Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2318: Các Phe Lộ Bản Lĩnh (2)

Đám người lão Lý vội vã rời đi. Bọn họ vừa đi, Trương Đào cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đã đưa được một nhóm người trở về. Lần này, những người này không chết, trở về khổ tu một phen thì đều sẽ có tiến bộ cực lón. Trường Đào cảm giác lần này Lý Trường Sinh có hi vọng đi tiếp 200 mét đại đạo! Đi thêm 200 mét nữa, có lẽ thực lực của Lý Trường Sinh cũng sẽ ngang ngửa Kỳ Huyễn Vũ! Còn về Ngô Khuê Sơn và Ngô Xuyên, hiện hai người này cũng sắp đến mốc chặng 9, sau lần này, có lẽ đột phá chặng chín chặng mười cũng không khó. Ông làm như không nhìn thấy vẻ mặt u oán của Ngô Xuyên lúc gần đi. Bản thân vô dụng thì không thể trách người khác. Tự ngươi không đột phá tuyệt đỉnh, ta còn có thể làm sao? Mà thôi cũng được! Dù sao Ngô Xuyên cũng là một trong bốn vị Trấn thủ sứ, cũng có thâm niên, sau khi nhóm mình rời đi, Hoa Quốc cũng cần một vị võ giả như vậy trấn thủ. Phương Bình còn quá trẻ! Ngô Khuê Sơn là hiệu trưởng của hắn, dù Xà Vương có vẻ chững chạc, nhưng thỉnh thoảng lại không vượt qua được lời thuyết phục của Phương Bình. Hiện tại, Điền Mục đã vào Thiên Bộ, lực chiến của Lý Đức Dũng không đủ, Khổng Lệnh Viện quá hiền... Lần này không chừng sẽ còn tiếp tục hôn mê đấy, trông cậy vào hắn làm gì? Tính đi tính lại, Trương Đào cảm thấy vẫn cần phải để Ngô Xuyên lại. Lúc này, thăng cấp lên tuyệt đỉnh cũng chưa chắc là chuyện tốt. Tuyệt đỉnh mới đột phá quá yếu. Nếu tham gia những chuyện như thế này, rất dễ thành kẻ đầu tiên hy sinh.
Trương Đào nghĩ vậy, nhưng Ngô Xuyên lại không nghĩ thế. Đến Ngự Hải Sơn, Ngô Xuyển lộ vẻ buồn rầu, hùng tâm tráng chí lại hóa thành hư không.
"Đáng chết, ông đây lại mất mặt rồi!"
Ngô Xuyên chợt khẽ chửi! Cuộc sống thật khó khăn quá! Lần nào, nửa đường cũng bị người đánh gần chết, không thể không rời khỏi cuộc chiến, lần này định đột phá, đã nói không đột phá thì không ra ngoài, thế mà chớp mắt một cái, mình lại bị đưa ra ngoài rồi. Điền Mục bên cạnh bật cười lớn: "Từ từ sẽ quen thôi mà, cũng đầu phải lần đầu tiên."
Ngô Xuyên tức đến trợn mắt! Bớt nói linh tinh! Nói tới nói lui, nhìn thoáng qua đám người bên cạnh, Ngô Xuyên lại thở dài một tiếng, than thở: "Lần này lại mất không ít bạn cũ"
"Người già... càng ngày càng ít!"
Ngô Xuyên VỖ VỖ Lý Hàn Tùng còn đang khôi phục, cảm khái nói: "Thế hệ mới thay cho thế hệ cũ, sóng sau xô sóng trước, mấy tên nhóc này trưởng thành nhanh như vậy. Ta thấy bây giờ e là lực chiến của bọn chúng cũng đã chừng cấp 9 chặng ba chặng bốn gì rồi.
Các ngươi nói xem... qua một thời gian nữa, bọn chúng trở thành tuyệt đỉnh, có khi nào ta vẫn là cấp chín bản nguyên hay không?"
"Rất có khả năng đó."
Ngô Khuê Sơn thoải mái nói: "Ngươi tiến bộ quá chậm, nên cũng chẳng trách ai khác được."
"..."
Sắc mặt Ngô Xuyên đen lại. Nói gì vậy? Ta tiến bộ chậm ư? Ta cũng được lắm chứ bộ! Hai năm trước, ta là cấp chín chặng ba chặng bốn, bây giờ đã sắp cấp 9 chặng chín mà vẫn là tiến bộ rất chậm sao? Được rồi, đúng là rất chậm! Ngô Xuyên bất đắc dĩ! Chậm hù chết người! Biết sao được, người bên cạnh đều tiến bộ rất nhanh, nên càng làm nổi bật cái sự chậm chạp của hắn. Không tiếp tục đề tài này nữa, Ngô Xuyên lại nói: "Lần này, nhóm Phương Bình có thể lấy được di vật Yêu Hoàng, thuận lợi trở về không?"
Mọi người đều im lặng, ai dám nói chắc việc này, chỉ có thể hy vọng Phương Bình có thể thành công. Quan trọng hơn là, ít người chết đi một chút. Nếu còn tiếp tục chết nữa thì nguyên khí của Hoa Quốc thật sự bị tổn hại nghiêm trọng.
Cùng lúc đó, sâu trong Cấm Kỵ Hải. Thương Miêu thè lưỡi, mệt chết mèo! Cuối cùng cũng sắp hoàn thành rồi! Thương Miêu nhìn kiệt tác của mình một chút, cảm thấy khá hài lòng, rất dễ thương, rất đáng yêu! Trong không trung, khe nứt màu đen trước đó cũng đã biến mất, biến thành một cánh cửa khổng lồ, trên mặt cánh cửa... in một con mèo đang ăn đầu cá. Cải tạo thành công!
"Đây là Thiên Môn!"
Thương Miêu nghiêm túc gật đầu, đúng vậy, đây là Thiên Môn do Thương Miêu ta sáng tạo ra. Còn về chuyện khắc một con mèo lên cửa có ổn hay không thì không thuộc phạm vi lo nghĩ của nó.
"Mở Thiên Môn, vào Thiên Giới!"
"Đến lúc đó, đám Giả Nhân Hoàng sẽ đóng kín cửa này, vậy là được rồi!"
Thương Miêu ngồi trong không trung, nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chưa đủ khí phách!"
Nghĩ một chút, Thương Miêu lại khắc thêm vào đầu con mèo lớn trên cánh cửa mấy nét, thêm một chữ "Vương".
"Meo!"
Con mèo to được khắc trên cửa chợt trở nên dữ tợn, nhưng nhìn thế nào vẫn thiếu đi mấy phần bá đạo. Thương Miêu chăm chú suy nghĩ, như thế này được chưa nhỉ?
"Được rồi, cứ như vậy đi!"
Thương Miêu cũng mệt rồi, chẳng muốn dằn vặt bản thân nữa. Tiếp tục ngồi giữa không trung, vuốt mèo chống cằm, tiếp tục suy tính một hồi, móng vuốt vươn ra, từng thanh thần khí hiện lên trước mắt. Thương Miêu nhìn cửa lớn, rồi bò qua, nghĩ một chút, mở cửa ra, lộ ra tàn tích Thiên Giới bên trong.
"Ném vài thanh thần khí vào đi, vừa nhìn thấy thần khí, bọn họ hắn sẽ lập tức xông vào..."
Thương Miêu lẩm bẩm, rồi dùng sức ném mấy thanh thần khí vào bên trong, sau đó, trong đầu hiện lên bóng dáng của Phương Bình, vội nói: “Tên lừa đảo, bản miêu đã ném rất nhiều thần khí, 3... 13 thanh thần khí, cộng thêm Trảm Thần Đao nữa là 14 thanh thần khí, người phải nhớ trả lại ta!"
Dứt lời, Thương Miêu ngắt cuộc nói chuyện, cảm thấy khá hài lòng 14 thanh! Ta nhớ kỹ rồi đó! Tên lừa đảo và Giả Nhân Hoàng phải trả mình 14 thanh thần khí! Còn lấy đâu ra nhiều như vậy... thì nó không quan tâm.
"Mọi chuyện đã sẵn sàng!"
Thương Miêu nhìn Thiên Giới phía sau cánh cửa... lúc lâu sau, mắt to chớp chớp nói: "Không được, còn kém một chút... thần khí thôi chưa đủ... cần phải đưa vào vài thi thể mới được... không đúng, đồ vật còn phải phải có khí tức của Hoàng Giả..."
Thương Miêu lại nghiêm túc suy nghĩ, Giả Nhân Hoàng thật quá phiền phức. Bố trí cạm bẫy, quá mệt mỏi. Đã bao lâu bản miêu không làm chuyện này rồi? Khi chó lớn còn sống, hình như đã từng làm vài lần. Có lần bố trí một cái cạm bẫy khổng lồ, dụ 3000 con ngựa thần của Nam Hoàng đi vào, nhớ ngày đó, nó được ăn một bữa tiệc thịt ngựa ngon lành, no tận mấy năm. Nhưng chó lớn thật thảm, sau đó bị Nam Hoàng đánh rụng hết lông đuôi. Thương Miêu nhún nhún cái cổ mập mạp, hơi sợ! Nam Hoàng chắc không biết bản miêu bố trí cạm bẫy đó chứ? Không đúng, bản miêu đã sớm quên, chó lớn bố trí có liên quan gì tới bản miêu, ta lại không ăn bao nhiêu, 3000 con ngựa thần, bản miêu chỉ ăn có 3000 chân ngựa, còn lại đều là chó lớn ăn.
"Còn cần khí tức Hoàng Giả mới được..."
Thương Miêu lại nghĩ một lát, lúc lâu sau, có chút miễn cưỡng lấy ra một vật. Một cái ấn lớn! Ấn màu vàng óng!
"Ngọc tỷ Thiên Đình... chắc là được rồi nhỉ?"
Thương Miêu thì thào một tiếng, lầu bầu nói: "Giữ lại làm gối đầu, chỉ là hơi cứng, được rồi được rồi, quay về sẽ lên mạng mua một cái gối mềm một chút. Cái này nồng nặc khí tức Hoàng Giả, bọn họ đều không xa lạ gì với đại ấn Thiên Đình, vừa nhìn đã biết là cái gì... chắc chắn đoán bên trong có thi thể Hoàng Giả"
Mặt mèo béo của Thương Miêu tràn đầy ý cười, lần này chắc là được rồi!
"Tên lừa đảo, tên lừa đảo, bản miêu lại ném vào một Cửu Hoàng Ấn, cái này còn lợi hại hơn thần khí, giá trị ít nhất bằng 10 thanh thần khí, nhớ phải bồi thường cho ta!"
Thương Miêu lại báo công, sau đó cắt đứt liên lạc.
"Đã có khí tức Hoàng Giả, đã có thần khí, vậy còn thiếu cái gì nữa..."
Thương Miêu tiếp tục nhìn trời. Còn thiếu cái gì nữa? Cạm bẫy này nhất định có thể dự được rất nhiều người đến, nhưng chưa chắc có thể dự được tất cả. Giả Nhân Hoàng lại muốn để mình tự mình hại mình, quá tàn nhẫn, bản miêu không làm!
"Phải để đại đạo chấn động"
"Phải để bọn họ tưởng rằng đại đạo nơi này sắp mở ra... có thể nhìn thấy đạo Hoàng Giả..."
Thương Miêu bắt đầu vò đầu, cái này hơi khó nha! Đầu óc đã lâu không dùng đến, giờ lại phải động não, thật mệt chết mèo.
"Làm thế nào nhỉ?"
Thương Miêu lẩm bẩm, một lát sau, hình như lại có chủ ý, vui vẻ ra mặt nói: "Có rồi!"
Sau đó, Thương Miêu bắt đầu nhấc mông, tiếp tục lè lưỡi bắt đầu làm việc. Lần này, làm xong việc này là bản miêu có thể nghỉ ngơi thoải mái mấy năm, ngủ một giấc thật ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận