Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1331

Không nghĩ về những chuyện đã qua, Trương Đào lại xác nhận: "Thật sắp đột phá rồi sao? Nếu còn lâu mới đến bước đó, không thể đột phá, lại bị người đả thương, làm chậm trễ thời gian đột phá, vậy thì không đáng."
Thêm một vị tuyệt đỉnh tốt hơn giết mấy cấp chín.
Sau khi lão tổ nhà họ Dương ngã xuống, Hoa Quốc thiếu đi một vị tuyệt đỉnh, nên luôn có chút bị động.
Nếu như Nam Vân Nguyệt có thể bổ sung vào chỗ trống, vậy Hoa Quốc sẽ ít áp lực hơn.
Một vị tuyệt đỉnh, đủ để thay đổi rất nhiều thứ.
Hoa Quốc có tổng cộng 25 đường nối, 24 đường đã mở, 1 đường chưa mở. Mà hiện nay, có 14 vị tuyệt đỉnh. Nếu thật sự có 25 vị tuyệt đỉnh... thì Hoa Quốc căn bản không cần lo lắng gì nữa.
Một vị tuyệt đỉnh, trấn áp một vực. Một người trấn giữ một đường nối, cắt đứt mối liên hệ giữa vùng cấm và ngoại vực, đâu chỉ là chuyện bình định bạo động, nói không chừng có thể trực tiếp chiếm đánh ngoại vực, đưa võ giả tiến vào địa quật ngoại vực. Giống hệt năm đó, trấn áp vùng cấm. Mở lại Giới Vực, lại bắt đầu thời kỳ huy hoàng hưng thịnh.
Nhưng bây giờ, không làm được.
14 vị tuyệt đỉnh, không cắt đứt được mối liên hệ giữa hai vùng. Điều này cũng khiến Hoa Quốc chỉ có thể bị động chờ đợi, bị động phòng thủ, bị động tiến hành chiến tranh.
14 và 25, chênh lệch quá lớn.
"Nói nhảm, ta đương nhiên chắc chắn."
Trước kia, Nam Vân Nguyệt vẫn khá khách khí với hai vị tuyệt đỉnh. Nhưng bây giờ, nói ra mình sắp đột phá, Nam Vân Nguyệt không quá khách khí nữa.
Trước kia, thực lực không bằng người ta, nên không nói. Hiện bà đây cũng đã sắp đột phá tuyệt đỉnh rồi, ai sợ ai chứ.
"Nếu thật sắp đột phá... Chuyện tốt, chuyện rất tốt."
Trương Đào cũng không thèm để ý thái độ của bà, vẻ mặt tươi cười, gần đây giới võ đạo Hoa Quốc liên tục có chuyện vui!
Đầu tiên là bình định được Thiên Nam địa quật, bây giờ Tử Cấm địa quật cũng sắp được bình định rồi. Các võ giả cao cấp lại có được lượng lớn thần binh.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong một hai năm gần đây… Nghĩ vậy, Trương Đào bỗng nhiên nhìn về phía Phương Bình đang cười mờ ám, thằng nhóc này... là phúc tướng của Hoa Quốc ta!
Chuyện Thiên Nam địa quật, chuyện thần binh, thậm chí chuyện Tử Cấm địa quật đều liên quan đến thằng nhóc này.
"Ma Đô địa quật... có thể được bình định nhờ hắn hay không?"
Trương Đào thì thào một tiếng, Nam Vân Nguyệt nghe vậy thì không kìm được liếc nhìn Trương Đào, ngươi chắc chắn chứ?
13 thành của Địa quật Ma Đô cũng không dễ giải quyết như vậy. Ngươi lại có thể ký thác hy vọng vào thằng nhóc này sao?
...
Phương Bình cảm nhận được có người nhìn chằm chằm mình, nghiêng đầu liếc nhìn Trương Đào, nhếch miệng mỉm cười.
Sau đó, lớn tiếng tuyên bố: "Ông Chu báo giá 30 tỷ"
"Ông Hồ báo giá 28 tỷ."
"Ông Bạch báo giá 19 tỷ."
"..."
Lúc này, Phương Bình không có thời gian quan tâm Trương Đào nhìn mình làm gì, bắt đầu lớn tiếng tuyên bố báo giá của mọi người. Những Tông sư này không xem phiếu nợ là tiền.
Dù sao cũng có thể ghi nợ một nửa, báo giá 20 tỷ cũng tương đương giá cả thực tế, trên thực tế, giá không cao như vậy, đương nhiên phải báo cao, không thấy mấy tên khốn kiếp kia đều báo giá trên trời sao?
Cuối cùng, Phương Bình thống kê.
30 thanh thần binh, báo giá thấp nhất là 14 tỷ! Cao nhất... hội trưởng Lưu báo giá 50 tỷ.
Bình quân mỗi thanh là 20 tỷ.
Dựa theo báo giá, bán 30 thanh thần binh thu được 640 tỷ.
Tất nhiên, còn rất nhiều khoản nợ không đòi được.
Phương Bình từ đến hỏi thăm từng người một phen, cuối cùng thu được 30 tờ giấy nợ, tổng nợ là 420 tỷ, thực tế thu được tài nguyên trị giá 220 tỷ.
Hơn một nửa đều là đá năng lượng, các Tông sư này, ít nhiều đều có chút vốn liếng, vẫn có một ít đá năng lượng.
Hơn mười vị Tông sư, vay bạn bè một ít, bản thân góp một ít, vẫn có thể góp được khoảng 200 tỷ. Bởi vì mọi người cũng không thật sự muốn vắt chày ra nước, chỉ nghĩ đến viết giấy nợ.
"420 tỷ."
Phương Bình líu lưỡi, hiện giờ, người ngoài thiếu hắn bao nhiêu?
"Tính lão Lý 1000 tỷ được rồi, hiệu trưởng 100 tỷ, lão Trần 60 tỷ, Đại Sư Tử 12 tỷ, đạo sư của mình 12 tỷ, Lưu lão 10 tỷ, Bộ trưởng Vương 7 tỷ, Tần Phượng Thanh 3 tỷ..."
Cái này còn không phải toàn bộ, thầy trò trong trường gần như đều viết giấy nợ cho hắn, chẳng qua chỉ là mấy chục triệu đồng tiền lẻ, hắn chẳng thèm đi tính toán.
Tính ra, hiện ngoại giới đã nợ hắn hơn 1600 tỷ!
Hơn nữa, lần này có 30 vị Tông sư viết giấy nợ cho hắn, phía Ma Võ, ngoài lão Hoàng, còn lại đều viết giấy nợ. Tông sư mắc nợ cũng gần 40 người!
"1/10 Tông sư của Hoa Quốc đều nợ tiền ta."
Phương Bình cầm những giấy nợ đó, xoa đầu Phương Viên, lẩm bẩm: "Viên Viên, Phương Bình ta nhất định phải mạnh mẽ!"
Nếu không mạnh, về sau không đòi được nợ. Mạnh mẽ, mấy đời đều không lo không có tiền tiêu.
Không có tiền, cầm giấy vay nợ đi thu nợ là được, ít nhiều cũng phải trả một chút chứ.
Có nên tính lãi không nhỉ?
Phương Viên lấy làm lạ nhìn Phương Bình, Phương Bình khẽ cười nói: "Hãy nhớ, Tông sư vừa mới mua thần binh đều thiếu nợ anh trai em hơn mấy chục tỷ..."
Lời này, Phương Bình nói rất khẽ.
Người bình thường không nghe thấy, nhưng Tông sư mạnh mẽ lại nghe rất rõ, sắc mặt cứng đờ.
Giấy nợ... ngươi chuẩn bị đòi tiền sao?
Phương Viên thì há to miệng!
Cô thật không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy anh trai cầm giấy bút đi tìm người.
Lúc này, Phương Viên nhìn quanh, nhớ kỹ 30 vị Tông sư vừa mới mua thần binh.
Hóa ra anh trai mình là đại địa chủ siêu cấp!
Nhiều người nợ tiền như vậy, một người hơn mấy chục tỷ.
Vậy cũng chưa hết, Phương Bình lập tức bày ra lá chắn bằng lực lượng tinh thần, hạ giọng, ánh mắt nhìn Trương Đào, vẻ mặt tươi cười, khẽ nói: "Bộ trưởng Trương nợ tiền anh, không phải mấy chục tỷ, mà là mấy trăm tỷ. Nhưng thực lực ông ấy quá mạnh, anh ngại đòi, sau này, nếu em gặp cháu trai cháu gái của ông ấy thì có thể nhắc nhở vài câu."
Phương Viên tiếp tục ngây người!
...
Cùng lúc đó.
Trương Đào vừa khen Phương Bình phúc tướng phúc tinh, vẻ mặt không thân thiện quét mắt nhìn Phương Bình.
Lá chắn bằng lực lượng tinh thần của ngươi có thể cản ta?
Còn mấy trăm tỷ... Có năng lực ngươi đến tìm ta mà đòi tiền này!
Đòi được xem như ngươi lợi hại!
...
Phương Bình không quan tâm ánh mắt bất thiện của Trương Đào, lão Trương thích nghe lén, hắn cũng không phải không biết, hắn cố tình nói cho ông ấy nghe.
Lúc này Phương Bình cũng chẳng quan tâm ông, đi đến trước mặt lão Vương và Đầu Sắt, mở miệng nói: "Hai ngươi, mỗi người quyên 4 thanh, còn lại 6 thanh, đều đã bán, giấy vay nợ đều thuộc về ta, hai ngươi mỗi người được 60 tỷ tài nguyên, còn 100 tỷ tài nguyên là của ta. Mặc dù giá cả trên giấy nợ đều có chênh lệch, nhưng dù sao cũng chẳng thu lại được, các ngươi không có ý kiến chứ?”
Đầu Sắt và lão Vương đều lắc đầu, đương nhiên không có ý kiến.
Phương Bình đầy nghĩa khí. Hai người đều vui vẻ ra mặt, lần này phát tài rồi.
Về phần lão Diêu... Mặc kệ hắn, ai bảo ngay từ đầu tên đó đã góp hết thần binh.
Diêu Thành Quân cũng không thèm để ý những thứ này, Tần Phượng Thanh gần đó thì lỗ tai giật giật.
"60 tỷ!"
"Một người 60 tỷ!"
Lúc này, trong tai Tần Phượng Thanh chỉ có số này.
Mẹ kiếp, thật đáng hận. Thế mà lần trước không mang theo ta!
Cơ hội phát tài như vậy thế mà không mang theo hắn.
Hiện Tần Phượng Thanh hết sức đau lòng, cảm thấy mình sắp điên rồi.
Sau đó, Tần Phượng Thanh hóa bi phẫn thành sự thèm ăn, điên cuồng ăn uống, lần này hắn thề, không ăn hết mọi thứ trong khu này, có chết hắn cũng không đi, no vỡ bụng cũng phải ăn.
Mà Phương Bình, chạy tới trước mặt Ngô Khuê Sơn, bật cười lớn nói: "Hiệu trưởng, trường học ghi cho ta giấy nợ 100 tỷ đi, tài nguyên ta cho trường học mượn, ta sẽ không đòi."
Ngô Khuê Sơn dường như đã đoán trước được, trong tay xuất hiện một tờ giấy vay nợ, đã được đóng dấu, ông ghi con số lên, tự mình ký tên, sau đó... Đi tìm Trương Đào ký tên, Bộ Giáo Dục phải ký tên.
Thế là, một lát sau, Phương Bình lại lấy được một tờ giấy nợ 100 tỷ.
Lúc này, Phương Bình cũng chẳng buồn nhắc đến chuyện phá sản của trường học.
Tình hình Ma Võ hiện như vậy, các Tông sư đều phá sản, hơn nửa học sinh mắc nợ, gần một nửa đạo sư đều viết phiếu nợ cho mình...
Đây đâu còn là trường học bình thường, mình là chủ nợ duy nhất và lớn nhất của bọn họ, hiện Ma Võ có thể đổi tên rồi.
"Phương Bình Võ Đại?"
"Tên gọi tắt Phương Võ?"
Không chỉ Ma Võ, có vài vị hiệu trưởng võ đại cũng mua thần binh, nói không chừng mấy trường đó cũng phá sản, đương nhiên, khó mà phá sản vì chục tỷ.
Phương Bình cười ngây ngô, nhanh chóng cao giọng tuyên bố: "Bữa tiệc thành công viên mãn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận