Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2814: Lần Này Thật Sự Kết Thúc (3)

Thiên Kiếm nhìn chằm chằm hắn thật lâu, không nói hai lời, phá không bỏ chạy!
Những người khác thấy thế cũng không nói nữa, dồn dập rời đi.
Không thể tiếp tục đánh được nữa!
Trận chiến ngày hôm nay, bọn họ cũng cảm thấy uất ức, hơn nữa còn rất không phục!
Đầu tiên là ba phân thân của Chú Thần Sứ xuất hiện, sau đó nhân gian lại có thêm một Thánh Nhân - Tưởng Hạo.
Sau đó là Phương Bình chứng đạo!
Sau đó Thiên Quý bị hắn đánh chết.
Nói chung, trận chiến phức tạp đến mức bọn họ thực sự cảm thấy không cần thiết phải đánh nhau nữa.
Bọn họ đi rồi, đám người Thải Điệp liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói lời nào, dồn dập phá không rời khỏi nơi này.
Một ngày chết mất ba vị Thánh Nhân, bọn họ cũng thấy sợ.
Phương Bình rất nguy hiểm!
Đám người Thiên Kiếm cũng rất nguy hiểm!
Bây giờ, bọn họ cần giúp đỡ, phải đợi cường giả các phe khác khôi phục mới được!
Bây giờ phải chạy trốn thôi, phải khôi phục thực lực, không thể tái chiến nữa.
Phong Vân đạo nhân thấy thế cũng cười nói: "Lão phu đi đây...
Nói xong, bỗng nhiên hỏi: "Địa Hình đâu?"
Địa Hình đâu? Sâu dưới đáy biển, Địa Hình, Minh Đình đạo nhân và con yêu thú cấp đế kia đánh nhau kịch liệt, mệt đến mức bở hơi tai. Hai người một yêu đối diện nửa ngày, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Không biết đã trải qua bao lâu, Minh Đình không chịu được, mở miệng nói: "Còn đánh nữa không? Hình như bọn họ quên chúng ta rồi, Thánh Nhân cũng chết mất mấy người, còn muốn tiếp tục không?"
"Thôi ngừng đi!" Địa Hình nói một câu, có chút bi thương, ba cấp Đế đánh nhau long trời lở đất dưới đáy biển, mấy tên còn lại đều bỏ chạy.
Còn đánh cái gì nữa! Phương Bình chứng đạo cũng không nói muốn giết con yêu thú này, hình như đã quên mất bọn họ, hắn tức giận sắp điên rồi.
Con yêu thú cá voi kia cũng nói: "Ngươi và ta chỉ là bị sai khiến, không cần thiết phải đánh nhau, bây giờ mà không đi, dù là phe nào thắng, thì khi nhớ đến chúng ta, chắc chắn sẽ có một phe phải chết. Hai vị...
Hai người một yêu lại nhìn nhau, bọn họ cũng không phí lời, vội vàng rời đi. Đánh xong một trận, ai cũng hoa mắt chóng mặt.
Vốn tưởng rằng Phương Bình gặp nguy hiểm không gì sánh được!
Ai ngờ Phương Bình lại có thể đồ Thánh thành công! Hôm nay đã chết mất ba Thánh Nhân, nếu còn tiếp tục đánh, bọn họ có chết cũng không đáng, người khác sẽ bàn tán chuyện Thánh Nhân tử vong, nhưng cấp Đế chết thì không ai thèm quan tâm, không ai thèm bàn tán, chết quá uất ức!
Trời đất yên lặng, chỉ còn mưa máu vẫn tiếp tục rơi. Ba Thánh Nhân tử vong, hiển nhiên trận mưa máu này không thể ngừng lại dễ dàng như vậy.
Chết mất một Chân Thần, là do Lý Trường Sinh giết, không có cấp Đế nào tử vong, ngược lại, Thánh Nhân mạnh nhất lại chết nhiều nhất, thật sự nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Mà giờ khắc này, Phương Bình chào tạm biệt Vũ Vi và Phong Vân, lạnh nhạt ung dung bay về phía đường nối thông đến Trái Đất, trông thì rất bình thản, nhưng trên thực tế, Phương Bình hiện đã mệt mỏi đến mức rất muốn nằm vật xuống ngủ.
Có tới mười vị Thánh Nhân ra tay với bọn họ!
Nếu mình không chứng đạo thành công, hôm nay có lẽ chính là ngày hủy diệt của nhân loại.
Sao có thể nhẹ nhõm như vậy được! Mệt muốn chết! Mệt đến mức bây giờ hắn chỉ muốn ngủ! Hắn mệt, Thương Miêu cũng mệt, Lý Trường Sinh và Ngô Khuê Sơn cũng rất mệt, không ai khỏe cả.
Ở chỗ đường nối, Tưởng Hạo liếc nhìn Phương Bình, không nói gì, nhìn một hồi, tự động rời đi. Cuộc chiến hôm nay nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Hắn cũng hoàn toàn không ngờ sự việc lại kết thúc như vậy. Nhân tộc và địa quật tổn thất không lớn lắm, xui xẻo chính là Nam Hoàng và Nhân Hoàng, lại có Thánh Nhân tử vong, ai mà ngờ được chứ?
Hơn nữa, Hồng Vũ vào Thiên Phần giả, giờ khắc này, Tưởng Hạo cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận, có thể sẽ gây ra biến cố.
Phương Bình cũng mặc kệ hắn, lúc này, Phương Bình nhìn đường nối, nở nụ cười!
Trở về rồi! Lại trở về một lần nữa!
Mỗi lần rời khỏi Trái Đất, hắn cũng không biết mình có thể trở về hay không, ví dụ như hôm nay, nếu Phong Vân ra tay, mình còn có thể sống sót trở về không?
"Cược thôi... Đánh cược ba năm rồi! Hy vọng lần sau có thể tự tin trăm phần trăm mà xuất chinh, trăm phần trăm có thể trở về!"
Phương Bình nỉ non một tiếng, rốt cuộc mình cũng có đủ khả năng để chống đỡ một phương trời rồi!
Liên tục chiến đấu, liên tục chiến thắng Khi Phương Bình trở về, toàn cầu đều đèn đuốc sáng trưng! Mọi người đều đang chờ đợi!
Chờ đợi Nhân Vương Phương Bình lần nữa đại thắng trở về.
Chưa đến hai tháng, Nhân tộc trăm trận trăm thắng, lần lượt tiêu diệt nhiều thế lực đối địch.
Lúc này, mọi người cũng đã biết nguyên nhân bầu trời thay đổi.
Cường giả chết đi, trời đất tất có sự thay đổi. Trái Đất, mưa máu rơi xuống, rõ ràng là có cường giả ngã xuống.
Mọi người tin chắc là của kẻ địch. Cũng chỉ có thể là của kẻ địch!
Hiện Nhân tộc rất hiếm có võ giả tuyệt đỉnh trở lên, một khi là nhân loại thì trời sẽ sập mất.
Mọi người đều đang đợi tin chiến thắng!
Đợi Nhân Vương lần nữa trở về, lần nữa thông báo toàn cầu, lần này lại chiến thắng!
Giống như Phương Bình từng nói, hắn không ngã, Nhân tộc không ngã.
Hắn ngã xuống... e là lòng người sẽ tan rã.
Bên ngoài địa quật Ma Đô.
Thiên Mộc hóa thành ông lão, ngự không mà đến, nhìn về phía Phương Bình, vẻ mặt bất đắc dĩ, khẽ nói: "Lão hủ bị một Thánh Nhân cuốn lấy, không thể nào đến Địa Giới tiếp viện.."
Phương Bình khẽ gật đầu, cười nói: "Mộc lão bảo vệ Trái Đất là được rồi!"
Thiên Mộc bị một vị Điện Chủ địa quật cuốn lấy, hai bên giằng co hồi lâu, đến tận khi có Thánh Nhân ngã xuống, người kia mới rời đi.
Phương Bình không hề cảm thấy có gì không ổn.
Không có Thiên Mộc, có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn.
Thiên Mộc ở lại canh giữ Trái Đất là đã giảm bớt cho hắn rất nhiều phiền phức và lo lắng.
Thấy hắn không nói gì, Thiên Mộc thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, nó cũng cực kỳ chấn động.
Ba Thánh Nhân đã chết! Rõ ràng, người chết không phải phe Nhân tộc!
Phương Bình thế mà thật sự mới cấp 9, lần này, sau khi chứng đạo lại có chiến lực Thánh Nhân, khiến người ta quá chấn động.
Trước kia, nó lựa chọn gia nhập Nhân tộc, một phần chính là vì nguyên nhân này.
Thiên Mộc không nói gì nữa.
Phương Bình nhìn xung quanh, sắc trời đã tối, nhưng Ma Đô vẫn sáng như ban ngày.
Đều đang chờ đợi!
Phương Bình cười cười, sắp thành thói quen rồi, hôm nay hắn mà không nói vài câu, e là vô số người không ngủ được.
"Thắng rồi!"
Hai chữ ngắn ngủi, vang vọng tứ phương, dễ nghe hơn bất cứ điều gì!
Thịnh thế! Sục sôi!
Vô số người reo hò, vô số người đi ra khỏi cửa nhà, giống như ngày lễ, vui mừng khôn xiết.
"Trường Sinh kiếm khách chém yêu tộc tuyệt đỉnh ở Cấm Kỵ Hải, chứng đạo tuyệt đỉnh"
"Tướng quân bách chiến Điền Mục, lâm trận đột phá, chứng đạo tuyệt đỉnh, chiến cường giả địa quật, vào chiến trường trợ giúp nhóm người Võ Vương, chắc chắn đại thắng mà về!"
Giọng Phương Bình vang vọng khắp nơi, âm thanh hò reo hoan hô càng lúc càng lớn.
Lại có hai vị Nhân tộc chứng đạo tuyệt đỉnh! Trong thời gian ngắn ngủi, ba vị cường giả chứng đạo, cũng khích lệ tất cả mọi người. Phương Bình dừng một chút, giọng điệu mang ý cười nói: "Lần này, Phương mỗ cũng có chút chiến tích, chém hai vị Thánh Nhân Thượng Cổ. Võ Vương và Trấn Thiên Vương giúp đỡ giết một Thánh Nhân Thượng Cổ.
"Vô địch!"
"Vô địch!"
Chỉ có hai chữ "Vô địch" vang vọng thế giới.
Võ Vương chứng đạo Thiên Vương, Nhân Vương chém hai vị Thánh Nhân Thượng Cổ, cuối cùng lực lượng mạnh nhất của Nhân tộc đã có thể nở mặt nở mày với các phe.
Đám Phương Bình càng mạnh, nhân loại càng mạnh, càng an toàn!
Bây giờ, mọi người cũng biết rất nhiều, biết tình hình địa quật, biết tình hình các động thiên lớn, các thiên ngoại thiên lớn khác.
Nơi khác, người phàm đều là sâu kiến! Kẻ yếu đều là sâu kiến! Cường giả có quyền sinh sát trong tay, kẻ yếu không dám không nghe theo.
Chỉ có Nhân tộc!
Dù chỉ là người bình thường, cũng hưởng thụ tất cả những điều người thường khó mà được hưởng thụ. Có lẽ có vất vả, có lẽ có mệt nhọc, nhưng ít nhất sẽ không ngủ một giấc thì hồn đã về địa phủ.
Không có so sánh thì không có tổn thương, ngày xưa, một số người oán trách võ giả được đãi ngộ quá cao, bây giờ, sớm đã không còn ai oán trách nữa.
Đó là vì bọn họ nên được! Chẳng những nên được, mà còn nên được thứ tốt hơn!
Võ giả mới là người đáng yêu đáng kính nhất thời đại này!
Bọn họ chiến đấu khắp nơi, kéo chiến tuyến đến dị vực, chưa từng để cho kẻ địch bước vào phòng tuyến một bước, đổ bao nhiêu máu, người thường khó có thể tưởng tượng.
1788 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận