Toàn Cầu Cao Võ

Chương 129: Người nhà

Hiện tại tiền dư trên tay cậu không nhiều lắm, cho ba mẹ 300 ngàn, bỏ ra 500 ngàn mua Cường Thân Dịch, còn dư hơn 1,5 triệu.
Số tiền này với người bình thường xem ra rất nhiều, ở Dương Thành tiêu xài cũng rất thoải mái.
Nhưng Ma Đô là nơi nào?
Dù là hiện tại, ở Ma Đô 1,5 triệu cũng không tính là số tiền lớn gì, ở trung tâm thành phố cũng có thể mua cái toilet... toilet lớn một chút.
"Tháng 7 ở nhà tiếp tục tu luyện, tháng 8 liền sớm đi Ma Đô tìm hiểu một chút, chuẩn bị một chút.
Lại tiếp tục như thế, đến cấp 1, mình thật nghèo kiết xác luôn."
Thuốc trong tay kia, Huyết Khí Hoàn muốn giữ lại cho Phương Viên, Thối Cốt Đan cấp một và Hộ Phủ Đan cấp 1, Phương Bình chuẩn bị lúc đột phá sử dụng.
Tính như thế, chỉ còn lại 8 viên Khí Huyết Đan bình thường và 5 viên Khí Huyết Đan cấp 1.
Thực sự không được, tìm cơ hội ra tay, dù sao Phương Bình mình không cần Khí Huyết Đan bổ sung khí huyết.
"Đau đầu, cũng không biết sau khi đột phá cấp 3, rốt cuộc có khác biệt gì?"
Những năm này, học viên chết, phần lớn đều là học viên tinh anh, võ đạo cảnh cấp 3.
Phương Bình mặc dù đối với tất cả những thứ chưa biết có chút sợ hãi, nhưng trạng thái hiểu biết nửa vời này càng khiến người ta khó chịu.

Bởi vì Phương Bình quyết định sớm đi Ma Đô, thời gian tiệc mừng đỗ đại học được định tương đối sớm, ngày mùng 6 sẽ làm.
Ngày mùng 5 tháng 7.
Bến xe Dương Thành.
"Dì út, dượng!"
Nhà Lý Ngọc Cầm vừa xuống xe, Phương Bình vội vẫy tay ra hiệu.
Quan hệ xã hội của Phương gia rất đơn giản, ba là con một, trên thực tế cũng không tính con một.
Phương Bình nghe ba nói qua, ông có người chị gái, nhưng khi còn bé bị bệnh chết, về sau ông bà nội Phương Bình cũng không muốn có con nữa.
Bên nhà mẹ, có hai chị em gái, Lý Ngọc Anh là chị, Lý Ngọc Cầm là em.
Lý Gia cũng là người địa phương Dương Thành, nhưng dì út Phương Bình đến thành phố Lâm.
Hoàn cảnh nhà dượng, mọi người đều vì kiếm sống mà bôn ba, dù giao thông phát triển, quanh năm suốt tháng cũng gặp mặt không được mấy lần.
Lần này nhà dì út đến chơi, cũng bởi cháu trai thi đậu Võ Đại, hơn nữa còn là Ma Đô Võ Đại.
Tiệc mừng này còn phải lớn hơn kết hôn, Lý Ngọc Cầm cố ý xin nghỉ ba ngày, đến sớm một ngày để hỗ trợ.
Phương Bình vừa vẫy tay, Lý Ngọc Cầm còn chưa lên tiếng, chỉ thấy hai đứa trẻ mười mấy tuổi la lớn: "Anh Bình Bình, chị Viên Viên!"
Nghe cách gọi này, Phương Bình cũng hơi khó chịu.
"Anh Bình" có thể chấp nhận, "Anh Phương" cũng có thể chấp nhận, "Anh họ" cũng có thể.
Gọi "Anh Bình Bình", Phương Bình nghe thấy trong lòng không vui.
Gọi cậu "Anh Bình Bình" không phải ai khác mà là hai đứa bé nhà dì út.
Bé gái tên Lưu Văn, nhỏ hơn Phương Viên một tuổi, năm nay 13 tuổi, hiện tại mới học xong lớp 6 của trung học sơ sở
Bé trai tên Lưu Vũ, 12 tuổi, cuối năm cũng phải lên trung học cơ sở.
Mặc dù số lần mọi người gặp mặt không nhiều, nhưng đời này Phương Bình làm anh cả trong nhà, trước kia mặc dù không có tiền, nhưng mỗi lần hai đứa bé này tới, Phương Bình cũng không keo kiệt, có chút tiền tiêu vặt đều cho hai nhóc này mua đồ ăn.
Thân thích trong nhà ít, quan hệ cũng tốt một chút, hai chị em này mỗi lần tới cũng thích quấn lấy Phương Bình.
Đương nhiên, bọn chúng thích, Phương Viên lại không thích.
Hai đứa nhóc này, mỗi lần tới đều tranh anh trai với cô, ba người tuổi tác tương tự, đùa giỡn là chuyện thường xảy ra.
Hai đứa bé vui vẻ ra mặt chạy qua bên này, Phương Bình liền vội tiến lên, Phương Viên sau lưng hơi không thoải mái, bộ dáng uể oải theo ở phía sau.
Mọi người vừa chạm mặt, Lưu Văn, Lưu Vũ liền ríu ra ríu rít nói.
Phương Bình cười gật đầu ứng phó vài câu, sau đó nói với Phương Viên: "Em chơi với Văn Văn và Tiểu Vũ, anh nói chuyện với dì út và dượng."
Phương Viên sưng mặt lên, cho dù hơi không vui, nhưng lần này là nhà dì út tới làm khách, vẫn phải lễ phép.
Cô bé bất đắc dĩ tiến đến bên cạnh hai em họ, không chờ bọn chúng mở miệng nói: "Không được gọi chị Viên Viên!"
Lưu Vũ mờ mịt đáp: "Tại sao chứ? Chị chính là chị Viên Viên mà?"
"Dù sao không được gọi, nếu không thì gọi chị."
"Nhưng em cũng gọi chị em như vậy, lại gọi chị, đây không phải là loạn rồi?"
Lưu Vũ lớn lên kháu khỉnh bụ bẫm, lại trật tự rõ ràng, hai người đều gọi "Chị", thì không phải lộn xộn rồi sao?
Phương Viên im lặng, rồi khổ não nói: "Được rồi, cứ tùy tiện gọi đi."
“Vâng, em đã nói rồi, chị Viên Viên, mặt chị hình như lại tròn rồi..."
Lưu Vũ còn chưa nói xong, Phương Viên liền một tay bịt miệng cậu ta, hổn hển nói: "Không được nói!"
"Ô ô (thật là)..."
Lưu Văn bên cạnh dù sao đã lên phổ thông cơ sở rồi, con gái càng trưởng thành sớm một chút, biết Phương Viên ý tứ.
Nhưng vẫn cười hì hì mà chọc: "Là tròn thật ấy chứ, chị Viên Viên, lần sau có phải nên gọi 'chị Viên Viên Viên' (1) rồi hay không?"
"Lưu Văn! Chị đánh em!"
Phương Viên thở gấp, rùm beng đuổi theo Lưu Văn.
...
Nhìn ba đứa nhỏ làm ầm ĩ, Phương Bình và dượng Lưu An Hoa tươi cười nói: "Viên Viên và Văn Văn, Tiểu Vũ quan hệ vẫn tốt như vậy, một thời gian không gặp rồi, vừa gặp mặt đã thân mật như vậy."
Hiển nhiên, trong mắt người lớn, mấy đứa trẻ kia đùa nghịch ầm ĩ, vậy là biểu hiện có quan hệ tốt.
Phương Viên không nghe thấy lời này, bằng không có thể uất ức chết.
Ai thân với hai kẻ vô lại này!
Đặc biệt là Lưu Văn, Phương Viên đã sớm muốn đánh cô bé mặt nở đầy hoa rồi.
Suy nghĩ của Phương Viên, Phương Bình vẫn có thể đoán được một chút, nghe vậy hơi buồn cười, nhưng vẫn gật đầu nói: "Là rất tốt, dù sao tuổi tác không chênh nhau lắm."
Nói, Phương Bình vội vàng nhận cái túi trong tay dượng, mở miệng nói: "Dượng, dì út, đều nói không phải mua đồ rồi, sao còn mang theo nhiều đồ như vậy?
Ba cháu hiện tại cai thuốc rồi, mua cũng lãng phí..."
"Cháu trẻ con biết cái gì..."
Lý Ngọc Cầm không khách khí ngắt lời nói: "Mẹ cháu thật được lắm!
Mua nhà cũng không nói cho dì một tiếng, không ngờ dì sắp đến rồi, chị ấy mới nói mua nhà rồi!
Thế nào?
Dì út của cháu hồng bao cũng cấp không nổi rồi à?
Chuyện nào ra chuyện đó, mua nhà là mua nhà, thi đại học là thi đại học.
Dì chỉ có một chị gái như vậy, sớm biết mua nhà rồi, lần trước dì đã tới rồi."
Lý Ngọc Cầm năm nay vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng nói chuyện khá mạnh mẽ chua ngoa.
Phương Bình cũng không thèm để ý, tính dì út là như vậy, nghe vậy vội vàng cười nói: "Trong nhà có việc mừng, sao có thể không báo với dì út chứ.
Đây không phải thời điểm cháu thi Võ Đại, trong thành phố khen thưởng sao, vừa khéo tới cùng lúc mà..."
"Dì biết Bình Bình cháu chắc chắn có tiền đồ!"
Lý Ngọc Cầm tự tin, bởi vì trước kia cô nói Phương Bình có tiền đồ, số làm quan lớn.
Phương Bình dở khóc dở cười, cũng không muốn đả kích dì út nhà mình, lời này kiếp trước là nói như vậy.
Kết quả mình lăn lộn đến ba mươi tuổi, cũng không có công ăn việc làm ổn định.
Lưu An Hoa bên cạnh cũng cười nói: "Bình Bình từ nhỏ đã có tiền đồ, biết cháu thi đậu Võ Đại, còn là Võ Đại tốt nhất.
Dì út của cháu nói trước cửa nhà mà khiến toàn bộ tiểu khu đều xôn xao!
Hiện tại dì út cháu đi ra ngoài, đầu cũng ngẩng cao hơn trước kia."
"Nói linh tinh!" Lý Ngọc Cầm bất mãn nói: "Còn nói em, chính anh không phải cũng như vậy à?
Em đi ngang qua nhà máy các anh, quản lý các anh nhìn thấy em, hung hăng hỏi em, có phải cháu trai em thi đậu Võ Đại hay không, còn không nói quá mức ân cần.
Việc này không phải anh nói, quản lý các anh có thể biết sao?"
Lưu An Hoa hơi xấu hổ, cười khan một tiếng không có nhận nói.
Phương Bình bật cười, vội nói sang chuyện khác: "Dì út, dượng, chúng ta về nhà trước đã, về tới nhà lại nói nha."
"Được, Văn Văn, đừng quấn lấy chị Viên Viên của con nữa, đi thôi nào!"
Cách đó không xa Lưu Văn sắp khóc, ai quấn lấy Viên tròn vo chứ!
Là Viên tròn vo không chịu bỏ qua cho nó, muốn đuổi theo đánh nó có được hay không, ánh mắt mẹ bị gì vậy!

Không đề cập tới ân oán tình cừu mấy đứa bé kia, bến xe cách Quan Hồ Uyển không phải quá xa.
Mọi người vừa đi vừa tâm sự, hơn mười phút đã đến Quan Hồ Uyển rồi.
---
(1) Viên Viên Viên: cách chơi chữ, chữ Viên có nghĩa là tròn trịa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận