Toàn Cầu Cao Võ

Chương 905: Địa Quật Là Nhà, Ta Không Rời Đi

Trong cơn tức giận, kim giác (cái sừng màu vàng) trên đầu nó không ngừng phóng ra ánh sáng, cấp tám đánh cấp bảy, không phải đánh như vậy, chuyện tiêu hao vật chất bất diệt để tiêu diệt cấp bảy, cấp tám bình thường không làm thế, quá lãng phí.
Nhưng Giảo không để ý, nếu có thể nuốt được mỏ quặng ở đây thì chút vật chất bất diệt đó chẳng là gì, huống hồ trước đó nó đã nuốt thú Vị Cẩu cấp tám, nó có quyền lãng phí vật chất bất diệt.
Trên kim giác là ánh sáng màu vàng óng, vật chất bất diệt càng ngày càng nồng, Giảo toàn lực bạo phát, trực tiếp dùng kim giác đụng vào đối phương.
Không gian trong hầm mỏ vốn nhỏ hẹp, thực lực đối phương lại không bằng Giảo, giao thủ mấy lần, cuối cùng vẫn bị đụng trúng.
Nếu bị đụng trúng, thì chính là phiền toái lớn.
Kim giác kia sắc bén, chém sắt như chém đậu hũ, trực tiếp xuyên thủng đối phương, treo lủng lẳng trên kim giác, vật chất bất diệt không ngừng cô đọng, bạo phát, tiêu diệt lực lượng tinh thần của đối phương.
Tiếng gào thét thảm thiết không ngừng truyền ra, Giảo không có thời gian ngăn cản.
Nó không có thời gian... Phương Bình thở dài, quên đi, anh đây giúp ngươi.
Từng luồng lực lượng tinh thần bị Phương Bình thả ra ngoài, tạo thành một tấm chắn lực lượng tinh thần cực dày. Tuy rằng đã có động tĩnh không nhỏ, nhưng giấu được bao lâu thì giấu.
Vừa phóng thích lực lượng tinh thần, Phương Bình vừa bắt đầu đào mỏ.
Giảo xử lý rất gọn gàng, trừ cấp bảy ra thì ai gặp cũng diệt.
Phương Bình thu thập huy chương trung cấp, xếp thành một ngọn núi nhỏ trong không gian.
"Ta lần này tiêu diệt được mấy trăm tên võ giả trung cấp... Còn có ba con yêu thú cao cấp... Hai vị Thống lĩnh cấp bảy... Không đúng, còn phải tính mấy ngàn người thiệt mạng trong thành Thiên Môn!"
"Nghiệp chướng!"
Phương Bình sám hối một câu, những chiến tích này, ở nhân loại, đều là của ta. Bên phía địa quật thì chắc chắn là do Giảo làm, Phương Bình sẽ không chịu tội thay nó.
Hắn đào đào đào, động tĩnh càng ngày càng lớn.
Giảo cũng chú ý tới hắn, mắt to toát ra ánh sáng cực kỳ nguy hiểm, đầu bếp đang cướp khoáng với mình?
Phương Bình biết nó không dễ chọc, lập tức tươi cười nói: "Giảo đại vương, ta đào cho ngài mà, ngài nhìn xem, trước khi ta đi, ta sẽ cho ngài hết, không lấy gì hết luôn, đào sẵn để ngài tiện hấp thu... Chỉ cần để lại mấy viên đá cấp thấp cho ta là được, ngài thấy được không?"
Giảo trừng mắt nhìn hắn, kim giác to lớn vẫn còn tiếp tục tiêu diệt lực lượng tinh thần của cường giả cấp bảy kia.
Hơn nữa... hình như Gỗ ngốc nhận ra rồi.
Giảo nghĩ tới đây, cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm Phương Bình, đầu bếp mà dám nuốt riêng, nó sẽ ăn luôn!
Phương Bình tuy cười nhưng lòng lại xem thường.
Yêu chính là yêu, dám so IQ với ta sao? Ngươi nghĩ nhiêu đó là toàn bộ khoáng mà ta đào ra hả? Hừ, đừng đùa với anh!
Phương Bình tiếp tục điên cuồng đào, đào mười viên... Tám viên bỏ vào không gian chứa đồ, giữ lại hai viên bên người.
Hắn vốn dĩ muốn giấu chín viên, nhưng đào ra cái lỗ quá lớn, để lại một viên hơi ít, cũng không thể thật sự xem Giảo là ngớ ngẩn.
Giảo vẫn còn tiếp tục tiêu diệt lực lượng tinh thần của đối phương, Phương Bình vừa đào, vừa nói: "Giảo đại vương, lúc cái cây đó đến, phối hợp với ta được không?"
Giảo thật ra cũng không hiểu lắm, nhìn hắn một hồi.
Phương Bình khoa tay một hồi, tiếp tục sử dụng kiếm đâm ngươi, ngươi làm bộ bị cường giả trong thành Thiên Môn đẩy lùi.
"Ngài giả bộ như bị ta đâm trọng thương, sau đó đi tìm hai vị Thú Vương, dù khoáng của bọn họ không còn, ngài cũng có thể nói không liên quan gì đến mình, ngài vừa chui vào, đã bị người đánh trọng thương..."
"Còn đá năng lượng thì... Ngài nuốt một phần, ta giúp ngài giấu một phần, tránh bị phát hiện."
"Ta sẽ giả vờ thành cường giả thành Thiên Môn, dùng thần binh trảm ngài, chứng minh hai ta không phải một nhóm, được không?"
"Cứ như vậy, tung tích của chúng ta cũng sẽ được giải quyết, ta chính là cường giả ẩn nấp trong thành Thiên Môn, không phải võ giả Phục Sinh Chi Địa, ngài cũng có thể thoát được hiềm nghi, có đúng hay không?"
Phương Bình vừa nói vừa làm, tiếp tục đào móc, Giảo cũng sắp tiêu diệt vị cấp bảy kia rồi.
Không biết nó có hiểu ý Phương Bình hay không, Phương Bình suy đoán chắc là nó hiểu. Rất nhanh, Giảo gật đầu. Nó đồng ý với kế hoạch này rồi.
Phương Bình mừng rỡ trong lòng, vậy là tốt rồi, ở sào huyệt của Yêu Mộc, bùng nổ ra khí tức Yêu Mộc, đẩy lùi Giảo, thủ vệ khu mỏ quặng, dù có nói hắn không phải người của thành Thiên Môn, hắn cũng không tin.
Lúc này bọn họ đang ở trong khu vực trung tâm, đá năng lượng cấp cao nhiều như đá cuội ven đường.
Phương Bình chắc chắn không thể mang đi toàn bộ đá năng lượng cấp cao ở đây, khoáng cao cấp vẫn rất khó khai thác. Mà Giảo cũng chẳng nuốt được bao nhiêu, lực lượng tinh thần của Yêu Mộc đã bắt đầu lan tràn đến bên này rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới.
Phương Bình cũng không nỡ nổ tung khu khoáng này, hắn muốn để lại cho mình. Lần này không mang đi hết được, không có nghĩa là lần sau không được.
Bảo tồn khu mỏ quặng này, hoàn toàn phù hợp với lợi ích của thành Thiên Môn.
Phương Bình vừa nghĩ vừa tiếp tục điên cuồng khai thác đá.
Giảo cũng đã xử lý gọn gàng tên cấp bảy kia, nó hất đầu một cái, vứt thi thể sang một bên.
Bây giờ nó chỉ muốn nuốt khoáng thôi!
Sau một khắc, Giảo há to miệng, bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng xung quanh. Năng lượng nồng nặc, hội tụ thành sông, tuôn về phía nó, sau một khắc đã bị nó nuốt vào.
Nó vừa nuốt xong, Phương Bình biết không thể ở lại lâu được, động tĩnh có hơi lớn rồi.
Lá chắn bằng lực lượng tinh thần cũng không phải vạn năng, sóng năng lượng mạnh mẽ như vậy, còn muốn ẩn giấu, ai mà tin nổi!
Biết ngay là hợp tác với yêu thú chả có gì tốt đẹp cả.
Nếu chỉ có mình hắn, hắn vẫn có thể tiếp tục đào.
Nhưng nếu hắn đi một mình, cũng không vào được khu trung tâm, cường giả cấp bảy cũng đã đủ để tiêu diệt hắn.
Giảo điên cuồng hút năng lượng, Phương Bình cũng nhanh chóng đào.
Hiện tại, một người một yêu đều biết thời gian rất gấp, mò được bao nhiêu thứ được thì cứ mò.
Sau một chốc, Phương Bình bỗng nhiên dừng động tác, cấp tốc nói: "Không thể tiếp tục, hình như trở về rồi..."
Ánh mắt Giảo cũng hiện lên vẻ gấp rút, nó cũng biết Gỗ ngốc đang trở về.
"Lần sau chúng ta lại đến, Giảo đại vương, phối hợp chút đi!"
Trong tay Phương Bình đột nhiên xuất hiện đoản kiếm, Giảo cũng không coi là chuyện to tát, thần binh của võ giả Phục Sinh Chi Địa đều xuất hiện như thế. Nhưng sau khi Phương Bình xuất kiếm, Giảo bỗng nhiên nhìn mỏ năng lượng bên cạnh hắn.
Phương Bình thầm mắng một tiếng, đâu đâu cũng có, ngươi còn nhìn chằm chằm chút xíu đó của ta?
Nhưng đào ra, dễ mang đi hơn.
Phương Bình cũng không phí lời, ném bọc đá năng lượng sang, Giảo mở miệng nuốt vào.
Sau một khắc, Phương Bình đâm kiếm tới, bùng nổ khí tức Yêu Mộc mãnh liệt!
Giảo có mấy lần kinh nghiệm, giả vờ rất tự nhiên, đầu to lại lần nữa nứt toác, tùy tiện để đoản kiếm chém ra một đường trên sừng thú.
Hình như nó còn ghét bỏ Phương Bình dùng sức không đủ, tự mình cầm kiếm chém mấy nhát lên đầu mình, sau đó ném kiếm về lại cho Phương Bình... Cái tên này vọt thẳng từ dưới nền đất lên, sau đó bay ngược ra ngoài!
Cùng lúc đó, trên cái đầu to của nó bùng nổ ra khí tức Yêu Mộc vô cùng mãnh liệt.
"Gào!"
Giảo gào lên thảm thiết với hai vị Thú Vương trên trời.
Dưới nền đất còn có cường giả ẩn nấp, chạy mau!
Không, mau đi Bách Thú Lâm tìm những vị vương khác!
Giữa bầu trời, hai vị Thú Vương thấy Giảo bị đánh bay, đều không để ý đến chuyện sao nó lại chạy vào nội thành, trong giận dữ cũng mang theo sợ hãi!
Bây giờ, chỉ có một mình Mộc Vương ra tay cũng đã áp chế được chúng nó. Yêu Mộc giống như phẫn nộ đến cực hạn, nếu thần binh của Mộc Vương không xuất hiện, khiến nó có chút do dự, sợ là đã sớm liên thủ diệt bọn chúng rồi.
Hơn nữa còn có vị cường giả bên phe Yêu Mộc, chúng nó gặp nguy hiểm rồi!
Mắt thấy Yêu Mộc đang đuổi giết Giảo, giống như muốn trảm yêu diệt khẩu, hai vị Thú Vương tức khắc rống to một tiếng, hình thể chớp mắt to lên, hai con thú liên thủ lại, bạo phát toàn lực, trong chớp mắt đẩy lùi Mộc Vương.
Ngay lập tức, hai con yêu thú kéo Giảo đang trọng thương sắp chết nhanh chóng chạy trốn, không quay đầu lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận