyện đùa.
Nếu như ngươi thật sự chạy tới cấm địa, rồi gây ra họa lớn, thì những người ở đây sẽ không ai có năng lực giúp ngươi giải quyết hậu quả đâu.
Ngô Khuê Sơn ở trong Ma Đô địa quật, còn có thể chống đỡ được một lát, nếu cường giả tuyệt đỉnh từ vùng cấm đi ra... Thì Ngô Khuê Sơn chỉ có nước quỳ gối xách dép.
"Ngươi không thiếu tài nguyên, nên chăm chỉ tu luyện, cút đi!"
Ngô Khuê Sơn một cước đá bay hắn, hiện tại, hắn không muốn nhìn thấy Phương Bình, thậm chí cũng hơi đồng cảm với Hoàng Cảnh, có phải trước đó Hoàng Cảnh cũng bị dọa sợ rồi không?
Chẳng trách trước đó, khi nhìn thấy hắn, hắn không nói một lời, sắc mặt đen nhánh, còn khó coi hơn khi mượn thần bình của mình nữa.
Hôm nay chỉ có mười mấy luồng uy áp cấp chín mà thôi, ngày nào đó Phương Bình trêu chọc vào tuyệt đỉnh cấp chín, chắc bọn họ đều phải khóc.
Có điều, mười mấy luồng uy áp cấp chín mà thôi... Ngô Khuê Sơn đột nhiên không rét mà run, hắn mới cấp tám, vì sao lại có những suy nghĩ chưa từng có như vậy chứ?

Ngô Khuê Sơn cảm thấy mình hung hăng hơn xưa hẳn.
Phương Bình thì lại hung hăng hơn hắn nhiều.
Bị Ngô Khuê Sơn một cước đá bay ra ngoài, Phương Bình thuận tay xoa xoa đầu trọc của Tần Phượng Thanh.
Ánh mắt Tần Phượng Thanh hung ác, hắn không phải là người hiền lành gì, hiện tại đã cầm đá năng lượng trong tay, Phương Bình còn dám ức hiếp hắn, hắn sẽ phản kháng đấy.
Có điều, khi nhìn thấy Phương Bình nhét vào túi áo một quả Bách Thối, Tần Phượng Thanh lập tức cười ha ha ló đầu ra nói: "Không sao, cứ việc xoa cho đã tay đi, đúng rồi, hay là thu phí theo giờ nhỉ? Một phút một quả?"
"Con mẹ nó!"
Đám người bên cạnh đều thầm mắng không thôi!
Khí phách đâu?
Đánh hắn đi!
Ném quả Bách Thối đi, loại đồ bố thí này mà cũng cần, có mất mặt không cơ chứ!
"Ném đi!"
Trong lòng đám người thầm hét điên cuồng, ném đi, để bọn họ lượm lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận