Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1098

Phương Bình đã mở miệng xin lại thần binh, Nam Vân Nguyệt cũng lười nói thêm cái gì, liếc mắt nhắc nhở một cái. Trong đám người, vài vị Tông sư cấp tám không nỡ, lúc lấy thần binh ra, vẫn luôn nhìn chằm chằm Phương Bình!
Ê nhóc, nói một câu tặng luôn được không? Đương nhiên, mọi người đều biết khả năng này không cao. Sự thật cũng là thế, Phương Bình dứt khoát trực tiếp lấy thần binh về, trên mặt lộ ra vui mừng.
Vui mừng qua đi, Phương Bình không nhịn được nhăn mày lại...
Hiện tại, đã hoàn toàn an toàn. Hệ thống cũng bắt đầu tính điểm tài phú cho hắn.
Nhưng xuất hiện một vấn đề! Vấn đề thật nghiêm trọng!
Trước sau lấy ra khoảng 55 cân tinh hoa sinh mệnh, hệ thống chưa tính điểm tài phú cho hắn, bởi vì chênh lệch rất lớn. Nghĩa là giấy vay nợ không thể tính giá trị tài phú! Bọn họ nhất định phải trả tiền!
Nghĩ vậy, Phương Bình liếc mắt nhìn đám người Nam Vân Nguyệt, phía chính phủ thiếu mình 160 tỷ!
Lão Ngô thiếu mình 50 tỷ!
Đám người Lữ Phượng Nhu thiếu mình 6 tỷ, chỉ là số lẻ, Phương Bình không để ý lắm.
Lại nhìn chiến lợi phẩm mà đám người Nam Vân Nguyệt mang về... Phương Bình phát hiện, bọn họ thật sự vô cùng thê thảm. Tính ra chỉ có một con yêu thú cấp chín, một con yêu thú hoàn chỉnh duy nhất!
Đấy cũng là con yêu thú bọn họ cùng nhau tiêu diệt ở đại chiến sau đó, đối phương chưa kịp tự bạo. Còn lại thì, giết mười mấy tên cấp chín, đừng nói thi thể hoàn chỉnh, giết yêu thực kiểu gì mà ngay cả cành cây cũng không mang về được.
Giết yêu thú, đại đa số cũng tự bạo, thành chủ địa quật thì còn để lại một số thi thể tàn tạ thiếu vài bộ phận.
Trên trăm Tông sư xuất chinh, chỉ mang được thi thể một yêu thú cấp chín, vài con yêu thú yêu thực cấp bảy cấp tám về, thu hoạch như vậy được 200 tỷ không?
Còn phải trả mình 160 tỷ, Phương Bình cảm thấy, hiện tại cầm giấy nợ, đổi lấy bảo vệ cũng được.
Trăm vị Tông sư, đều phải làm việc cho mình!
Nam Vân Nguyệt đương nhiên không ngờ Phương Bình đang tính toán thúc nợ, trả lại thần binh, mọi người cũng không ở lại lâu.
Ngay sau đó, Nam Vân Nguyệt lớn tiếng nói: “Mang theo di hài đồng đội, trở về!”
“Chiến thắng trở về!”
Mọi người sôi nổi hô to, một đám người mừng vui như con nít.

Trong giây phút bước vào đường nối năng lượng, Phương Bình không lo Thiên Nam địa quật nữa, mà là xem số liệu của mình!
Tài phú: 485 tỷ (chuyển đổi)
Khí huyết: 7800 cal (7800 cal)
Tinh thần: 880 hz (940 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (90%)
Không gian chứa đồ: 100 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 10.000 điểm tài phút/phút (+)
Mô phỏng khí tức: 100.000 điểm tài phút/phút (+)
Điểm tài phú tăng gần 400 tỷ!
Đại khái khoảng 45 cân tinh hoa sinh mệnh, Phương Bình tính một chút, 5 triệu 1 gram, thì là 225 tỷ.
Ba thanh thần binh, đủ ba cấp bảy tám chín, cấp chín xem như 100 tỷ, cấp tám 40 tỷ, cấp bảy ít nhất cũng khoảng 10 tỷ, là 150 tỷ.
Một con yêu thú cấp bảy, hoàn chỉnh, ít nhất giá trị khoảng 10 tỷ.
Một cây yêu thụ đã mất hạch tim, giá trị tuy rằng không đến chục tỷ, nhưng cũng khoảng tầm năm sáu tỷ.
Đây là 390 tỷ!
10 tỷ còn lại, chính là những thứ lặt vặt khác.
Mà tinh hoa sinh mệnh cho mượn và thi thể cường giả, cũng chưa tính điểm tài phú.
“216 tỷ giấy nợ, nếu lấy được về, sẽ là 700 tỷ!”
“Cộng thêm hai thi thể cấp chín, hai bộ kim cốt cấp tám, cấp bảy cũng có một ít nhưng không quá đáng giá.” Phương Bình nhẩm tính, rất muốn nước miếng. Ngàn tỷ giống như gần ngay trước mắt!
Mà trước khi xuống địa quật, hắn còn thiếu một chút mới được trăm tỷ, lo lắng xuống địa quật không thu hoạch được gì, vừa lừa dối lại lừa bịp đủ đường mới kiếm được chút điểm tài phú.
Bây giờ... chục tỷ tài phú tính là gì!
“Quan trọng là, vẫn phải lấy tiền về!” Phương Bình nhíu mày, chính phủ thiếu mình 160 tỷ, có thể đòi sao?
Trả tiền, chính phủ chưa chắc sẽ trả tiền. Đến lúc đó, có khả năng sẽ đưa một số thứ tốt cho mình chọn. Nhưng những thứ đó có thể có giá trị cao sao? Có thể bổ sung giá trị tài phú của mình sao?
Còn có lão Ngô, mình bảo ổng thế chấp thần binh cấp chín cho mình, lão Ngô sẽ làm gì? Sẽ đánh mình sao?
Ngoài ra, thi thể cấp chín xử lý thế nào bây giờ?
Bán?
Bán, người khác chưa chắc ra giá cao, hơn nữa Ngô Khuê Sơn cấp chín, lão Lý cũng là cấp tám, thi thể cấp chín hoàn chỉnh có giá trị tham khảo rất lớn.
“Ai, đau đầu!”
Phương Bình thở dài, nhưng lại nhanh chóng phấn chấn lên.
Chuyến này vào địa quật, mình kiếm được bộn tiền, không nói mấy trăm tỷ tài phú, còn cả mấy thứ khác nữa.
Này tương đương với vào địa quật một lần... kiếm lời ngàn tỷ?
Phương Bình dại ra, ta quá lợi hại!
Ta chỉ là cấp sáu, kiếm tiền bằng hơn 500 vị Tông sư hợp tác mới có thể kiếm được. Nhìn xem sẽ biết, lần này có hơn trăm vị Tông sư, còn chết trận không ít, chỉ kiếm được tầm hơn 200 tỷ.
Trừ tuyệt đỉnh Hoa Quốc ra, tính tổng thu nhập của tất cả mọi người chắc cũng ngang ngang mình thôi. Nghĩa là trận chiến kinh độ năm đó, tổng thu hoạch còn không nhiều bằng mình lần này.
Càng nghĩ, Phương Bình càng cảm thấy mình quá ngầu quá tuyệt!
Đó là chưa nói mình còn hy sinh cứu vớt toàn nhân loại, chính phủ phải khen thưởng mình thêm mấy chục mấy trăm tỷ nữa mới đúng!
“Nhưng e là không giữ được đống tinh hoa sinh mệnh còn lại mất.”
Phương Bình cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lão Lý phải dùng, Trần Diệu Đình cũng phải dùng, bọn họ đều là người một nhà, hơn nữa lão sư của Vương Kim Dương có lẽ cũng phải dùng không ít.
Lúc trước ở Giới Vực, khi hắn hôn mê, lão vương cũng không cướp mà giao toàn bộ chiến lợi phẩm cho Phương Bình, cũng không nhắc Phương Bình phải chia cho hắn. Vương Kim Dương cảm thấy chính mình từ đầu tới đuôi không giúp được gì, cũng ngượng ngùng không dám nói.
Phương Bình cần điểm tài phú, cũng chưa nói sẽ chia cho hắn. Nhưng lão sư của đối phương hôn mê, mình có tinh hoa sinh mệnh, không cho cũng kỳ.
“Thôi, chờ đi ra ngoài rồi nói sau!”
Phương Bình lắc đầu, không nghĩ những thứ này nữa.
Đường nối cực kỳ yên tĩnh, sau khi rời khỏi Thiên Nam địa quật chiến hỏa tán loạn, lại lần nữa tiến vào đường nối, nhìn những vết máu còn sót lại, mọi người có chút thương cảm.
Trận chiến này đã chết hơn hai mươi vị cường giả Tông sư. Mà Hoa Quốc, tổng cộng cũng chỉ có nhiêu đó Tông sư, tổn thất nghiêm trọng vô cùng.
Hơn nữa, những người tử trận lần này có bạn bè của bọn họ, bạn bè mấy chục năm.
Địa quật lần này tổn thất nghiêm trọng, nhưng địa quật có 108 vực, còn có vùng cấm. Tổn thất của hai bên cũng tương đương nhau.
Địa quật có thể thua, Hoa Quốc thì không thể.
...
Trong đường nối, có người của quân đội đang chờ. Sau khi thấy đám người Nam Vân Nguyệt, người này không nói hai lời, trực tiếp ra khỏi địa quật!
Phương Bình thấy cảnh đó, vẻ mặt dại ra!
Những người khác không nghĩ gì, Tần Phượng Thanh ha ha cười nói: “Người ta có nhân viên thông tin.”
Nói cách khác, Phương Bình ngươi không có cơ hội khoe khoang đâu.
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo nói: “Liên quan gì đến ta? Ngươi cho rằng ta muốn khoe à? Buồn cười, ta mà còn cần khoe? Ta lập công lớn ở Thiên Nam địa quật...”
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía Lý Đức Dũng: “Tư lệnh Lý, Quân bộ có thể trao cho ta một cái... huân chương vinh dự cấp bậc cao nhất được không?”
“Không thành vấn đề!” Lý Đức Dũng đồng ý rất nhanh!
Phương Bình lại nói: “Vậy có thể thông báo toàn quân, ta là người nhận huy chương không?”
“Không thành vấn đề!” Lý Đức Dũng lại gật đầu.
Phương Bình cảm thấy mỹ mãn, liếc nhìn Tần Phượng Thanh, cười nhạo nói: “Nhìn đi, đã hiểu chưa?”
Tần Phượng Thanh không rên một tiếng! Đậu xanh, không còn gì để nói.
Đối với quân đội mà nói, đó chỉ là phát huân chương, phát thì phát, không khó gì. Phương Bình cũng đúng là lập công lớn. Nếu phát thêm nhiều huân chương chút để tên này đừng thu nợ thì Quân bộ sẵn sàng cho hắn một rổ huy chương luôn!
Đang nợ hắn 160 tỷ đó!
Ngẫm lại, đám người Lý Đức Dũng cũng thấy đau đầu giùm chính phủ.
Đống tiền này khó trả hết lắm.
Đương nhiên là không liên quan đến bọn họ, bọn họ chỉ phụ trách chiến đấu, những việc này đừng tìm bọn họ.

Chờ ra khỏi địa quật, quả nhiên, quân nhân bên ngoài đã biết bọn họ muốn ra tới.
Sau khi mọi người đi ra, tiếng hoan hô vang lên hết đợt này đến đợt khác!
Ra rồi! Nếu ra ngoài, nghĩa là thế cục Thiên Nam địa quật đã ổn định!
Hơn nữa, Nam Vân Nguyệt còn vác theo thi thể yêu thú thật to ra, cũng may là thi thể yêu thú, nếu là yêu thực cấp chín, trừ phi cắt đứt, nếu không, dù có chết cũng không mang ra ngoài được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận