Toàn Cầu Cao Võ

Chương 658: Đội hình cực kỳ hoành tráng

Hậu trường nhà thi đấu Kinh Võ.
So với hậu trường của Ma Võ thì bên này có chút thô sơ, hậu trường bên này là một thể thống nhất, không giống như Ma Võ được chia thành mấy khu vực.
Lúc này, ở hậu trường cũng có không ít người của võ đại.
Tiếng hoan hô bên ngoài, mọi người cũng đều nghe thấy rồi.
Vương Kim Dương và các cường giả khác cũng không nói gì, chỉ có một vài thành viên đội dự bị không nhịn được chua xót nói: “Khí thế của Ma Võ gần đây thật khiến người ta sợ hãi. Mang tiếng là trường đại học võ, không lấy võ đạo làm trọng mà lo làm mấy cái này, thì sớm muộn gì cũng xuống dốc...”
“Hừ!”
Một tiếng hừ mạnh giống như tiếng sấm, khiến cho một vài võ giả cấp ba ù tai hoa mắt.
Bên ngoài cửa, Phương Bình bước vào, khí thế dâng trào, lạnh nhạt nói: “Ma Võ có đi xuống dốc hay không cũng không đến lượt các người nghi hoặc! Dù là Kinh Võ cũng không dám nói Ma Võ không bằng bọn họ, gan không nhỏ ha, tốt nhất các người nên cầu khấn đừng gặp phải chúng tôi!
Tây Sơn Võ Đại đúng không?
Nếu gặp phải thì lo mà nhận thua, bằng không đừng trách Ma Võ ra tay hung ác!”
“Cậu!”
Người vừa nãy được Phương Bình "chăm sóc đặc biệt" lúc này lỗ tai chảy máu, mặc dù không bị thương quá nặng nhưng cũng cảm nhận được sự sỉ nhục vô cùng!
Hội trưởng hội võ đạo của Tây Sơn Võ Đại là một người thanh niên tương đối thanh tú, lúc này nhịn không được cau mày nói: “Phương Bình, chẳng qua chỉ là thảo luận vài câu, ra tay với bọn họ trước khi thi đấu...”
“Vậy thì đã làm sao?”
Phương Bình nhìn chằm chằm cậu ta rồi lướt qua, thản nhiên nói: “Kẻ yếu không có quyền, thực lực yếu
thì câm miệng, ngay cả đạo lý này cũng không hiểu? Khiêu khích cường giả thì phải có tư bản khiêu khích, Tây Sơn Võ Đại các người có không?”
“Phương Bình, đừng quá đáng!”
“Quá đáng thì sao? Nên nhận rõ hiện thực, tôi là đang dạy các người con đường sinh tồn!”
“Cậu...”
“Phương Bình.”
Lý Hàn Tùng của đội chủ nhà đã mở miệng rồi, Lý Hàn Tùng trông rất cao lớn, ít nhất là một mét chín, Phương Bình không quá cao, chỉ khoảng một mét bảy lăm.
Lý Hàn Tùng xem ra cường tráng hơn Phương Bình nhiều, khí thế cũng cực kỳ hào hùng.
Có điều lúc này, khí thế của Phương Bình không hề kém chút nào, nghe vậy bĩu môi nói: “Làm sao, muốn hòa giải? Lẽ nào Kinh Võ không đồng ý lời nói của tôi? Kẻ yếu khiêu khích Kinh Võ các người, Lý Hàn Tùng anh còn muốn giả làm còn rùa không nghe thấy sao?”
Tần Phượng Thanh cười hi hi nói tiếp: “Đầu sắt mà, da mặt dày, nói không chừng còn có thể rụt cổ, còn thật sự nhịn nữa kìa.”
“Tần Phượng Thanh!”
“Cậu đừng có mà quá ngang ngược!”
“Kinh Võ tôi không phải là Tây Sơn Võ Đại!”
“...”
Lý Hàn Tùng vẫn chưa mở miệng, mấy người của Kinh Võ đã giận tím mặt!
Tần Phượng Thanh ngang ngược quá đáng!
Tần Phượng Thanh khinh thường, kích động nói: “Những võ đại khác hay trường quân đội cái gì đó, chẳng là cái quái gì, lão tử không có hứng thú, sớm đã muốn chém Kinh Võ các người, có gan thì ra đấu một trận, lão tử thắng được thua được, nếu như thua lão tử dập đầu nhận sai cũng chẳng sao.
Nhưng nếu thắng thì mấy tên oắt con của Kinh Võ bớt giả bộ cao lạnh với tôi, đã sớm ngứa mắt với các người lâu rồi!”
Hai trường đại học danh tiếng, từ khi Ma Võ nổi lên vẫn luôn căm thù đối phương, mỗi lần gặp nhau đã không nói được gì hay ho.
Người của Kinh Võ kiêu căng chướng mắt những nhà giàu mới nổi như Ma Võ.
Người của Ma Võ cũng xem thường Kinh Võ, cảm thấy Kinh Võ ngoại trừ thành lập lâu hơn một chút thì cũng chẳng có gì.
Còn cộng thêm Ma Võ làm chủ phương Nam, Kinh Võ làm chủ phương Bắc, phân chia khu vực dẫn đến việc hai Võ Đạo chạm mặt thường xuyên cãi lộn.
Lần này Tây Sơn Võ Đại đã bị ném sang một bên.
Hai trường thật ra cũng xem thường những võ đại phổ thông này.
Dù là Nam Võ, thì ngoại trừ phải cảnh giác với Vương Kim Dương, còn lại không quá quan trọng.
Trường quân đội Đệ Nhất cũng vậy!
Đội chủ lực Kinh Võ: ba vị đỉnh cấp bốn, hai vị cấp bốn cao kỳ.
Đội chủ lực Ma Võ: hai vị đỉnh cấp bốn, một vị cao kỳ, một vị trung kỳ.
Trường quân đội Đệ Nhất cũng chỉ có một mình Diêu Thành Quân là đỉnh cấp bốn, hai người cao kỳ, hai người trung kỳ.
Tính theo cấp độ, Kinh Võ thứ nhất, Ma Võ thứ hai, những trường khác không thể so được.
Bây giờ nhìn đội dự bị, đội dự bị của Kinh Võ đều có thực lực cấp bốn trung kỳ, Ma Võ chỉ kém một chút, 4 trung kỳ, một sơ kỳ. Nhưng vậy cũng rất mạnh rồi.
Trường quân đội Đệ Nhất, đội dự bị có ba người cấp bốn, hai người đỉnh cấp ba.
Đây cũng xem như là vô cùng mạnh, những võ đại phổ thông khác, đội dự bị đều từ cấp ba cao kỳ trở xuống.
Với thực lực như vậy, đội chủ lực của các trường cũng không bằng đội dự bị của bọn họ.
Tần Phượng Thanh nói lời hung ác, Lý Hàn Tùng nhìn Phương Bình một cái, khẽ nói: “Phương Bình, thi đấu còn chưa bắt đầu, sao phải nhất thời nóng vội.”
Phương Bình cười haha nói: “Không vội, một chút cũng không vội, tôi chỉ sợ các người không vào được chung kết mà thôi, năm nay, là Kinh Võ hay là trường quân đội Đệ Nhất hay thậm chí là Nam Giang Võ Đại, thì đối với tôi mà nói, cũng không khác nhau lắm.
Tôi không vội điều này, cũng không chủ động gây hấn, nhưng xỉ nhục Ma Võ thì chính là muốn bị ngược đãi đó!
Bản thân không được thì cũng đừng khác đỏ mắt nhìn người khác. Lúc Ma Võ thua kém Kinh Võ, tôi cũng chưa bao giờ đỏ mắt, tôi chỉ muốn vượt qua. Làm võ giả cấp ba cấp bốn mà điểm này cũng không biết, còn luyện võ? Về nhà dưỡng lão đi!”
Một đám người bị nói, mặt đỏ đến mang tai, Tây Sơn Võ Đại mấy người cũng tức giận, nhưng cũng không lên tiếng.
Giới võ đạo, cường giả vi tôn.
Bản thân không bằng Ma Võ, bàn tán sau lưng lại bị người ra bắt tại trận, lúc này có nói gì cũng là sỉ nhục.
Mãi đến lúc này, Vương Kim Dương bên cạnh mới cười nói: “Phương Bình, như vậy là được rồi, thật sự muốn giao thủ trước khi thi đấu sao?”
Phương Bình cười nói: “Nể mặt anh Vương, lần này bỏ qua, còn có lần sau thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Hậu trường lập tức yên tĩnh.
Mãi đến lúc này, mới có một vài đạo sư bước vào.
Ma Võ - Đường Phong cũng bước vào, nhìn Phương Bình một cái, không có quá nhiều cảm xúc.
Đạo sư của Tây Sơn Võ Đại cũng là cường giả cấp sáu, lúc này mặt mũi u ám, nhưng chỉ nhìn Đường Phong, không nói gì.
Thực lực không bằng người vậy thì không cần thiết phải tranh giành.
Học viên của mình không bằng nhóm Phương Bình, thực lực của bản thân cũng không bằng Đường Phong. Phương Bình chỉ hừ mạnh một tiếng đã làm đội viên tham gia thi đấu của trường mình chảy máu, mọi người đều là sinh viên tham gia thi đấu, ngược lại càng thấy khó khăn.
Kinh Võ bên này, người bước vào là ông nội của Phó Xương Đỉnh.
Lão gia tử không nhìn mấy người Kinh Võ mà nhìn Phương Bình, khẽ cười nói: “Phương Bình, thi đấu còn chưa bắt đầu, lần đầu nên bỏ qua, nếu có lần sau, thì đừng trách chúng tôi hủy tư cách tham gia thi đấu của cậu!”
Làm người khác bị thương trước khi thi đấu, là điều tuyệt đối không được.
Phương Bình cười nói: “Thầy Phó yên tâm, học trò cũng chỉ là nhất thời kích động, ngay tại đây em nhận lỗi trước tất cả mọi người, chỉ là danh tiếng của Ma Võ chính là do vô số thế hệ trước Ma Võ võ giả bỏ tính mạng và sự nhiệt huyết để tranh giành từng chút danh tiếng!
Sỉ nhục chúng em cũng không sao, nhưng làm nhục Ma Võ thì không được.”
Đạo sư của Tây Sơn Võ Đạo có chút bất mãn nói: “Phương Bình, đừng để chuyện bé xé ra to, Trương Vĩ chỉ là nghị luận một câu, cũng không có ý sỉ nhục Ma Võ!”
Chuyện này nói to không to nói nhỏ không nhỏ, bị Phương Bình bắt lấy không tha, nếu thật sự khiến Ma Võ bất mãn vậy thì Tây Sơn Võ Đại sau này phải đau đầu rồi.
Một câu “Đi xuống dốc” đã bị Phương Bình đưa lên đến mức làm nhục các vị tiền bối Ma Võ, khiến đạo sư của Tây Sơn cũng khổ.
Mấy người Tần Phượng Thanh ngẩng đầu nhìn trần nhà, lời của Phương Bình chỉ nên nghe vậy thôi, nói xấu Ma Võ, cậu ta chưa chắc sẽ làm gì cậu.
Nếu như thật sự sỉ nhục cậu ta, thì cậu ta có thể đánh chết cậu, không tin thì cứ thử xem.
Đường Phong cuối cùng cũng mở miệng, khẽ quát: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây, Phương Bình, không được gây chuyện, có chuyện gì lên võ đài rồi tính!”
Phương Bình không có ý tốt nhìn chằm chằm vào đám người Tây Sơn Võ Đại rồi lướt qua, cười nói: “Em biết rồi, em sẽ cho người ta biết, tên tuổi của Ma Võ không phải là hư danh!”
Mấy trường võ đại khác cũng hơi đồng tình, Tây Sơn Võ Đại tốt nhất đừng bốc thăm trúng Ma Võ, nếu không, lần này e là không dễ sống.
Ma Võ Phương Bình nhìn vậy thôi chứ lòng dạ không rộng lượng lắm đâu.
Sắc mặt mấy người Tây Sơn Võ Đại cũng khó coi, miệng nói không chịu thua, nhưng trong lòng thì thầm mắng, bốc trúng Ma Võ thì lần này chắc là tiêu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận