Toàn Cầu Cao Võ

Chương 409: Chuẩn bị thu gặt (2)

Hơn nữa, Phương Bình cũng muốn nói mình sẽ là công ty đầu tiên phát triển dịch vụ giao thức ăn nhanh xuống địa quật!
Có tin sau này tôi sẽ giao thức ăn nhanh cho võ giả dưới địa quật không hả!
Võ giả thảm lắm biết không, ở địa quật muốn ăn cái gì cũng khó khăn, phần lớn thời gian đều căn thuốc, nếu như mình phát triển dịch vụ này xuống địa quật…
Vậy thì thế cục địa quật chuyển biến xấu thì lại làm sao, càng trâu chứ sao!
Đáng tiếc, cũng chỉ có thể tưởng tượng.
Phương Bình chỉ cần vừa nghĩ tới, ở địa quật, võ giả đang cùng sinh vật địa quật quyết đấu sinh tử, bỗng nhiên có một anh giao thức ăn chạy tới, lớn tiếng nói: "Tạm dừng, thức ăn của ngài đến rồi, ăn no lại đánh nào…"
Chà chà, hình ảnh này, nghĩ thôi cũng thấy đẹp.
Lý Thừa Trạch hiển nhiên không hiểu Phương Bình vì sao cười, cảm thấy mờ mịt.
Phương Bình cũng mặc kệ anh ta, căn dặn vài câu, cuối cùng lại nhắc nhở, trước tháng 6, phải mau chóng hoàn thành góp vốn đầu tư lần một.
...
Ma Võ.
Ma Võ lúc này hình như đã quạnh quẽ không ít.
Trên thực tế, đây chỉ là Phương Bình ảo giác, Ma Võ vẫn như vậy, chỉ là hiện tại, những người cậu quen phần lớn không ở trường, cho nên mới có vẻ càng vắng vẻ.
Đi tới ký túc xá, nhìn mấy căn phòng lân cận đều đóng chặt cửa, Phương Bình càng cảm thấy vắng vẻ.
"Cô độc, cô quạnh."
Phương Bình nỉ non một tiếng, võ giả, phải chịu được nhàm chán, lời này không biết là ai đã nói với cậu.
Cậu từng nói với Phó Xương Đỉnh, giữa các võ giả, không nên quá thân thiết, lúc đó nói đúng là thẳng thắn.
Thật đến khi một mình, Phương Bình lại cảm thấy quá mức quạnh quẽ rồi.
Loại cảm giác cô độc này, mãi đến khi Phương Viên gọi điện thoại tới, mới tiêu tan bớt.
"Phương Bình, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Sao gọi điện thoại hoài không được?"
"Điện thoại di động hỏng rồi, phải mua mới."
"À, đúng rồi, mẹ bảo em hỏi anh, tháng sau anh có trở về nhà hay không?"
"Tháng sau?"
"Đúng vậy, anh quên hả?"
"Cái gì?"
"Em thi lên cấp ba!" Phương Viên làm nũng nói: "Anh chẳng phải đã nói đến lúc đó sẽ đưa em đi thi sao, nói chuyện không giữ lời gì cả!"
Phương Bình bật cười, lúc này mới nhớ tới việc này, cười nói: "Cái gì mà mẹ bảo em hỏi anh, chính em hỏi thì có, khi nào thi lên cấp ba?"
"Giữa tháng 6, ngày 17, 18."
"Gọi điện trước một tháng nhắc nhở, em cũng có tâm lắm."
Phương Bình buồn cười nói: "Để anh xem đã, có thể sẽ trở về nhà."
Cái này cần phải xem thời gian vào địa quật là ngày nào, nếu như sau chuyến trở về địa quật, vậy thì có thể trở về một chuyến.
Nhưng nếu trước lúc này, e là Phương Bình không thể về rồi.
Nghe được đáp án không chắc chắn của Phương Bình, Phương Viên hơi thất vọng, nhưng Phương Bình cũng không nói nhất định không trở lại, Phương Viên cũng không còn buồn phiền chuyện này.
"Phương Bình, khí huyết em đạt đến 130 cal rồi, lợi hại không?" Phương Viên lại lần nữa kiêu ngạo.
Năm nay thi khoa võ, vòng kiểm tra sức khỏe vừa mới kết thúc không lâu, hiện tại đã công bố điểm chuẩn.
So với năm ngoái, số lượng thí sinh năm nay ghi danh tăng nhiều. Hồi trước, hằng năm chỉ có chừng một triệu người ghi danh là tốt lắm rồi, năm nay lại lên tới 3 triệu người.
Mỗi trường võ đại năm nay đều sẽ mở rộng tuyển sinh.
Tương tự, điểm chuẩn cũng cao hơn rất nhiều.
Năm nay, chỉ riêng vòng kiểm tra sức khỏe, điểm chuẩn cũng đã tăng lên 115 cal, nếu thực sự muốn thi đậu võ đại, sợ rằng phải có 120 cal khí huyết, tăng thêm vài cal so với năm ngoái.
Phương Viên mới lớp 9, khí huyết đạt 130 cal, cô bé đắc ý vô cùng, vui vẻ hết mấy ngày, thừa cơ hội này, cô khoe khoang với Phương Bình một chút.
"130 cal?"
Phương Bình có chút hoảng hốt, một lát mới nói: "Mấy hôm trước anh gặp mấy thí sinh võ giả, ngay cả bọn họ anh cũng nhìn không thuận mắt, em ở đó mà khoe khoang em 130 cal khí huyết? Viên tròn tròn, có phải em nghĩ nhiều rồi không?"
"Hừ!"
“Đừng hừ, anh của em bây giờ đã lên cấp ba rồi, có thể rất nhanh sẽ là Tông sư, em phải siêng năng lên, đừng khiến anh mất mặt.
Nha đầu à... Thế giới này nguy hiểm nhiều hơn em tưởng tượng nhiều lắm lắm.
Cuối năm nay, hoặc là sang năm, có lẽ Nam Giang cũng không quá an toàn nữa rồi…"
Phương Bình nói ra một câu, suy nghĩ một chút lại nói: "Quên đi, không đề cập tới cái này, đến lúc đó lại nói đi."
Lối vào địa quật sắp xuất hiện tại Nam Giang, vậy có xuất hiện tại Dương Thành cũng không có gì kỳ lạ.
“Đến lúc đó, tìm cớ đưa ba mẹ và em gái đến Ma Đô là được.”
Phương Bình trầm ngâm chốc lát, Ma Đô và Kinh Đô, có thể xem là nơi an toàn nhất, hai chỗ này rất nhiều Tông sư.
Bây giờ đề cập đến, ba mẹ khẳng định sẽ không muốn.
Người của thế hệ trước, bắt bọn họ xa xứ, đi nơi khác sinh sống, họ sẽ không quen.
“Nhưng mình cũng nên gầy dựng sản nghiệp ở Ma Đô, dù cho nguy cơ địa quât đến, sản nghiệp ở Ma Đô cũng không mất giá. Hơn nữa cũng vừa khéo, Ma Võ vừa trở thành đại bản doanh, vừa là trung tâm kinh tế của Hoa Quốc, người nơi khác nếu muốn chạy nạn, Ma Đô lại là lựa chọn hàng đầu.
“Nếu thật sự đến lúc đó, sản nghiệp cửa mình ở Ma Đô chắc sẽ tăng lên không ngừng, thậm chí sẽ tiến hành hệ thống truy cập."
Phương Bình thầm nghĩ những điều này, lại nghĩ hiện tại còn rất nhiều thứ cần tiêu tiền, lập tức đầu đau như muốn nứt toác ra.
Còn nhiều thứ cần chi tiền, cần gom góp điểm tài phú để hệ thống thăng cấp, lại cần phải tăng chiến lực của mình lên…
Từng cái từng cái cũng không đủ tiền xài!
“Thật muốn cướp một vị Tông sư… Nếu có thể cướp của Lữ Phượng Nhu, mình coi như phát tài rồi…”
Phương Bình suy nghĩ lung tung, lại lần nữa căn dặn em gái: "Đừng kiêu ngạo, anh sẽ tranh thủ trở về lúc em thi cấp ba, anh cúp máy trước đây."
"Dạ."
Phương Viên lúc này còn đang suy nghĩ lời anh mình nói trước đó, nhất thời bị mất tập trung.
Nguy hiểm?
Nguy hiểm gì?
Nếu vậy thì mở rộng thu nạp hội viên đi, để hội Viên Bình nhiều thành viên một chút. Người đông sức mạnh!

Mưu kế của Phương Viên, Phương Bình đương nhiên không rõ.
Cúp điện thoại, Phương Bình suy nghĩ một chút, đi thẳng đến phòng hậu cần.
Trang web mua hàng online từ lúc bắt đầu đến bây giờ, trường học và học sinh cùng nhau hưởng lợi, cũng tới lúc mình thu hoạch rồi.
Trứng gà không thể thả trong một cái rổ, chính mình cũng không thể một lòng hi vọng dịch vụ giao thức ăn nhanh của Viễn Phương được, phải chủ động tranh thủ lợi ích mới được.

Mấy phút sau.
Lý lão đầu cau mày nói: "Em muốn rút tiền?"
Phương Bình giải thích: "Không phải rút tiền, ý của em là, trang web sẽ có một số hoạt động khuyến mãi, kích thích mọi người tiêu tiền.
Nếu không, điểm thưởng cứ nằm ở đó, mọi người cũng có vừa đủ điểm thưởng, không ai có động lực rồi…”
Lý lão đầu bĩu môi nói: "Không kích thích, bọn họ cũng tiêu phí."
Phương Bình tận tình khuyên nhủ nói: "Thầy Lý, thầy biết làm ăn không? Nếu bây giờ thuốc abc nào đó có ưu đãi, có khuyến mãi, trong lòng ngứa ngáy, mọi người tuyệt đối sẽ mua!
Thậm chí, nhà trường còn có thể mở hệ thống cho vay điểm thưởng, cho mọi người một định mức vay có hạn, thu lợi tức, để mọi người mắc nợ.
Đến lúc đó, thầy cứ nghĩ đi, thiếu nợ nhà trường điểm thưởng, chẳng lẽ lại không nỗ lực làm nhiệm vụ sao?
Nếu chúng ta mở hệ thống vay điểm này cho võ giả cấp ba trở lên, em đảm bảo, mọi người sẽ có động lực xuống địa quật hơn nhiều, gánh trên thân nợ nần, còn phải trả lãi tức, chẳng lẽ lại không nỗ lực đi kiếm điểm thưởng?
Nhà trường hẳn là muốn mọi người tích cực hơn, bây giờ mỗi người đều có bao nhiêu điểm thưởng thì dùng bấy nhiêu, em nói thật, lấy đâu ra động lực.
Cùng lắm thì không mua đồ, tu luyện chậm một chút cũng được mà!
Nhưng nếu nhà trường có hoạt động khuyến mãi, vậy em đảm bảo, võ gỉ có lười tới mức nào đi nữa, lúc này cũng phải tích cực.
Mọi người chỉ thiếu một vài điểm thưởng, tự động sẽ có áp lực lớn, có áp lực đương nhiên mới có động lực.
Nam Võ cũng đang cải cách rồi, Ma Võ chúng ta lại đang sống bằng tiền dành dụm!
Thầy à, bây giờ các anh chị sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp, với tình trạng hiện tại của chúng ta, còn có thể có học viên cấp năm sao?
Mất mặt chết đi được!
Bây giờ, nếu để cho võ giả cấp ba, cấp bốn vay mượn điểm thưởng, mọi người có thể sớm tăng cường vũ trang cho bản thân, tăng cường thực lực, mà có thực lực rồi, sẽ siêng xuống địa quật kiếm tiền trả nợ…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận