Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1037

Tần Phượng Thanh cảnh giác nhìn Phương Bình, làu bàu nói: "Đồ biến thái!"
Phương Bình liếc Tần Phượng Thanh một cái, bật cười, cũng lười giải thích, ho nhẹ một tiếng nói: "Đầu Sắt, nhanh chữa thương đi chứ, đừng dây bỏ lỡ thời gian, võ giả chẳng lẽ không có chút điềm tĩnh nào sao?"
Lý Hàn Tùng thật muốn khóc, đậu xanh, nếu ngươi là con gái, gái đẹp thì làm vậy ta chấp nhận, chấp nhận trong vui sướng nữa là khác.
Nhưng một thằng con trai cao lớn thế này nhào lại ôm ta, lại bảo ta không có chút điềm tĩnh nào?
Bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, Lý Hàn Tùng lúc này đại khái cũng đoán được mục đích của Phương Bình, đành phải bắt đầu chữa thương.
Lúc hắn chữa thương, cơ thể bị tổn hại đã bắt đầu nhanh chóng khôi phục. Mà... huyết nhục của Phương Bình cũng lúc nhúc khôi phục lại.
Bắt đầu khôi phục rồi!
Tần Phượng Thanh vốn còn định tự chữa thương, thấy vậy, hắn như phát hiện ra bí mật rất lớn.
Lập tức, Tần Phượng Thanh nhìn về phía Vương Kim Dương, nóng lòng muốn thử!
Vương Kim Dương trầm giọng nói: "Ngươi mà đến, ta đánh chết ngươi!"
Hắn bị thương không quá nặng, lúc này cũng không dùng vật chất bất diệt khôi phục thương thế, nhưng tên Tần Phượng Thanh chết tiệt này hình như có ý đồ xấu với hắn. Lần trước bị Phương Bình xài ké thì thôi, nếu tên Tần Phượng Thanh này dám làm như vậy, hắn định sẽ xử đẹp tên khốn đó trước rồi tính.
Tần Phượng Thanh nuốt một ngụm nước bọt, hơi di chuyển cái mông về một bên, sau đó... tên này cũng nhanh chóng lại gần Lý Hàn Tùng, chen chúc ôm lấy một bên còn lại.
Thân thể Lý Hàn Tùng càng cứng đờ! Đậu móa! Hai tên vô sỉ, xem hắn là cái gì thế hả?
Trong khoảnh khắc, hắn chẳng muốn chữa thương nữa.
Tần Phượng Thanh không nghĩ nhiều như vậy, lúc ôm lấy Lý Hàn Tùng, hắn vui vẻ rên rỉ một câu!
Ôi đậu xanh, quá thoải mái! Thật quá thoải mái!
Đầu Sắt có thể dùng vật chất bất diệt chữa thương, bây giờ hắn mới biết!
Nếu biết trước, hắn đã sớm dính lấy Lý Hàn Tùng như keo voi rồi, sao có thể để Phương Bình dành trước,
Không chỉ là Đầu Sắt... đuôi mắt Tần Phượng Thanh lén nhìn Vương Kim Dương, lão Vương cũng được này!
Lần sau nếu có cơ hội, tuyệt đối phải bám lấy hai người này ăn ké chút vật chất bất diệt, cảm giác này, tư vị này, ôi, thật quá sung sướng.
Trong lúc Tần Phượng Thanh vui vẻ muốn rống to, không lâu sau, Lý Hàn Tùng ngừng chữa thương.
Ánh mắt Phương Bình không hề thiện lành liếc xéo Tần Phượng Thanh, thằng điên này, kêu rên the thé, nghe còn khó chịu hơn cả heo kêu.
Có cần không?
Đấy, khiến Đầu Sắt sợ kinh hồn bạt vía rồi, thương thế còn chưa khỏi hẳn, hắn cũng không thèm chữa thương nữa rồi.
Nhưng... Phương Bình thấy bản thân đã khôi phục khá nhiều, bỗng nhiên hơi hưng phấn, nói như vậy, cho dù sau này không có tinh hoa sinh mệnh và vật chất bất diệt thì mình cũng chưa chắc không thể khôi phục thương thế?
Nhìn lướt qua Lý Hàn Tùng và Vương Kim Dương, Phương Bình cười híp mắt nói: "Sắp tới mong hai người bị thương nhiều chút, võ giả không bị thương sao được..."
Vương Kim Dương mặc kệ hắn, Lý Hàn Tùng khóc không ra nước mắt nói: "Đừng, lần sau đừng như vậy có được hay không, ngươi thì không nói, tên khốn Tần Phượng Thanh này cứ rên rỉ suốt, mẹ nó, khó nghe chết được!"
Tần Phượng Thanh không để ý lắm, cười ha hả nói: "Đầu Sắt, ngươi được lắm, sau này bị thương nhớ gọi ta nha, đừng ngại, ta sẽ đến chăm sóc ngươi..."
Nói xong, Tần Phượng Thanh nhìn về phía Phương Bình, hơi khinh bỉ nói: "Đồ giả mạo!"
Sắc mặt Phương Bình khó coi, hừ nói: "Ngươi thì biết cái gì!"
"Vậy vật chất bất diệt của ngươi đâu?"
Phương Bình hung ác trừng hắn nói: "Ngươi thì biết cái cóc khô gì, từ tuyệt đỉnh trở lên đã không còn vật chất bất diệt nữa rồi, thay vào đó là một loại vật chất khác, thực lực ta quá thấp, căn bản không thể thức tỉnh được. Ít nhất cũng phải từ cấp bảy trở lên mới được! Cái gì cũng không biết, chỉ biết nói linh tinh!"
Tần Phượng Thanh hơi nghi ngờ, Lý Hàn Tùng không nhịn được hỏi: "Vật chất khác? Là cái gì?"
Phương Bình lắc đầu nói: "Không rõ, cũng không nhớ rõ, chỉ có ý niệm như vậy, nhưng ta biết đó là thật, các ngươi có thể thức tỉnh vật chất bất diệt, ta không làm được.
Giống như trước cấp năm, các ngươi cũng không thể thức tỉnh vật chất bất diệt ấy, yêu cầu thức tỉnh của ta càng cao hơn."
"Như vậy phải không?"
Lý Hàn Tùng trầm ngâm chốc lát nói: "Ta còn tưởng rằng từ cấp tám trở đi, vật chất bất diệt là thứ độc nhất chứ..."
"Đương nhiên không phải."
Phương Bình nói xong, ho nhẹ một tiếng nói: "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, dù sao các ngươi tích trữ nhiều năm như vậy, hẳn là có không ít, dùng một chút cũng không sao."
Nói hết, Phương Bình đứng lên nói: "Đi thôi, đi thành Diên Vĩ."
"Cứ như vậy mà đi à?"
Vương Kim Dương liếc mắt nhìn hắn, dò hỏi: "Không che lấp khí tức à?"
Phương Bình bất đắc dĩ, phải bỏ tiền ra nữa hả!
Bật năng lượng bình phong cho bốn người, một giờ là 600 triệu, mô phỏng khí tức là 6 tỷ.
Tiêu tốn nhiều như vậy khiến người ta đau đầu.
Nhìn lướt qua số liệu của mình:
Tài phú: 112.3 tỷ (chuyển đổi)
Khí huyết: 7000 cal (7085 cal)
Tinh thần: 310 hz (933 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (90%)
Không gian chứa đồ: 50 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 10.000 điểm tài phú/phút (+)
Mô phỏng khí tức: 100.000 điểm tài phú/phút (+)
Lượng đá năng lượng đào được ở Hồ Bán Nguyệt không tính điểm tài phú cho hắn, đại khái là vì lúc sau lấy đem nổ rồi, còn lúc đầu thì vì chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Hơn 100 tỷ nhìn có vẻ nhiều, nhưng nếu bật mô phỏng khí tức, cũng chỉ dùng được trong 20 giờ, Phương Bình không nỡ lãng phí nhiều như vậy.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình mở miệng nói: "Giúp tất cả các ngươi che lấp và thay đổi khí tức phải trả giá quá lớn.
Như vậy đi, Tần Phượng Thanh, ta giúp ngươi thay đổi khí tức, ngươi cõng Vương ca. Vương ca, ngươi đừng nhúc nhích, cũng đừng dùng lực lượng khí huyết, giả vờ trọng thương là được.
Ta cõng lấy Đầu Sắt, hai người chúng ta di chuyển, chỉ che lấp cho một người, trả giá ít hơn nhiều."
Chỉ bật thay đổi khí tức cho một mình Tần Phượng Thanh, tiêu hao ít hơn nhiều, một giờ chỉ 60 triệu mà thôi.
Nếu Lý Hàn Tùng và Vương Kim Dương không ra tay, trừ phi gặp phải cường giả cao cấp, nếu không cũng không cảm ứng được lực lượng khí huyết của bọn họ.
Mà hiện tại, cao cấp không phải ở đâu cũng có, bởi còn đang bận chiến đấu ở tiền tuyến kìa.
Tần Phượng Thanh thầm nói: "Vậy ngươi bảo lão Vương cõng ta đi..."
Phương Bình liếc hắn một cái, tức giận nói: "Bảo ngươi cõng một người ngươi cũng chẳng muốn làm, có muốn ké vật chất bất diệt không vậy?"
Vừa nói xong, Tần Phượng Thanh im lặng, lập từng nhìn về phía Vương Kim Dương nói: "Lão Vương, lại đây, ta cõng ngươi! Hai anh em mình quan hệ gì chứ..."
Vương Kim Dương lại thở dài, vào địa quật với mấy tên này... thật chẳng đáng tin tí nào.
Nhưng Phương Bình đã nói phải trả giá quá lớn, hắn cũng không tiện nói gì, xem như chấp nhận đề nghị này.
Phương Bình cõng Lý Hàn Tùng, vừa đi, vừa quay đầu nói: "Đầu Sắt à, ngươi có thể tiếp tục chữa thương thử xem, tốt nhất khiến thương thế hoàn toàn khôi phục ấy, ta thấy ngươi còn chưa bình phục đâu..."
Lý Hàn Tùng không muốn nói chuyện, xem như không nghe thấy.
...
Mấy người vừa mới đi về hướng thành Diên Vĩ, Phương Bình vừa nói: "Ngự Hải Sơn hình như cách bên này hơn 1800 dặm chứ?"
"Ừm."
Phương Bình nhướng mày, trầm giọng nói: "Thực lực của tuyệt đỉnh vượt quá tưởng tượng của chúng ta!"
"Sao vậy?" Vương Kim Dương hơi nghi hoặc.
"Các ngươi không nghe thấy sao?"
"Nghe thấy cái gì?"
Tần Phượng Thanh lúc này cũng hiếu kì, nói tiếp: "Tiếng nổ mạnh?"
"Không phải..." Phương Bình kỳ quái nói: "Trước đó các ngươi không nghe thấy sao? Địa quật có cường giả đang điều động toàn bộ cường giả cấp chín, sau đó cường giả của chúng ta cũng mở miệng truyền lệnh, tiêu diệt bọn họ... Các ngươi không nghe thật à?"
Ba người kia liếc mắt nhìn nhau, đều lắc lắc đầu.
Phương Bình cảm thấy kỳ quái, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ ta nghe lầm rồi?"
Vương Kim Dương chần chờ nói: "Ngươi nói cường giả tuyệt đỉnh truyền âm?"
"Hẳn là vậy..."
"Không phải chỉ có lực lượng tinh thần mạnh mẽ mới có thể nghe được sao? Nếu không, truyên âm hơn 1800 dặm... Đó là điều gần như không thể! Nhưng nếu là lực lượng tinh thần bao trùm thì ngược lại có thể."
Phương Bình bừng tỉnh, nhưng vẫn hơi chấn động nói: "Tuyệt đỉnh quá mạnh, hai người truyền lệnh kia không hẳn ở tại Thiên Nam địa quật, theo tư liệu trước đó, bọn họ có lẽ ở Ngự Hải Sơn.
Có thể truyền âm đến bên này, dù chỉ là lực lượng tinh thần tan tỏa, hơn 1800 dặm... Cũng gần bằng từ Kinh Đô đến Ma Đô rồi.
Ủa, vậy chẳng phải cường giả ở Ma Đô và Kinh Đô có thể cách không trò chuyện mà không cần điện thoại à..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận