Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2642: Có Người Đã Chết, Có Người Còn Sống

"Các ngươi.." Viêm Chích giận dữ rống to, hắn bị lực xung kích ảnh hưởng, thân thể tàn tạ bị đánh bay lên cao.
Dọc theo đường bay, không có bất kỳ thứ gì cản trở hắn, trong chớp mắt đã bay hơn ngàn trượng. Giờ khắc này, trên vạn trượng, phân thân của Khôn Vương cau mày, đột nhiên đánh một chưởng về phía Thiên Mộc. Thiên Mộc ngay lập tức hóa thành một cây đại thụ, thân cây lấp loé hào quang màu vàng, thậm chí còn loáng thoáng trông như thủy tinh.
Ầm ầm! Một chưởng đập vào, có cảm giác như sắp đập vỡ đại thụ!
Thế nhưng vô dụng!
Đại thụ để lộ khuôn mặt người, cười nói: "Điện hạ, người của ngươi... thật không nghe lời!"
Trên vạn trượng là vùng cấm, Khôn Vương đã từng hạ lệnh, không cho phép bất kỳ ai tiến vào, bây giờ lại có người chạy vào, dù là bị động!
Tiếng nổ ầm ầm vang lên!
Phía dưới bọn họ, hình như có thứ gì đó đập vào kết giới, chen lẫn tiếng gào thét thống khổ.
Viêm Chích đang tức giận mắng!
Nhưng sau một khắc, hắn không mắng nổi nữa, Viêm Chích hoảng hốt bị một cái dây leo màu xanh nhỏ quấn lấy.
Khi đó, hắn có cảm giác như mình đã nhìn thấy thứ gì đó, nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ vô cùng quen thuộc. "Thiên Mộc, ngươi muốn chết!"
Đó là giọng của Khôn Vương sao? Đúng, đó là ý thức cuối cùng của hắn!
Tiếp đó, cơ thể đang bị thương rất nặng của hắn và thần binh trường kiếm còn cắm trên người bỗng hóa thành thân cây, trong lúc hoảng hốt, hắn nhìn thấy một cây đại thụ đột ngột đâm chồi nảy lộc, điên cuồng sinh trưởng trong thế giới bản nguyên của mình.
Càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn! Lớn đến mức che kín cả bầu trời! Muốn căng nứt thế giới bản nguyên của hắn!
Hắn không kịp nghĩ cây đại thụ này từ đâu ra, bởi vì thế giới bản nguyên đã không chịu được nữa. Răng rắc... Nếu như hiện tại có người chạy vào vũ trụ bản nguyên, người đó sẽ phát hiện có một gốc cây vô cùng lớn đột ngột mọc lên trên một hành tinh ảm đạm, nó còn lớn hơn hành tinh này vô số lần. Bên ngoài hành tinh, ý thức Đế Tôn tọa trấn hành tinh đó trực tiếp bị cành cây đập thành từng mảnh.
Ngay sau đó, trong vũ trụ bản nguyên, hành tinh kia bỗng nhiên phình to lên!
Ầm ầm! Hành tinh nổ tung!
Toàn bộ thế giới bản nguyên đều đang rung động!
Thời khắc này, trong vũ trụ bản nguyên, rất nhiều cái bóng tọa trấn những hành tinh khác mở mắt nhìn sang, thậm chí còn có tiếng người nói!
"Đế Tôn chết rồi!"
"Lại thêm một vị!"
"Ai chết?"
Ầm ầm ầm, tiếng nổ không ngừng vang lên, thế giới bản nguyên rung động. Mà trong thế giới hiện thực, một tiếng nổ kinh thiên động địa cũng vang vọng khắp không gian!
Ngay sau đó, năng lượng bao trùm mười triệu dặm nổ tung, quét sạch các khu vực xung quanh, trời đất biến thành hư vô. Trên bầu trời, mây máu trong chớp mắt hóa thành mưa máu.
Đế Tôn tử vong Tám ngàn năm qua, lần đầu tiên có Đế Tôn tử vong trong Thần Đình Thiên địa biến sắc, mưa máu rơi xuống như trút nước, bên ngoài, đại đạo cũng liên tục nổ vang.
Đế Tôn chết rồi!
Trên Cấm Kỵ Hải, ở nơi không người, Phong Vân đạo nhân nhìn thiên địa biến sắc, sắc mặt thay đổi kịch liệt.
"Chết rồi?" Sao có thể! Mới bao lâu chứ?
Chết rồi? Ai chết? Có thể ảnh hưởng đến ngoại giới, vậy thì tuyệt đối là Đế Tôn, Viêm Chích... chết rồi?
Phong Vân đạo nhân thật sự không dám tin, hắn chạy tới nơi này mất bao lâu chứ?
Năm phút? Chắc chắn không tới 10 phút! Kết quả Viêm Chích đã bị giết rồi! "Gay rồi!" Phong Vân đạo nhân hơi thay đổi sắc mặt, nhấc lên sóng to gió lớn, đảo loạn Cấm Kỵ Hải. Ban nãy Đế Tôn tử vong, ngoại giới có chút gợn sóng, dễ làm lộ vị trí của Thần Giáo!
Trên biển rộng, gió nổi mây vần, bốn phương tám hướng đều có sóng biển tung trời, trời đất biến ảo, phạm vi cũng mở rộng hơn, vị trí của Thần Giáo cũng không dễ dàng bị người phát hiện.
Phong Vân đạo nhân cũng chớp mắt biến mất, hắn phải ngay lập tức đến xem tình hình Lần này phiền phức rồi!
Lại có Đế Tôn vẫn lạc, mặc kệ là Lôi Đình hay Viêm Chích, đều không phải là chuyện tốt. Đám ngu đần này không biết Thần Giáo đang bị nhắm vào hay sao!
Phong Vân đạo nhân vừa biến mất không lâu, khí cơ của nhiều vị tuyệt đỉnh bắt đầu bạo phát trên bầu trời Cấm Kỵ Hải.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Không chỉ bọn họ, rất nhanh, một bóng người trực tiếp xé rách hư không trên Cấm Kỵ Hải. Thanh niên vô cùng tuấn tú đạp không mà ra, hơi nhíu mày.
"Cấp Đế chết rồi.." Chết trong tiểu thế giới. Nếu không, động tĩnh sẽ không nhỏ như vậy.
Là cấp Đế trong Thiên Phần chết, hay là những tiểu thế giới khác?
Thanh niên cảm ứng một phen, hơi nhíu mày, đó là... hơi thở của Phong Vân? Người của Thần Giáo chết sao?
"Hồng Khôn.." Thanh niên lẩm bẩm một tiếng, người của Hồng Khôn đã chết, thế nghĩa là tiểu thế giới mà hắn đang khống chế có vấn đề rồi.
Thanh niên hình như có thể cảm ứng được lối vào, muốn đi, nhưng sau một khắc, hắn thở dài một tiếng, xé rách hư không biến mất ngay tại chỗ.
Không đi! Hồng Khôn cũng không có ở đó, đi làm gì.
Thiên Phần rốt cuộc đã di chuyển đến đâu rồi?
Thanh niên này chính là Hồng Vũ, ngay lúc này, dù vị hoàng tử phục sinh này có thể cảm ứng được không gian rung động, phát hiện manh mối của Thần Giáo, vẫn chọn rời đi. Ở trong mắt hắn, thiên hạ này, không có nhiều thứ đáng coi trọng. Đế Tôn chết là chuyện lớn, nhưng hắn sống từ thời thượng cổ đến nay, đã sớm quen với chuyện này, so với những chuyện năm xưa thì Đế Tôn tử vong cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Trong Thiên Phần giả, Khôn Vương mất khống chế, đại trận bạo phát lan ra xung quanh, cộng thêm sức mạnh của chính hắn bạo phát, năng lượng bao phủ thiên địa. Phía sau, mấy vị Chân Thần trực tiếp phun máu, bị bay ngược ra ngoài, kim thân nổ tung.
Ba đại hộ giáo vội vàng ra tay, gầm lên dữ dội, che chở mọi người.
Nhưng lúc này, có người thừa cơ xông vào.
Nguyệt Linh vẫn luôn chờ!
Mụ điên này cũng bất ngờ, Hồng Khôn mất khống chế! Chuyện này quá bất thường!
Nhưng cơ hội này rất hiếm có, sao có thể từ bỏ. Bà cầm Bắc Hoàng Đạo, đột phá hư không, chém về phía ba đại Thánh Nhân đang che chở cho các cường giả khác, trực tiếp đột phá phòng ngự, chém một vị Chân Thần thành hai nua!
Hình thần đều tan biến!
Bên này, bà ta vừa ra tay, bên kia Trấn Thiên Vương cũng cười to, giơ tay về một cái, bắt lấy một vị Chân Thần, bàn tay lớn chống trời, khẽ quát một tiếng, trực tiếp về nát Chân Thần!
Những người này đã sớm bị đại trận tấn công, bị sức mạnh mất khống chế của Khôn Vương lan đến, đã sớm bị thương, bây giờ lại bị Nguyệt Linh đánh giết, càng thêm sợ hãi. Hơn nữa còn bị Trấn Thiên Vương thừa dịp chen chân vào, nắm lấy một vị Chân Thần, đối phương sao có thể trốn được, trực tiếp bị bóp nát!
Bên kia, Thiên Cực thấy thế cũng điên cuồng nở nụ cười, một kiếm bổ tới, Địa Hoàng Kiếm!Nhưng ngay lúc đó, Khôn Vương tỉnh táo lại, tức giận tột độ, thậm chí không thèm giả vờ yếu đuối nữa. "Vô liêm sỉ!"
Trong chớp nhoáng đó, hai vị Chân Thần dưới trướng hắn bị giết, mà bên ngoài... Viêm Chích cũng chết rồi! Hắn sắp điên rồi!
Không chỉ Viêm Chích chết, hắn cảm thấy đại trận do mình bày ra cũng có vấn đề. Ban nãy đại trận mất khống chế, Đế Tôn tử vong là một chuyện, vấn đề nằm ở chỗ đại trận mà hắn bày ra ở chỗ Thiên Mộc hình như đã có vấn đề!
Khôn Vương thật sự nổi giận!
"Ngươi muốn chết!" Khôn Vương bạo phát rồi!
Trong ánh mắt hơi oan ức và buồn bực của Thiên Cực, Khôn Vương dùng một đòn đánh vỡ thiên địa, hư không xuất hiện vô số vết nứt có hình dạng hoa sen màu đen. Trong con mắt chấn động của các Thiên Vương khác, Khôn Vương hiện tại càng mạnh hơn trước!
Vết nứt hoa sen hình như đã mở ra bảy cánh!
"Thất trọng thiên!" Đám người Cấn Vương chấn động Một đòn đánh vỡ thất trọng thiên, Khôn Vương đã đạt cảnh giới này rồi!
Thật ra chỉ cần đánh vỡ lục trọng thiên là đã có thực lực cấp Thiên Vương rồi. Lục trọng thiên, 4.8 triệu cal khí huyết, đó là tính không gian ở địa quật, Thiên Giới kiên cố hơn một chút, tầm khoảng 5 triệu cal bạo phát. Chỉ cần phá sáu tầng không gian, ngươi sẽ có sức chiến đấu Thiên Vương. Một số cường giả mới tiến vào cấp Thiên Vương chưa chắc đã có thể phá sáu, nếu lực khống chế không cao, thì không đánh tan được. Phá bảy tầng không gian... Năm đó Thiên Cẩu có thể phá bảy!
Có người nói nó thậm chí có thể phá tám, đương nhiên, Thiên Cẩu lúc còn ở Thiên Giới không thể phá tám tầng không gian, nhưng có người nói, lúc ở Thiên Phần, Thiên Cẩu phá tám rồi. Phá tám, chỉ còn cách con đường Hoàng Giả một bước.
1734 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận