Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1473

Bộ trưởng Vương nói tiếp: "Hai cái, một cái nặng một cái nhẹ, một cái ảnh hưởng đến tương lai, một cái ảnh hưởng đến hiện tại, mà hiện tại... Bộ trưởng không thể có ảnh hưởng nào về mặt thực lực.
Thật ra, Bộ trưởng cho ngươi cái này, bọn ta đều không đồng ý.
Nhưng Bộ trưởng nói ngươi đi tìm công pháp tu luyện lực lượng tinh thần, cũng là đại sự, ông ấy kiên trì, bọn ta cũng không có cách nào...
Phương Bình, đừng trách ta nói quá nhiều, không đến bước ngoặt sinh tử, đừng dùng, được không?"
Phương Bình cười ha hả nói: "Đã hiểu, chuyện này ta hiểu mà! Yên tâm, không đến mức bị giết, ta sẽ không dùng. Lát nữa ta sẽ dùng vật chất bất diệt phủ mấy trăm lớp để bảo vệ cái này, hẳn là sẽ không dễ dàng bị hủy đâu..."
Sắc mặt Bộ trưởng Vương cứng đờ!
Phương bình lại vuốt cằm nói: "Hay là phủ mấy ngàn lớp lên? Chỉ không biết có ảnh hưởng đến uy lực và sức phát huy vào thời khắc mấu chốt hay không. Nếu bị bọc kín quá, tới lúc cần không bạo phát được, vậy thì ta ngủm củ tỏi rồi.
Hơn nữa, dùng vật chất bất diệt có thể giữ được trạng thái của thứ này sao? Có thể giữ Bộ trưởng nhỏ an toàn được không nhỉ?"
"Bộ trưởng nhỏ?"
"Khụ khụ, thì cái này không phải là lực lượng tinh thần của Bộ trưởng phân hóa mà thành sao? Đồng nguyên đồng căn, xem như là một phần của Bộ trưởng chứ? Gọi là Bộ trưởng nhỏ cũng không sai mà!"
Bộ trưởng Vương không còn gì để nói, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Phương Bình cũng không quan tâm ông, tiếp tục nói: "Yên tâm đi, ngài nói với Bộ trưởng, dù có phải vận dụng, ta cũng có thể lấy ra vật tương ứng để bồi thường! Vật có giá trị cao ta mới làm.
Ví như sắp lấy được công pháp, có người ngăn cản ta, ta dùng thứ này tiêu diệt đối thủ, đó là điều tất nhiên. Nếu giá trị không đủ, ta sẽ không làm.
Phương Bình này đã bao giờ làm ăn lỗ vốn chưa?
Đúng rồi, thành Trấn Tinh dùng chữ 'Trấn', Tùng Vương là cây tùng nhỏ, sao của Bộ trưởng lại là một quyển sách?"
Một cuốn sách thủy tinh không chữ.
"Có liên quan đến bản nguyên của Bộ trưởng, cụ thể ta không rõ lắm, hơn nữa, Bộ trưởng là Bộ trưởng Bộ Giáo Dục, ngưng tụ thành cuốn sách cũng là chuyện thường, ngươi đừng quan tâm mấy thứ vô dụng này."
"Được rồi, ta hỏi câu cuối, khi nào Tử Cấm địa quật khai chiến?"
"Còn đang chờ, chờ Bộ trưởng Nam xuất quan, chỉ cần bà ấy xuất quan, sẽ trực tiếp khai chiến, không thể kéo dài thời gian!"
"Bộ trưởng Nam lần này thật sự sắp đột phá?"
"Ừ."
Bộ trưởng Vương vui vẻ nói: "Bộ trưởng Nam đột phá, tuyệt đỉnh Hoa Quốc sẽ có thêm một người, số lượng quay về như trước, áp lực của chúng ta sẽ ít hơn nhiều."
"Ừm, vậy ta biết rồi."
Phương Bình nở nụ cười, sau đó than thở: "Nhận ân huệ của người khác đúng là không dễ dàng gì. Bộ trưởng Vương, lần sau nói chuyện, ngài nên biểu cảm tự nhiên một chút, võ giả cấp tám, vui buồn không lộ trên mặt, điểm này mà ngài không hiểu.
Bộ trưởng dạy ngài nói mấy câu như vậy, ngài đừng thêm mắm thêm muối, nếu ta đoán không sai, ông ấy hẳn là bảo ngài nói ta biết ông ấy cũng không dễ dàng, phải trả giá nhiều, khó khăn lắm...
Thế mà ngài lại nói huỵch toẹt ra như vậy, ôi, phó bộ trưởng như ngài diễn không đủ sâu, ấy, ta không có ý xem thường ngài đâu nhé."
Sắc mặt Bộ trưởng Vương cứng ngắc không gì sánh được.
Phương Bình lắc đầu, trong tay xuất hiện một quả cầu nhỏ như mặt trời mini, thở dài nói: "Cho ạ, ngài cầm về đi, phân chia như thế nào tùy Bộ trưởng. Thật là, ta cũng không nói không cảm kích, cứ phải nói ra làm gì, nhất định phải lấy trước về một chút lợi mới được à.
Còn sợ ta không biết nữa chứ, bảo ngài giải thích rõ ràng như vậy. Một vị cấp tám như ngài thì hiểu cái gì mà giải thích, ngài biết tuyệt đỉnh sẽ phân tách lực lượng tinh thần của mình lúc nào sao?
Hơn nữa, chuyện phân tách lực lượng tinh thần chỉ mất một chút là xong, ngài có thể biết chuyện này sao, có thể khuyên ông ấy sao?... Lẽ nào, ông ấy gọi mọi người đến họp để thảo luận phân tách bao nhiêu ư?
Lần sau, ngài hãy chăm chú trau chuốt hơn về tính logic nhé, tuyệt đối đừng thiếu logic như vậy..."
Bộ trưởng Vương xấu hổ, ta không muốn sống nữa! Một phó bộ trưởng cấp tám như ta bị người khác khinh bỉ rồi!
Dù không còn mặt mũi gặp người, nhưng Bộ trưởng Vương vẫn nhận lấy mặt trời nhỏ, nuốt nước bọt nói: "Nhiều vậy?"
"Đúng, ta vắt khô cơ thể mình mới được nhiêu đó đó, sắp chết đến nơi rồi này."
Phương Bình thở dài nói: "Hơn một ngàn nguyên vật chất bất diệt, có thể sánh với toàn bộ vật chất bất diệt của vài vị cấp chín rồi. Cũng may kiếp trước thực lực ta ở cảnh giới hoàng giả, nếu không, ta sắp chết rồi.
Nếu lần sau Bộ trưởng có yêu cầu gì, bảo ngài ấy cứ nói rõ ra là được, đừng quanh co lòng vòng, chẳng thoải mái chút nào."
Bộ trưởng Vương mệt mỏi nói: "Nói thẳng ra thì khác nào thiếu ân tình của ngươi? Ngươi chủ động đưa ra, ít nhất còn đẹp mặt nhau, ngươi còn nói ta không hiểu?"
Phương Bình bĩu môi, cũng không nói nữa, buông lời đuổi người: "Ngài về đi ạ, đi nửa đường đừng để người khác chặn cướp. Lý Dật Minh đang nhìn chằm chằm kìa. Lát nữa mà hắn gọi điện thoại cho ông nội hắn, coi chừng nửa đường xảy ra chuyện đấy."
Bộ trưởng Vương biến sắc, không nói lời nào, lập tức bay lên trời, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Lý Dật Minh ngượng ngùng nói: "Ngươi nói gì vậy, ta là loại người như vậy sao?"
Nghe mấy người bọn họ nói chuyện, nhóm người Vương Kim Dương không nói tiếng nào. Giới võ đạo bây giờ biến chất rồi, Tông sư cũng không đáng tin nữa.
Trước đó, mấy câu nói của Bộ trưởng Vương thật ra khiến bọn họ rất cảm động, lão Trương đúng là coi trọng Phương Bình, không dễ dàng gì.
Kết quả là... Phương Bình lại nói chính lão Trương dạy Vương Khánh Hải nói mấy câu như vậy!
Hình tượng vĩ đại của Bộ trưởng Trương chớp mắt sụp đổ.
Quan trọng hơn là, Phương Bình chỉ chớp mắt đã nhìn ra mánh khóe, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ tên khốn này và lão Trương như nhau, nếu là hắn, hắn đại khái cũng sẽ làm như vậy.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Diêu Thành Quân nhìn trái nhìn phải một hồi, khẽ hỏi: "Lão Vương, ngươi nói xem, có phải chỉ có loại người này mới có thể làm lãnh tụ?"
Vương Kim Dương trầm mặc một lúc lâu, một lát mới nói: "Có lẽ là vậy, có lẽ lãnh tụ chính là như vậy...
Cũng phải, nếu quá da mặt quá mỏng, làm sao làm lãnh tụ được? Phùng má làm người mập, có khổ tự biết.
Trước đây, ta thật ra không quá quan tâm thể diện cho lắm. Nhưng đến trung cấp, cao cấp, ta nghĩ, ít nhiều cũng phải quan tâm hình tượng của mình, không thể chợ búa quá được.
Nhưng sự thật chứng minh, quá quan tâm thể diện thì cũng đừng mong lấy được lợi ích gì. Ngươi thấy đó, 5 vị Tông sư của thành Trấn Tinh, chúng ta có mời được ai đâu.
Nếu da mặt chúng ta dày như hắn, chém gió thành bão... Nếu ngươi khoác lác vài câu, nói chờ ngươi khôi phục thực lực sẽ giúp mọi người khôi phục thực lực kiếp trước, thậm chí có thể tiến thêm một bước... Biết đâu ngay hôm đó có người đi theo ngươi thì sao?
Nếu người lấy Vạn Nguyên Điện làm mồi, nói mình có thể khống chế Vạn Nguyên Điện, giúp bọn họ tu luyện, lại nói khoác vài câu, nói mình khống chế một tòa Giới Vực... Chẳng lẽ sẽ không ai đi với ngươi?
Chậc, hôm đó ta quá để ý hình tượng, chẳng nói lời nào, quá đáng tiếc."
Diêu Thành Quân đăm chiêu, khẽ gật đầu nói: "Hiểu rồi."
"Hiểu cái gì?"
"Nếu lần này đến Giới Vực, phát hiện nơi đó là nhà ta, ta sẽ phân tích rõ ràng với hắn, công pháp là của chung, tài nguyên là của ta!"
Lão Vương: "..."
Vương Kim Dương thầm mắng trong lòng, không ngờ chưa gì ngươi đã nghĩ đến những thứ này?
Nói đi nói lại, nếu là nhà của ngươi, chẳng lẽ không thể là nhà của ta sao? Nếu lần này đến nhà ta... Ta cũng độc chiếm! Tài nguyên là của ta, công pháp của chung, dù sao Phương Bình cũng không thiếu tài nguyên.
Còn tấm lệnh bài "Trương Huyền" kia nữa, đó là lệnh bài mà mình lấy được, đến lúc chia chiến lợi phẩm, phải tính toán rõ ràng.
Hai người nghĩ xong, liếc mắt nhìn nhau, khẽ hiểu ngầm gật đầu ăn ý.
Lý Hàn Tùng đứng cạnh chẳng thèm nhìn hai người, hai kẻ ngu si! Các ngươi có nhẫn chứa đồ không? Không có chứ gì! Không có thì cũng phải nhờ Phương Bình cầm hộ thôi!
Lấy được thứ tốt mà không chia cho Phương Bình hơn nửa, tên khốn này có thể nói nhẫn chứa đồ bị hư rồi, không lấy đồ ra được. Lúc đó cho các ngươi khóc không ra nước mắt!
Dù không nói nhẫn chứa đồ bị hư, nhưng sẽ tính phí mặt bằng, nhân công, vận chuyện các thứ... Đến lúc thu phí, cho các ngươi phun máu phụt phụt.
Còn đòi độc chiếm... Nằm mơ đi.
Càng nghĩ, Lý Hàn Tùng càng cảm thấy IQ của mấy người này không cao, bỗng hắn có cảm giác ưu việt hơn hẳn về mặt trí tuệ.
Chậc... Mình mới là người thông minh!
"Cũng phải, nếu không thông minh, sao xếp hạng cao hơn hai tên này được! Hai người bọn hắn lúc trước vẫn luôn xếp hạng trên mình, nhưng bây giờ, lão Diêu đã cấp bảy trung kỳ, còn chẳng bằng mình. Quả nhiên, trí tuệ cao sẽ khiến thực lực tiến bộ càng nhanh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận