Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1305

Phương Bình trầm giọng nói: "Thưa thầy cô, qua mấy ngày nữa, ta muốn phát động một cuộc chiến tranh!"
"Hả?"
Đồng tử mọi người co lại, Phương Bình tiếp tục nói: "Quyết chiến với thành Thiên Môn! Ngày này, ta đã chờ quá lâu, các ngài cũng chờ quá lâu! Võ giả các đời của Ma Võ đều chờ ngày này, đều dày vò bứt rứt vì ngày này!"
Ánh mắt Phương Bình lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Chuyện xảy ra khi ta xuống địa quật lần đầu tiên, cả đời này ta cũng không thể nào quên được!
Thầy hiệu trưởng già chết trận, chết trong tay thành Thiên Môn!
Đàn anh đàn chị, và các đạo sư đều chết trận trước mặt ta, dù đã chết, bọn ta cũng không dám mang di thể bọn họ về!
Khu Nam đã mai táng nhiều người như vậy, phòng lịch sử để nhiều linh vị như vậy, 99% đều là do thành Thiên Môn chế tạo!
Bao nhiêu năm rồi?
Chúng ta chờ thời khắc này quá lâu! Quá lâu rồi!
Bây giờ, thành Thiên Môn muốn rời đi, nào có chuyện đơn giản như vậy, thù này sâu như biển, sao có thể để bọn họ rời đi như vậy, cũng không thử hỏi xem Ma Võ chúng ta có đồng ý hay không! Thử hỏi mấy ngàn linh hồn Ma Võ anh dũng hy sinh ở địa quật có đồng ý hay không!
Cho nên, trận chiến này nhất định phải đánh, dù có tử thương cũng sẽ không tiếc!
Học viên Ma Võ cũng cần gặp máu, máu của kẻ thù.
Vốn thực lực của chúng ta quá yếu, ta nghĩ chúng ta cần dần dần cải thiện. Nay, thực lực đã tăng vọt, vậy thì phải quyết chiến một trận!
Chúng ta có thể không thể trấn áp một quật, nhưng có đủ năng lực tiêu diệt một thành!"
Vừa nghe vậy, Lữ Phượng Nhu ác liệt nói: "Ta chắc chắn sẽ không để súc sinh kia chạy!"
"Đánh!"
Tâm trạng Đường Phong chập trùng, nhiệt huyết sôi trào, có thể chiến không?
Có thể!
Hắn không ngờ, tâm nguyện bao nhiêu năm nay lại được Phương Bình nói ra.
Có thể ra trận không?
Có thể!
Sức mạnh cao cấp hiện tại của Ma Võ đã không kém gì thành Thiên Môn, mà số lượng võ giả trung cấp... thành Thiên Môn tổn thất nghiêm trọng, Ma Võ hiện nay cũng không thua kém. Song phương hiện tại chỉ chênh lệch nhau về số lượng võ giả sơ cấp mà thôi.
Nhưng chỉ có cao cấp quyết định được thắng bại, còn võ giả sơ trung cấp dù có nhiều đến đâu cũng không thay đổi được điều gì.
Ma Võ thành lập được 61 năm, số đạo sư và học viên tử vong đều do thành Thiên Môn ban cho.
Ở đây, ai mà không có thù oán với thành Thiên Môn?
Hoàng Cảnh cũng kích động, quyết chiến với thành Thiên Môn sao?
Có thể báo thù giết thầy được không?
Thầy, người có nhìn thấy không?
...
Ngay khi tâm tình mọi người kích động cao, Phương Bình bỗng nhiên cười ha hả nói: "Mọi người bình tĩnh, đừng kích động, ta chỉ nói như thế thôi..."
"Ầm!"
Lời vừa thốt ra, mấy vị Tông sư không nói lời nào, dồn dập ra tay, mạnh bạo, dã man!
Thằng khốn này, chán sống rồi!
Ngươi cho rằng ngươi đúc ra kim thân giả thì bọn ta sẽ không đánh ngươi hả?
Bị đánh một trận, Phương Bình bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Các thầy cô bình tĩnh, chờ ta nói xong đã. Ta chỉ muốn thông báo trước cho các vị, còn chưa làm công tác chuẩn bị gì, sao có thể nói làm là làm được.
Hơn nữa, hiệu trưởng còn không có mặt ở đây mà, chúng ta nói chuyện một chút mà thôi, sao có thể không thông qua hiệu trưởng được..."
Phương Bình thổn thức: "Chuyện này, hiệu trưởng cũng phải trằn trọc suy nghĩ, ta đương nhiên không có tư cách đứng ra làm chủ chuyện này, phải cần hiệu trưởng. Chỉ có hiệu trưởng mới có năng lực và thực lực làm chủ chuyện này. Hơn nữa, nếu hiệu trưởng không đồng ý, phía quân đội cũng sẽ không phối hợp với chúng ta, để chúng ta làm bậy đâu.
Các thầy cô thân mến, hiệu trưởng mới là trụ cột, là xương sống, là người đứng đầu của trường chúng ta..."
"Có hiệu trưởng, chúng ta mới có thể an tâm. Những năm này, hiệu trưởng phải bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, lo lắng bạc cả mái đầu, dốc hết lòng, vì trường chúng ta, học trò đều nhìn thấy, cũng thấy đau lòng."
"Chuyện này, ta còn phải trưng cầu ý kiến hiệu trưởng, nếu hiệu trưởng nói đánh, vậy thì lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đánh!"
"Hiệu trưởng nói không đánh, dù học trò có kích động đến đâu cũng sẽ không làm bậy!"
Phía sau, Ngô Khuê Sơn thu lại bàn tay sắp dùng để đánh người của mình lại, sau đó trừng mắt nhìn nhóm người Đường Phong, hừ lạnh một tiếng, quay người bay đi!
Đậu mòe, quá đáng!
Muốn mở chiến dịch toàn trường quyết chiến, mấy tên này cũng không hỏi mình, cứ như vậy muốn tự ý khai chiến sao!
Coi mình là gì chứ?
Khinh người quá đáng!
Lão Ngô giận tím người, cũng may, thằng nhóc Phương Bình này thức thời, không tiếp tục nói, nếu không, ông đang chuẩn bị giết gà dọa khỉ.
Không đánh vợ được, đánh mấy người khác cũng không nên, nhưng đánh thằng nhóc Phương Bình thì không thành vấn đề.
...
Lão Ngô đi rồi, Phương Bình thở phào nhẹ nhõm!
Mình làm hơi lố rồi!
Kém chút nữa bị lão Ngô đè ra đánh, cũng may, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của lão Ngô khiến mình lạnh sống lưng, kịp thời tỉnh ngộ.
Chuyện này, đương nhiên phải đợi lão Ngô quyết định.
Lão Ngô rời đi, mấy người khác cũng vội ho một tiếng, mẹ nó, kém chút nữa bị thằng nhóc này kích thích, máu nóng dồn lên não, không nên không nên, mất mặt quá.
Chuyện như vậy, không phải nói khai chiến là khai chiến, phải có khâu chuẩn bị trước chiến tranh, vận động trước chiến tranh...
Bao gồm phản ứng hành động của quân đội, phản ứng và đối sách của tuyệt đỉnh...
Chưa làm gì cả, gấp cái gì.
Mọi người tỉnh táo, lý trí rốt cuộc cũng đã quay lại, Lữ Phượng Nhu cũng không hỏi chuyện Vương Chiến Chi Địa, chỉ để lại một câu: "Ngày mai báo cáo rõ ràng cho chúng ta." Sau đó bà và những người còn lại đều rời đi.
Phương Bình nghĩ, chắc Lữ Phượng Nhu đi an ủi lão Ngô rồi. Ông ấy lúc này hẳn là rất đau lòng.
Cả trường muốn khai chiến với kẻ thù, nhưng không ai hỏi ý kiến ông, quả là một chuyện đau lòng đến mức nào.
Lữ Phượng Nhu vừa rời đi, Tần Phượng Thanh hùng hục ôm một ống binh khí đi đến, tươi cười nói: "Phương Bình..."
Hắn còn chưa nói hết, Phương Bình đã liếc mắt nhìn hắn, hơi khinh bỉ nói: "Đỉnh cấp năm?"
Sắc mặt Tần Phượng Thanh cứng đờ!
"Ngươi rời đi nhiều ngày như vậy, ta còn tưởng ngươi ít nhất cũng đột phá cấp sáu rồi chứ, rốt cuộc chỉ mới đỉnh cấp năm?"
"Lão Diêu đã cấp bảy, ta cũng sắp rồi, hơn nữa còn là cấp bảy có kim thân. Lão Vương và Đầu Sắt rất nhanh sẽ có thể tinh huyết hợp nhất, có lẽ cũng trong tháng này.
Mọi người đều tiến bộ rất nhanh, kết quả... ngươi mới đỉnh cấp năm?"
Phương Bình vừa tiếc vừa đồng tình.
Trước đó, lúc Tần Phượng Thanh rời đi, hắn đã sắp đỉnh cấp năm rồi, hơn nữa, hắn rời đi trước cả giải đấu thanh niên nữa.
Cũng gần hai tháng rồi, tiến bộ chậm quá.
Tần Phượng Thanh khóc không ra nước mắt, có cần đả kích ta vậy không?
Đỉnh cấp năm yếu lắm sao? Tốc độ như vậy là nhanh lắm rồi đó!
Vì để cứu vãn tôn nghiêm của mình, Tần Phượng Thanh lập tức nói: "Sắp đột phá cấp sáu, ta sắp định vị được cửa tam tiêu rồi..."
"Lần này cũng tiêu diệt được vài chục võ giả cấp bảy..."
Tần Phượng Thanh vô lực, chán nản nói: "Bắc Cương địa quật quá nghèo, ta thịt được một nhóm lớn cũng chẳng lấy được bao nhiêu thứ tốt. Phương Bình... ngươi, ngươi có nhiều thần binh như vậy, cho ta mượn một thanh được không, ta lại đi địa quật thử vận may..."
"Không cho mượn, ngươi đột phá cấp sáu rồi tính."
Phương Bình nói xong, liếc mắt nhìn hắn, khó hiểu nói: "Sao khí huyết của ngươi lại mạnh như vậy?"
Võ giả cấp năm, khí huyết tầm 4000 cal, có nhiều cũng không nhiều hơn bao nhiêu. Nhưng tên này... khí huyết hình như đạt 5000 cal thì phải?
Nói đến chuyện này, Tần Phượng Thanh nhếch miệng cười: "Nắm đất lần trước có hiệu quả không tệ, giúp rèn luyện nhục thân khá tốt. Thứ kia hình như chứa khá nhiều thứ khác, ta cảm thấy chắc có cả vật chất bất diệt..."
"Cái này à?"
Trong tay Phương Bình hiện lên hào quang màu vàng, thuận miệng nói: "Vật chất bất diệt không tốt như vậy chứ?"
Hắn vừa nói vậy, Tần Phượng Thanh đã há miệng cắn, kết quả... Rôm rốp, răng hắn muốn nứt ra vì độ cứng của bàn tay Phương Bình.
"Đồ đần!"
Phương Bình xem thường hắn, hiện tại, Phương Bình có thể ngông cuồng nói một câu, ta đứng đây cho ngươi chém, ngươi cũng chém không chết ta. Nhớ lúc đầu, lão Lý cũng từng nói với Phương Bình như vậy.
Tần Phượng Thanh nhìn hắn, thèm nhỏ dãi!
Vật chất bất diệt!
Ông trời thật không công bằng, không ngờ Phương Bình lại có thể tự sản sinh vật chất bất diệt, hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể, còn cao cấp hơn bọn Đầu Sắt, quá ngầu!
Nếu mỗi ngày hắn cho mình mớm một chút, chẳng phải mình cũng sẽ rèn được bán kim thân sao?
Thèm thuồng thì thèm thuồng, Tần Phượng Thanh cố ý quên đi chuyện này, lén lút nói nhỏ: "Ta sắp cấp sáu rồi Phương Bình à."
Bạn cần đăng nhập để bình luận