Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2928: Chiến Bốn Phương, Trảm Bốn Phương! (2)

Chương 2928: Chiến Bốn Phương, Trảm Bốn Phương! (2)Chương 2928: Chiến Bốn Phương, Trảm Bốn Phương! (2)
Trấn Hải Sứ muốn đi?
Nếu để hắn rời đi, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn. Ai có thể là đối thủ của Trấn Hải Sứ? Hắn chỉ cần tiện tay ra đòn, Phương Bình sẽ bị đánh chết!
Có được Cửu Hoàng Ấn, hắn sẽ bỏ qua cho con mồi béo bở là Phương Bình với nhiều Thánh Nhân Lệnh trên tay sao?
Trấn Thiên Vương quá hiểu, không thểt
Nhưng Thiên Khôi không đủ mạnh, hiện tại còn phải trốn tránh những người khác, hắn sẽ không có thời gian gây sự với Phương Bình.
Chỉ trong chớp mắt, Trấn Thiên Vương đã hiểu ra tính toán của Trương Đào.
"Chết tiệt!"
Trấn Hải Sứ tức giận mắng một tiếng, tức đến nổ phổi, mục đích của nó chính là Cửu Hoàng Ấn, hiện tại Cửu Hoàng Ấn đã xuất hiện, nhưng nó lại bị Lý Trấn cầm chân!
Đây là điều chắc chắn!
Trương Đào lớn tiếng hét: 'Đến miệng đường nối, ta thả ngươi ra ngoài! Sau khi ra ngoài, ta không có yêu cầu gì khác. Thiên Đình mới có Thiên Vương Ấn và Thánh Nhân Lệnh, giết đám người kia, cướp bảo vật!"
"Ha ha ha!" Trương Đào cười to: "Hồng Vũ, đuôi cáo lộ ra rồi nha, có gan thì để Thiên Khôi đi ra ngoài đi!"
Hai vương địa quật cũng thay đổi sắc mắt, nhanh chóng đuổi theo saul
Nghe vậy, Hồng Vũ vẫn không nói gì từ đầu đến giờ lập tức phá không rời đi!
Thiên Khôi là Thiên Vương, bản thân có Thiên Vương Ấn, bây giờ đang cầm trong tay Cửu Hoàng Ấn. Sau khi ra ngoài, hắn đương nhiên sẽ đến địa quật.
Bên kia, Thiên Khôi không nói lời nào, lập tức trốn ra ngoài.
Loạn kinh khủng!
Hồng Vũ không nhịn được nữa!
Chín Thánh là hạt nhân của Thiên Đình mới. Một khi bị Thiên Vương nhìn chằm chằm, cũng mậệt lắm!
Tuy chín Thánh mạnh mẽ, liên thủ cũng không sợ Thiên Vương, nhưng có bảo vật trong tay, Thiên Khôi sẽ không bỏ qua cho họ, đây cũng là cơ hội duy nhất của hắn. Nếu không, chờ những người khác đều ra ngoài, hắn sẽ không có cơ hội.
Thiên Cực như đang bối rối suy nghĩ gì đó, Trương Đào vừa định mở miệng, Thiên Cực bỗng khổ sở nói: 'À... Ừm, mở cho ta một lối ra nhỏ, để bản vương ra ngoài đi! Bản vương đảm bảo, ra ngoài sẽ không đối địch với Nhân tộc các ngươi, cho ta đi ra ngoài đi!”
Thấy vậy, ánh mắt Nguyệt Linh khẽ đảo, một lát sau cũng đi theo.
Giờ khắc này, chỉ còn lại mình Thiên Cực.
Hồng Vũ lập tức dẫn người rời đi, truy sát Thiên Khôi.
Hai lão già Tốn Vương và Cấn Vương thật sự là phá sáu sao? Họ không giấu thực lực sao?
Không một ai phá sáu thật sự cải
Chẳng lẽ chỉ có một mình người ngu ngốc như hắn là Thiên Vương phá sáu thôi sao?
Một đám người nham hiểm, chỉ có nham hiểm hơn, không có nham hiểm nhất. Người nào người nấy mạnh mẽ vô cùng, Trấn Thiên Vương phá sáu nhưng có thể phá tám, Khôn Vương phá sáu cũng có thể phá tám, Càn Vương phá sáu, Trấn Hải Sứ phá sáu, mẹ nó, có ai thật sự phá sáu không?
Thiên Khôi phá mấy cũng khó nói!
Hắn phải đi rồi! Mẹ nó chứ, sợ vãi linh hồn!
Trời mới biết!
Nguyệt Linh hẳn là phá sáu, dù sao bà ta cũng mới chứng đạo, nhưng mà... Khó nóiI
Thiên Cực đã có bóng ma tâm lý!
Thả ta ra ngoài đi, mặc kệ bọn họ phá mấy, ta cũng phải đi, ta nên về đạo trường Tây Hoàng, về nơi tàn tạ kia yên phận thủ thường, không nên xuất đầu lộ diện nữa!
Thành Hoàng gì chứ?
Không cần nữal
Người điên cái gì, ai là người điên? Ta có điên bằng Loạn không?
Nhìn đi, người điên kia bị Khôn Vương đánh đến mức máu bắn tung tóe mà vẫn điên cuồng chém giết, ta điên được như lão ta sao?
Ta điên được như Phương Bình sao?
Phương Bình bị ba Thiên Vương đánh nổ kim thân, nổ một lần, đúc lại một lần, lực lượng tinh thần tự bạo như ném đồ hàng.
Ta điên được như tuyệt đỉnh và cấp Đế của Nhân tộc trong tình huống bị dồn vào đường cùng sao?
Nhìn đi, ai cũng điên hết, bọn họ còn đang hợp tác đánh lén Thánh Nhân chạy trốn - Địa hộ pháp - Thiên Bại!
Chiến Vương điên cuồng dẫn theo một nhóm người điên khác đang cùng nhau vây giết Thánh Nhân Thần Giáo, Thánh Nhân cổ xưa, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất bên kia.
Mẹ nó, thói đời này toàn người điên.
Chỉ có ta là người bình thường!
Trương Đào liếc hắn một cái, cười nói: "Ngươi đi đi, nếu Thiên Khôi có thể chạy thoát, ta sẽ mở ra, chạy không thoát, sẽ không mở ra, ta sẽ không để cho đám người Hồng Vũ rời đi!"
Nghe vậy, Thiên Cực tuyệt vọng!
Bây giờ mình chạy theo, rõ ràng là không có hy vọng!
Nếu Thiên Khôi chạy nhanh, Nhân tộc sẽ mở cửa đường nối. Nếu Thiên Khôi chạy chậm, sẽ bị Hồng Vũ đuổi kịp, nếu để họ rời đi, bên ngoài sẽ nổi sóng, Nhân tộc sẽ không mở cửa lối ra. Như vậy, xác suất mở cửa không lớn.
Dù có mở cửa, hắn còn chưa đi, có đi thì cũng là ở phía sau Hồng Vũ. Sao có thể rời đi?
Trương Đào bỗng nhiên điên cuồng cười to nói: "Đi? Chạy đi đâu! Nơi này chính là phần mộ của các ngươi! Thiên Phần giả cũng thành Thiên Phần thật! Dù vốn dĩ không phải, hiện tại cũng đã thành thật, nếu đã muốn chơi, thì nên chơi đến chết, không chết chừng chục Thiên Vương, đừng ai mong ra ngoài!"
Trương Đào gào lên, xuất hiện giữa trời, với tốc độ cực nhanh, ông chạy về phía nhóm người Phương Bình.
Để máu tươi nhuộm đỏ vùng thế giới này đi
Máu của kẻ địch, máu của người mình!
Nhân tộc có hơn 50 cường giả tuyệt đỉnh, đánh đến hôm nay, dù sau đó có thêm Phương Bình và Điền Mục, bao gồm cả Ngô Xuyên trước đó vừa đột phá, Triệu Hưng Võ, nhưng lúc này đây, nhân số cũng không tới 30 người!
Tử thương hơn nửal Dưới tình huống như vậy, ai có thể rời đi?
Dù sao cũng chết, vậy thì đều chết ở đây đi!
Mang theo quyết tâm hy sinh, Trương Đào lao ra ngoài, Lê Chử, Cấn Vương, Tốn Vương... ba Thiên Vương thì lại làm sao! Ông vẫn còn thủ đoạn khác!
Thời khắc này, đại đạo nổ vang! Ông muốn dung đạo cho Phương Bình!
Ông muốn nối tiếp đại đạo cho Phương Bình, để hắn trảm Thiên Vương!
Giết cho Tam Giới sợ hãi, cho Tam Giới run sợ! Để xem các ngươi có bao nhiêu cường giả có thể bị giết?
Chết bao nhiêu mới là nhiều!?
Thời khắc này, một đại đạo nối liền trời đất, bóng người chiếu rọi, đi thẳng về phía Phương Bình.
"Nhóc, ráng lên! Nhân tộc, ai còn sống? Lý Chấn, Tưởng Thiên Minh... Giết Thánh Nhân làm chó gì? Lại đây cho ta? Dung đạo, phá thiên, giết hết đám súc sinh này!"
Tiếng quát chói tai, vang vọng bốn phương!
Ngay sau đó, đám người Lý Chấn lập tức bùng lên khí huyết ngút trời, nối liền một thể, không thèm nhìn Thiên Bại, nhanh chóng chạy về phía Phương Bình.
Sắc mặt Thiên Bại tái xanh, nhưng hơi do dự, xoay người bỏ chạy!
Điên thật rồi!
Cường giả các nơi liên thủ, ép Nhân tộc đến điên rồi, tất cả cường giả Nhân tộc cũng điên rồi.
Lại muốn toàn thể cường giả Nhân tộc dung đạo cho Phương Bình!
Không sợ Phương Bình chết no sao?
Không sợ trực tiếp khiến Phương Bình căng nứt sao?
Không sợ sau khi dung đạo, Phương Bình bị giết, Nhân tộc sẽ sụp đổ, không còn vị Chân Thần nào sao?
Đúng đấy, bọn họ có gì để sợ chứ?
Thiên Bại bỗng thấy bối rối, còn có gì để sợ? Chém giết đến mức này, thật sự chẳng còn gì đáng sợi
Thời khắc này, từ bốn phương tám hướng, tuy người không nhiều, nhưng khí huyết bao trùm thiên địa, có người hét lớn: Hôm nay tôn Phương Bình làm vua, vua của Nhân tộc, dung đạo Nhân tộc, chém địch bốn phương, tắm máu Tam Giới!"
"Tôn Phương Bình làm vua, trảm địch bốn phương, kéo dài đạo của Nhân tộc!"
Thiên địa rung động!
Rùng mình!
Khi từng cái đại đạo hiện lên, tất cả mọi người đều rùng mình!
Phải quyết tâm và quyết đoán cỡ nào mới có thể khiến mấy chục vị cường giả tuyệt đỉnh Nhân Tộc cam tâm tình nguyện dung đạo cho một người, tác thành cho một người, để người đó trảm bốn phương!
Thiên địa rung động, mưa máu như trút nước.
Vào giờ phút này, tình cảnh này khiến mọi người thay đổi sắc mặt.
Trước đó đã có 6 vị cường giả gần Đế dung đạo cho Trương Đào, bây giờ, tất cả cường giả Nhân tộc muốn dung đạo cho Phương Bình. Những người này, không ai sợ chết sao?
Dung đạo, sẽ chết!
"Kéo dài đại đạo Nhân tộc tal"
"Trảm địch bốn phương!" Khi từng tiếng gào thảm thiết như tuyên thệ hy sinh vang lên, dù là Thiên Vương cũng phải rùng mình, Nhân tộc rốt cuộc bị làm sao vậy?
Bọn họ chỉ muốn giết những thiên kiêu như Phương Bình thôi, đám người kia không hiểu sao? Đâu có ai nói nhất định muốn Nhân tộc diệt vong đâu?!
Tại sao lại như vậy? Tuổi thọ ngàn vạn năm, cứ thế mà từ bỏ, có đáng không?
"Ha ha ha..." Tiếng cười vui sướng vang khắp đất trời.
Phương Bình cười to, nhục thân lần lượt bị đánh nổ, lực lượng tinh thần lần lượt tự bạo, nhưng hắn đúng là đang cười.
Cười tùy ýI
Các ngươi nhìn thấy không? Các ngươi sợ không?
Mạnh mẽ thì lại làm sao, mạnh mẽ là có thể phá hủy tất cả sao?
Mạnh mãẽ là có thể khiến mài mòn ý chí chiến đấu cả chúng ta sao?
Chúng ta sinh ra là để chiến đấu!
Chiến bốn phương, trảm bốn phương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận