Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1464

Lưu Phá Lỗ đã rất lớn tuổi, là thế hệ cùng thời với lão hiệu trưởng, thời gian đột phá cấp bảy và ở cấp bảy cũng rất dài.
Theo lý thuyết, sau cấp bảy, chênh lệch về tư chất đã biến mất rồi. Nhưng không biết có phải là do trước đây bị thương quá nặng, hay là lớn tuổi, thiếu một chút động lực hay không, mà Lưu Phá Lỗ vẫn không thể đi vào cấp tám.
Bây giờ cuối cùng cũng coi như là có chút hy vọng, chẳng trách lần này không muốn đi Tử Cấm địa quật.
Phương Bình cũng không nói nhiều, lấy ra một chiếc lọ ném cho Lưu Phá Lỗ. Lưu Phá Lỗ cười cợt, cũng không nói gì, một tờ giấy lại trôi về phía Phương Bình.
Phương Bình thấy mấy vị Tông sư mới tới tò mò nhìn sang, vội ho một tiếng nói: "Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút, các vị tiền bối chớ để ý."
Quách Thánh Tuyền giờ khắc này cũng nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, bật cười không ngớt, lại nói tiếp: "Mọi người không cần xem chúng ta là người ngoài, nếu đã đến Ma Võ, thì chúng ta chính là một phần của Ma Võ. Mấy ngày nay, chúng ta cũng hiểu thêm Ma Võ một chút.
Nói thật, Ma Võ còn tốt hơn chúng ta nghĩ nhiều, không khí nơi này rất tốt. Ta vốn tưởng rằng, Ma Võ cũng giống như thành Trấn Tinh, thân ai nấy lo, nói là người cùng một thành, nhưng cũng không phải người một nhà, vẫn có khác nhau.
Nhưng sau khi đến đây, Quách mỗ phát hiện mình nghĩ sai rồi, cao cấp của Ma Võ, đều có thể xưng là Tông sư... Chỉ so độ lượng, chúng ta khó có thể với tới."
Quách Thánh Tuyền cảm khái rất nhiều, lại nói: "Chúng ta cũng biết đến cuộc chiến Tử Cấm, trước đây đúng là không cân nhắc đến chuyện tham chiến, ta thậm chí nghĩ... Chính phủ không mộ binh, Ma Võ ước gì không đi tham chiến.
Nhưng lời nói hôm nay của chư vị, khiến Quách mỗ xấu hổ vô cùng. Địa quật là họa, họa của nhân loại, võ giả bên ngoài, người người dám chiến, người người tranh nhau đi chiến! Cuộc chiến Tử Cấm, Quách mỗ sẽ đi cùng các vị Đường viện trưởng."
Một bên, Quản Phó cũng cười nói: "Ta cũng đi, cùng đi thôi, cũng coi như là chính thức biểu hiện. Bây giờ chúng ta rời khỏi thành Trấn Tinh, chưa lập nổi công lao!
Đến Ma Võ rồi, nói thật lòng, ta cũng cảm thấy không quá hòa hợp với chư vị. Nguyên nhân lớn nhất, đại khái chính là vì chúng ta chưa từng chiến đấu cùng nhau. Nếu có thể đồng sinh cộng tử, ta nghĩ Ma Võ sẽ không còn xa cách với chúng ta nữa. Muốn làm chính mình, làm võ giả, chiến đấu là điều không thể thiếu."
Phương Bình vội vàng nói: "Các vị tiền bối..."
Quản Phó cười nói: "Ngươi xem, đó chính là xa cách đấy. Ngươi vẫn luôn gọi chúng ta là tiền bối. Ngươi gọi những người khác, chúng ta cũng có nghe thấy, nào là Đại Sư Tử, lão Lý, lão Hoàng, lão Ngô các thứ.
Dưới góc nhìn của ta, đây mới là tín nhiệm và thân cận. Đương nhiên chúng ta mới quen không lâu, nếu muốn nhanh chóng hòa nhập vào Ma Võ, có một số việc vẫn phải nên làm."
Quản Phó nói xong, lại cười nói: "Chúng ta dù sao cũng là võ giả cấp tám, đồng thời, đã lĩnh ngộ con đường bản nguyên, thực lực cũng không tính yếu, ta và Huệ... Lão Quách quen nhau mấy chục năm, cũng từng đồng thời vào địa quật chiến đấu.
Ba người chúng ta liên thủ, đối phó một cấp chín yếu ớt, vẫn là có niềm tin. Nếu như đối phương chỉ cảm ngộ được bản nguyên nhưng chưa lĩnh ngộ, vậy thì xác suất rất lớn không phải là đối thủ của chúng ta."
Mai Linh Phượng lạnh nhạt nói: "Không sai! Ba người chúng ta, chưa chắc đã mạnh bằng hiệu trưởng Ngô và viện trưởng Lý, nhưng bọn ta liên thủ lại, cũng không yếu hơn cấp chín bình thường bao nhiêu.
Nếu muốn xuất thế, muốn được tất cả mọi người tán đồng, đại chiến như vậy không thể thiếu chúng ta. Lần này có trên trăm Tông sư xuất chiến, trận chiến này chúng ta xuất chiến, cũng coi như chính thức hòa vào giới võ đạo, trở thành một phần trong đó. Để khi tên xuất hiện trên bảng Tông sư, cũng sẽ không cảm thấy không xứng."
Ba người nói thế, Phương Bình cũng hơi trầm ngâm, lão Lý lại cười nói: "Ba vị nhất định phải đi sao? Phải biết, lần này cường giả tham chiến rất nhiều, có thể sẽ hy sinh. Các ngươi mới vừa xuống núi, nếu như không đi, cũng không có ai dám nói ra nói vào.
Lúc Phương Bình mời các ngươi xuống núi, cũng nói rõ là chỉ dạy học, không xuống địa quật, chuyện này, Bộ trưởng Trương cũng đã đồng ý."
Quách Thánh Tuyền bình tĩnh nói: "Võ đạo là phải tranh đấu! Nếu đã xuất thế thì phải hiểu rõ đạo lý này, chúng ta cũng là võ giả cấp tám, há có thể không hiểu. Còn chết trận, nếu như thật sự chết trận ở Tử Cấm địa quật, chỉ hy vọng ngày sau địa quật công khai, có thể lưu danh cho chúng ta. Người sống một đời, phải sống cho ra chính mình!"
Lão Lý ha ha cười nói: "Cũng đúng! Ba vị đều là cường giả cấp tám, còn lĩnh ngộ con đường bản nguyên, nếu đã hạ quyết tâm, vậy chúng ta cũng sẽ không khuyên nữa. Nhưng hai vị Lương, Phạm thì lần này không cần đi. Các ngươi mới cấp bảy, lần thứ nhất tham gia chiến đấu quy mô lớn, quá nguy hiểm."
Thấy bọn họ còn muốn nói, lão Lý ấn ấn tay nói: "Nếu hai vị thật sự có tâm, có thể đến thành Hy Vọng giúp hiệu trưởng trấn thủ Ma Đô địa quật. Lão Ngô vốn cũng muốn đi, nhưng thành Thiên Môn cũng có không ít..."
"Ma Thành!" Phương Bình chen vào một câu.
Lão Lý lườm một cái, tiếp tục nói: "Ma Thành có không ít thầy trò Ma Võ, lão Ngô cũng không yên lòng. Hoàng Cảnh và hai người các ngươi, phối hợp với lão Ngô, Khấu Biên Cương trấn thủ hai thành này hẳn là đủ rồi.
Phía bên này, ta mang theo Đường Phong, Phượng Nhu và 3 người lão Quách, 6 người chúng ta cùng đi Tử Cấm địa quật. Lưu lão tọa trấn trường học, vừa vặn bế quan, xem có thể tiến vào cấp tám không. Phương Bình và Lý Hàn Tùng... Hai người các ngươi làm gì thì làm.”
Lão Lý là người mạnh nhất Ma Võ hiện nay, sắp xếp mọi thứ cũng là việc phải làm, nói xong, lại đắc chí nói: "Ma Võ quả nhiên rất mạnh! Không những tọa trấn một quật, còn có thể trợ giúp những nơi khác, chiến lực ngang ngửa với hai, ba vị cấp chín để đi trợ giúp Tử Cấm địa quật, riêng điểm này, hai Trấn Thủ Phủ phía Tây và phía Nam cũng không bằng chúng ta."
Phương Bình thấy lão Lý đắc chí, bất đắc dĩ lắc đầu, trong tay xuất hiện một chiếc lọ, ném cho ông: "Toàn bộ tinh hoa sinh mệnh, ngài lấy mà dùng, mà dùng ít thôi."
Dứt lời, trong tay lại xuất hiện không ít quả cầu màu vàng, ném cho mọi người nói: "Ta chỉ có thể làm đến đây, đúng rồi, Quách lão, các ngài có thần binh không?"
Hắn chưa bao giờ hỏi chuyện này.
Quách Thánh Tuyền lắc đầu nói: "Không có, ngươi cũng biết, chúng ta xuống địa quật không nhiều, cho nên..."
"Vậy sao..." Phương Bình thở dài trong lòng, toàn là quỷ nghèo.
Thành Trấn Tinh không cho bọn họ thần binh cũng rất bình thường, bọn họ không tham chiến, cho bọn họ cũng vô dụng, huống hồ thành Trấn Tinh chỉ hợp tác với bọn họ, cũng không phải người một nhà.
Phương Bình có không ít thần binh, dù lần trước có bán đấu giá một ít, sau đó lại cho một số đạo sư cấp sáu thì vẫn còn khá nhiều.
Trầm ngâm chốc lát, Phương Bình mở miệng nói: "Ba vị tiền bối đều là cường giả cấp tám, thần binh cấp bảy không có tác dụng quá lớn. Nhưng Bộ trưởng Trương có năng lực dung hợp thần binh. Ta còn 12 thanh thần binh cấp bảy, không biết sau khi dung hợp có thể tạo ra 3 thanh cấp tám hay không."
Thần binh cấp bảy có giá khoảng 10 tỷ. Thần binh cấp tám ít nhất cũng hơn 30 tỷ, thậm chí có thể lên đến 50 tỷ. Xét theo giá trị thì, ba, bốn thanh thần binh dung hợp thành một thanh cấp tám, không hẳn không được. Nhưng chắc là lão Trương phải tốn nhiều công sức đây.
Phương Bình nói xong, không thấy ai nói tiếp, 12 thanh thần binh bay ra, trôi về phía ba người, cộng thêm một tờ giấy.
Thấy bọn họ sửng sốt, Phương Bình cười nói: “Cứ theo thường lệ mà tính, nếu 3 vị lão sư không có thần binh, thì ta cho mượn 12 thanh, mỗi người ký giấy nợ 50 tỷ là được."
Bọn họ lại sửng sốt thêm lần nữa!
Phương Bình cười nói: "Mấy vị lão sư có vấn đề gì không? Chuyện rất bình thường, cái này cũng là thông lệ của Ma Võ rồi. Ma Võ có nhiều lão sư nợ tiền ta lắm.
Viện trưởng Lý nợ mấy ngàn tỉ, hiệu trưởng Ngô cũng 200 tỷ, Lưu lão cũng gần trăm tỷ rồi. Đường lão sư, Hoàng hiệu trưởng... cũng tầm mấy chục tỷ. Những học sinh, lão sư khác còn nợ ta nhiều hơn. Có tiền thì trả, không có tiền thì… cũng không vội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận