Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1425

Bọn họ đi ở phía trước, phía sau, Tần Phượng Thanh khoác vai Tưởng Siêu, bất thiện nói: "Có thời gian, hai ta so tài một trận!"
Tưởng Siêu vô tội, ủa đậu mớ, ta chọc gì đến ngươi mà ngươi lại muốn đánh ta?
Tần Phượng Thanh hừ một tiếng, ta trước nay không đánh được thằng lớn thì đánh thằng nhỏ. Anh ngươi không nể mặt ta, vậy ta phải đánh ngươi một trận trước rồi tính.
Sau khi bước vào phòng tiếp khách, Tưởng Hạo bắt chuyện cùng bọn họ và mời mọi người ngồi. Phương Bình ngồi xuống sô pha, sờ da sô pha, hơi thay đổi sắc mặt.
Đám người này chơi quá sang! Đây là da của yêu thú cấp bảy!
Tần Phượng Thanh vào cửa, hắn không nhìn thấy ghế sô pha làm bằng da thú, mà chóp mũi lại khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Tưởng Siêu nói: "Bên dưới có chôn khoáng à?"
Tưởng Siêu kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, đậu má, ngươi cảm ứng năng lượng, nhúc nhích mũi làm gì?
Tuy là oán thầm trong lòng nhưng hắn vẫn trả lời: "Không nhiều, chỉ là một số đá năng lượng trung cấp, không quá thích hợp tu luyện, nên ở đây mới có năng lượng tràn ra ngoài."
Đá năng lượng cấp chín có thể trực tiếp được hấp thu để tu luyện, nhưng đá năng lượng cấp thấp, cấp trung thì không được, chỉ có thể dùng một số cách để chuyển đổi chúng, phóng thích năng lượng.
Tần Phượng Thanh khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều. Dù sao cũng phải giữ gìn mặt mũi, mình cũng không phải người chưa từng va chạm xã hội, Ma Võ cũng có ổ khoáng to đùng này. Nhưng sau khi nhìn thấy đống quả năng lượng mà bọn họ dùng để tiếp đãi khách thì, Tần Phượng Thanh vẫn không nhịn được, giống như vô ý, tiện tay ném mấy quả vào miệng.
Mọi người cũng không quản hắn, sau khi ngồi xuống, Tô Tử Ngọc đã chủ động mở miệng, không để Tưởng Hạo tiếp tục nữa: "Vẫn chưa kịp chúc mừng Phương tiên sinh, Ma Đô Võ Đại lần này đại thắng thành Thiên Môn, thật đáng mừng."
"Là do may mắn thôi."
Phương Bình khiêm tốn cười nói: "Dù sao thì thời gian thành lập của Ma Võ cũng quá ngắn, thực lực có hạn, cường giả cũng có hạn."
Nói xong, Phương Bình cười nói: "Nghe nói thành Trấn Tinh có chưa tới 5000 người, nhưng hơn nửa đã là trung cấp, đây mới thực sự là thực lực…"
Tô Tử Ngọc tức khắc bật cười nói: "Phương tiên sinh nghe ai nói vậy? Cường giả trong thành Trấn Tinh cùng lắm thì chỉ khoảng 1 ngàn người, sao có khả năng hơn một nửa được."
Phương Bình cười nói: "Vậy sao? Có lẽ là ta nghe lầm rồi. Nhưng 5000 người, đại Tông sư và Tông sư khoảng năm mươi, sáu mươi người. Trung cấp thì gần nghìn, thực lực như vậy cũng khiến người ta phải kinh hãi rồi. Cường giả tuyệt đỉnh, quả nhiên khó mà tin nổi. Mạo muội hỏi một câu, người trong thành Trấn Tinh đều là võ giả sao?"
"Cũng không phải, còn có hơn một nghìn người không phải là võ giả." Tô Tử Ngọc giải thích: "Phương tiên sinh cũng biết, có một số người không thích hợp tập võ, nếu khí huyết đình trệ ở giai đoạn cực hạn, thì sẽ không thể tiến hành tôi cốt."
"Thì ra là như vậy…"
Phương Bình ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại tính toán, thành Trấn Tinh đúng là rất đáng sợ!
Năm mươi, sáu mươi cao cấp, gần nghìn trung cấp, cũng có gần 3000 người sơ cấp!
Thực lực như vậy, trừ cao cấp ra, thì kỳ thực không bằng Ma Võ.
Nhưng cái này phải tính phần trăm trên số lượng! Bọn họ chỉ có hơn 5000 người mà thôi! Người của Ma Võ là được chọn lọc trong hơn một tỷ người, không thể so sánh, chỉ có thể nói, con số của thành Trấn Tinh quá đáng sợ!
Trong lòng nghĩ như thế, Phương Bình trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: "Đều nói là hậu duệ của cường giả, sức mạnh huyết mạch sẽ mạnh hơn, thiên phú của con cháu đời sau cũng sẽ càng mạnh. Tô đại ca… Ta khá là tò mò về vấn đề này.
Ngươi cũng biết, tuổi của hậu duệ cường giả bên ngoài cũng không lớn. Dù có là Tư lệnh Lý và Bộ trưởng Trương, thì cũng chưa tới trăm tuổi, hậu duệ của bọn họ càng nhỏ tuổi. Vậy thành Trấn Tinh, đời thứ hai - ý là đời con của lão tổ tuyệt đỉnh còn sống không?"
Cường giả cũng cần thời gian để tích lũy. Trương Đào và Lý Chấn cũng chưa tới trăm tuổi, đời thứ hai - con của bọn họ, lớn tuổi thì khoảng sáu mươi, bảy mươi, nhỏ thì mới bốn mươi, năm mươi. Độ tuổi đó, đối với võ giả mà nói, thật ra không hề lớn.
Nên mới nói, hậu duệ của hai người này rất mạnh, con trai của Lý Chấn, cũng chính là cha của Lý Dật Minh, đã đến cấp tám. Nhưng nói cấp tám đại diện cho huyết mạch mạnh mẽ thì cũng không đúng.
Chỉ có thành Trấn Tinh thành vẫn còn chút giá trị tham khảo.
Tô Tử Ngọc hơi trầm ngâm, một lát sau mới nói: "Đời con của các lão tổ thật ra năm đó đều cùng lão tổ trấn áp Ngự Hải Sơn, đa số đều chết trận ở đó. Còn chuyện lão tổ có còn sống hay không thì... Cái này, Phương tiên sinh cũng biết, chúng ta dù sao cũng cách thời đại đó quá xa..."
Một bên, Tưởng Hạo lạnh nhạt nói: "Thật ra cũng không cần giấu diếm gì, hẳn là có, cụ thể có bao nhiêu, chúng ta cũng không rõ. 13 gia tộc, nếu có thể truyền thừa xuống, thì số lượng con cái của lão tổ cũng sẽ có kha khá. Nhưng chết trận không ít, đó là sự thật.
Mà ta nghe nói, thật ra vẫn có người sống sót, một số sống trong Ngự Hải Sơn, một số khác... có lẽ là ở Giới Vực."
Tô Tử Ngọc liếc nhìn Tưởng Hạo, hơi nhíu mày.
Tưởng Hạo xem thường, nhìn về phía Phương Bình nói: "Có tổng cộng 26 Giới Vực trong phạm vi Hoa Quốc, hiện nay vẫn còn 1 cái chưa mở ra.
Trong 26 Giới Vực này, thật ra đã có một số chỗ bị thăm dò qua. Có nơi đã triệt để phế bỏ, chỉ còn sót lại cạm bẫy, không có bất kỳ lợi ích nào. Có nơi còn bị Cấm Kỵ Hải ăn mòn, trở thành một nhánh sông của Cấm Kỵ Hải..."
Mắt Phương Bình hơi động, lập tức nói: "Bị Cấm Kỵ Hải ăn mòn? Ý của ngươi là, có một số Giới Vực, kỳ thực đã không còn tồn tại nữa?"
"Đúng."
Tưởng Hạo trả lời: "Ngươi từng đến Giới Vực, có thấy bên ngoài Giới Vực là một nhánh sông của Cấm Kỵ Hải chưa?”
"Có thấy."
"Vậy là được rồi, thật ra Giới Vực ở đâu cũng có nhánh sông như vậy, Cấm Kỵ Hải đã ăn mòn Giới Vực nhiều năm. Những nhánh sông kia... thật ra đang ăn mòn phong ấn bên trong. Nếu phong ấn bị phá, Giới Vực sẽ bị công phá, triệt để hóa thành một phần của Cấm Kỵ Hải."
Một bên, Lý Hàn Tùng vội vàng nói: "Cấm Kỵ Hải chủ động ăn mòn Giới Vực sao? Lẽ nào vùng biển rộng kia lại có người điều khiển?"
Thứ khiến hắn lo lắng nhất là nếu cứ ăn mòn như vậy, thì hang ổ của hắn có còn an toàn không? Đến tận bây giờ hắn còn không biết hang ổ năm xưa của mình nằm ở đâu.
"Có phải do ai điều khiển hay không, chúng ta cũng không biết, khả năng đó không cao.
Các ngươi cũng biết Cấm Kỵ Hải rất phức tạp, bao gồm cả cấu tạo nước biển của nó, thứ đó không chỉ ăn mòn lực lượng tinh thần, mà còn có thể ngăn cản lực lượng tinh thần dò xét. Nên cũng chẳng ai biết tình hình dưới Cấm Kỵ Hải hiện tại là như thế nào, tuyệt đỉnh cũng không biết.
Chúng ta chỉ biết nước biển Cấm Kỵ Hải... sẽ chủ động ăn mòn về phía có năng lượng sung túc.
Bình thường, Giới Vực đều là nơi có năng lượng sung túc nhất, năng lượng ở đó nồng nặc đến mức có thể hóa lỏng. Tùy ý ăn mòn Giới Vực, cũng là điểm đặc biệt của Cấm Kỵ Hải. Sự tồn tại của Ngự Hải Sơn chính là để chống lại Cấm Kỵ Hải ăn mòn."
Tưởng Hạo nói xong, lại bổ sung: "Lẽ nào các ngươi không phát hiện, năng lượng ở biên giới Cấm Kỵ Hải yếu hơn khu trung tâm sao?
Thật ra năng lượng ở địa quật phân bố rất cân đối, có chỗ yếu chỗ mạnh cũng là do Cấm Kỵ Hải tạo ra.
Nước biển có thể thu nạp năng lượng, nên càng tới gần Cấm Kỵ Hải, năng lượng sẽ càng yếu. Hơn nữa vì không để Cấm Kỵ Hải xâm lấn, ở biên giới Cấm Kỵ Hải cũng sẽ không có vương thành, chính là để tránh Cấm Kỵ Hải xao động, ăn mòn cự khoáng."
Tưởng Hạo nói xong, cười nói: "Cấm Kỵ Hải rất phức tạp, trong thời gian ngắn không nói hết được, ta cũng không hiểu rõ lắm. Hay là nói về Giới Vực đi, Giới Vực, một số đã bị ăn mòn rồi. Còn có một số khác, bởi vì phong ấn bị phá hoại, yêu thú tung hoành, kiến trúc bên trong cũng bị phá hỏng, hiện tại đã hóa thành cấm địa của yêu tộc trên Cấm Kỵ Hải. Một phần khác, đã bị mở ra..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận