Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2714: Thiên Đế Và Thiên Đế (2)

Quả Bản Nguyên mới thật sự là thứ tốt, mấy năm qua, toàn bộ năng lượng mà hắn hấp thu, chín phần mười đều ném vào trong quả Bản Nguyên. Ngưng tụ quả Bản Nguyên là để đánh Khôn Vương. Bàn cờ thiên địa đánh tám ngàn năm vẫn bất phân thắng bại, hoàn toàn là nhờ quả Bản Nguyên.
Sao có thể cho người khác được!
Sau khi mình trốn thoát, chỉ cần đưa quả Bản Nguyên vào bản nguyên, thực lực của mình sẽ tăng lên.
"Tiểu hữu, cái này.." Phương Bình truyền âm nói: "Mộc lão, mau cho ta, ta giúp ngươi ăn! Nếu không cho ta, Thiên Đế nổi giận sẽ xé nát ngươi, nhất định phải lấy cho bằng được, mang ngọc mắc tội!"
"Ta ăn, tuy ngươi có tổn thất, nhưng ta có thể hứa hẹn với ngươi một điều kiện, Thiên Đế ăn... có khi còn mượn gió bẻ măng ăn luôn ngươi, vậy thì cái gì cũng không còn!"
Cơ mặt già nua của Thiên Mộc co giật, ý hắn là... mình cũng có thể bị ăn luôn sao?
Sao có thể quá đáng như vậy!
Kim thân của lão hủ rất mạnh, Cây Thần số một Thượng Cổ, Thiên Cẩu không cắn nổi. Nhưng... mình sinh ra ý thức, nó không ăn được bản thể, nhưng có thể ăn tinh thần của mình. Thiên Cẩu và Khôn Vương không giống nhau, Khôn Vương không giết hắn là vì muốn dung hợp hắn. Thiên Cẩu sẽ không quan tâm đến chuyện này, xác suất bị ăn mất không nhỏ chút nào.
"Mộc lão, còn chờ gì nữa? Nhanh lên, bản thể của Thiên Đế sắp tới rồi! Sau khi cắn chết Khôn Vương, nó sẽ ăn ngươi!"
Thiên Mộc bi phẫn vô cùng. Lão hủ đã làm gì sai chứ?
Tại sao đường nào cũng bị các ngươi ăn!
Lão hủ là Cây Thần số một Thượng Cổ... Được rồi, thực lực không bằng chó, có là cây số một hay số hai cũng vô dụng.
"Tiểu hữu, Thiên Đế không có bá đạo như vậy, quả Bản Nguyên này cũng không có tác dụng lớn với tiểu hữu...
"Ta nói rồi, mang về cho Thương Miêu"
Thiên Mộc suýt chút đã đập chết hắn, ngươi vừa mới nói cho ngươi ăn, bây giờ thì nói mang về cho Thương Miêu ăn, người cho ta là thằng ngu à?
Một người một cây đang đối thoại, trên trời, Khôn Vương bạo phát, xì xèo một tiếng, trường kiếm chặt đứt một cái răng chó, dù sao chỉ là hình chiếu, không phải chân thân. Một thanh bán thần khí bạo phát với thực lực cấp Thánh Nhân của Khôn Vương vẫn có thể chặt đứt răng chó.
"Muốn chết!" Thiên Cẩu giận dữ, Hồng Khôn dám trảm hình chiếu của nó, không muốn sống nữa sao?
"Đồ khốn nạn, năm đó bản vương và cha ngươi chuyện trò vui vẻ, ngay cả tư cách bưng trà rót nước ngươi cũng không có, hôm nay lại dám trảm bản vương, không biết lớn nhỏ, đáng chết!"
Trường kiếm rời khỏi miệng chó, bóng mờ của Khôn Vương xuất hiện, cầm trong tay trường kiếm, giận dữ vô cùng.
"Ngươi mà cũng xứng để đánh đồng với cha ta?"
Con chó này thật sự không biết nhục là gì! Con chó vô sỉ nhà ngươi mà cũng dám so với Hoàng Giả?
"Muốn chết!" Thiên Cẩu càng đến gần, hình chiếu cũng càng lớn mạnh, chân chó vỗ một cái, hư không nổ tung, há mồm liền cắn.
Trường kiếm muốn chạy, nhưng lại lần nữa bị cắn trúng.
Xì xèo! Đốm lửa bắn tứ tung!
Lửa này không phải lửa bình thường, nó vừa bắn mạnh ra, hư không đã bị thiêu cháy. Bên phía Phương Bình, trên bàn cờ thiên địa vốn sắp phá nát, mấy đốm lửa hạ xuống, trực tiếp thiêu cháy cả bàn cờ. Phương Bình ngay lập tức biến mất, trở về bản thể, vô cùng chấn động.
Chó này không phải mạnh bình thường!
Bán thần khí đó, thế mà nó cắn khiến ánh lửa bắn ra bốn phía như vậy, cái quái gì thế này?
Mà đó mới chỉ là hình chiếu, nếu chân thân đến, chẳng phải có thể cắn nát bán thần khí sao?
Giờ khắc này, Phong Vân đạo nhân, Địa Hình Chân Quân, Thiên Mộc lão nhân, dồn dập chạy đến chỗ Phương Bình. Bên này... có giác an toàn hơn, mấy chỗ khác đều quá nguy hiểm. Phương Bình thân thiết với Thương Miêu, chắc Thiên Cẩu cũng sẽ kiêng kị một chút chứ hả?
Thiên Mộc là cường giả Thánh Nhân, thời khắc này cũng bất đắc dĩ, đến rồi! Bản thể sắp tới rồi!
Mình lại không đi được, bằng không, đã sớm chạy.
Thiên Cẩu đến, Thủ Tuyền Nhân cũng đến.
Lần này phân thân Khôn Vương chết chắc rồi, còn mình... phải xem may mắn thôi!
Trường kiếm lại lần nữa ngưng tụ thành phân thân của Khôn Vương, sắc mặt Khôn Vương tái xanh, hắn cũng biết lần này mình lành ít dữ nhiều rồi.
Nhưng hắn không cam tâm bị cắn chết như thế!
Thiên Cẩu quá đáng, lại muốn cắn chết tươi hắn, nếu truyền ra ngoài, tam giới đều sẽ cười nhạo hắn.
"Thiên Cẩu, ngươi đừng vội mừng! Lần này không có bản thể của ta ở đây, bằng không ngươi đừng hòng làm càn!"
"Bản thể?" Thiên Cẩu lại cắn xuống, vẫn vô cùng bá đạo, càn rỡ nói: "Bản thể dám đến cũng sẽ bị cắn chết! Bản vương!"
vương vừa mới cắn đứt một tay của bản thể của ngươi, ngươi chỉ là một phân thân, cũng dám hung hăng với bản Nói xong, đột nhiên nổi giận mắng: "Ngươi dám uy hiếp bản vương? Vô liêm sỉ, muốn chết!" Răng rắc! Cắn một cái, ngay cả Phương Bình đều rùng mình, hư không trực tiếp bị cắn nổ rồi!
Trên trường kiếm, bóng mờ của Khôn Vương xuất hiện, bị cắn mất một khúc lớn. Bên kia, Phương Bình đã cảm ứng được hai đạo hơi thở vô cùng mạnh mẽ tới gần, đang xé rách hư không đuổi tới. Hầu như là chỉ trong chớp mắt, hư không xuất hiện một lỗ hỏng vô cùng lớn.
Kim thân Thiên Cẩu đạp không mà tới.
Phía sau, Thủ Tuyền Nhân liếc nhìn Thiên Mộc, không nói hai lời, chộp lấy trường kiếm.
"Vô liêm sỉ, ngươi cũng muốn cướp Thiên Đế Kiếm của bản vương?"
"Đó là Phá Thiên Kiếm của lão tử!" Thủ Tuyền Nhân cũng nổi giận vô cớ, quát: "Đây là Phá Thiên Kiếm bị ta làm mất ở Thiên Lạc Điện, bị tên khốn Hồng Khôn này lấy đi, ngươi dám cướp của ta hả!"
"Muốn chết!" Hai người này nói đánh là đánh!
Mặt Phương Bình tái xanh, hai người các ngươi mà đánh, chúng ta chết chắc!
Thánh Nhân cũng không cứu nổi Thanh trường kiếm bị hai người bao vây lại lần nữa hóa thành Khôn Vương.
Khôn Vương phẫn nộ vô cùng!
Thiên Đế Kiếm, Phá Thiên Kiếm... dù sao cũng không phải Khôn Vương Kiếm!
Hai tên vô sỉ này, bản vương tốn bao nhiêu thứ mới rèn ra thanh kiếm này, sao bây giờ lại biến thành của các ngươi rồi?
"Đáng ghét! Bản thể của bản vương vẫn còn, dù các ngươi có cướp đi kiếm này, bản vương không chết, cũng không tới phiên các ngươi khống chế.." Hắn vừa nói xong, Thiên Cẩu đã đánh tới, bóng mờ tán loạn, lại lần nữa hóa thành trường kiếm.
Thiên Cẩu khinh thường nói: "Cái gì mà bản thể với không bản thể, lấy lại Thiên Đế Kiếm, bản vương ăn là được mà!"
Khôn Vương sống sót thì sao?
Ta ăn mất thì ngươi cũng không lấy lại được! Ngươi giỏi thì lấy cho ta xem!
Đối diện, Thủ Tuyền Nhân lại chộp tới, lạnh nhạt tự nhiên nói: "Ăn cái gì mà ăn, đánh chết Hồng Khôn thì kiếm này sẽ biến thành vật vô chủ mà?"
Nói xong, cả giận nói: "Cái cây kia cho người, kiếm này về ta!"
"Vọng tưởng!" Thiên Cẩu cũng giận dữ: "Cây còn phải tự đi rèn, sao mà bằng thành phẩm được!"
Thiên Mộc: "..."
Phương Bình cảm nhận được Thiên Mộc đang run rẩy. Hai người kia bắt đầu chia của trước mặt bọn họ!
Thiên Mộc là cấp Thánh Nhân, vô cùng mạnh mẽ, nhưng thế thì sao chứ?
Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng sức chiến đấu vẫn đang tiếp tục tăng lên, e là có thể đạt đến mức phá sáu đỉnh phong, sắp chạm ngưỡng phá bảy rồi. Nếu bọn họ phá bảy, thực lực sẽ hoàn toàn vượt trội so với phá bảy thông thường, đánh Thiên Mộc rất dễ.
Thiên Mộc nhìn Phương Bình, cứu mạng với!
Phương Bình cũng bó tay, đừng có nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng, ta cảm thấy hơi sợ, nếu ta lỡ miệng nói gì đó, bọn họ có thể giết ta cái một, ta biết tìm ai đòi mạng đây!
Nhưng bây giờ, mắt thấy Khôn Vương sắp bị đánh chết, Phương Bình cũng cuống lên. Phân thân của Khôn Vương ký thác trên trường kiếm, hắn sợ Thiên Cẩu sẽ lỡ tay phá hủy thủy tinh linh thức.
Phương Bình cố nén sợ hãi, vội vàng nói: "Hai vị trưởng bối, đánh chết Khôn Vương xong, có thể để lại thủy tinh linh thức không? Nó có chút tác dụng với ta.."
Một người một chó cùng nhìn về phía Phương Bình Khôn Vương cũng phẫn nộ vô cùng, lại lần nữa ngưng tụ thành hình. Tên khốn này dám nói với người khác bóp chết mình phải để lại thủy tinh linh thức, ngay trước mặt mình, khốn kiếp!
Phương Bình bị bọn họ nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy làn da đang nổ tung.
Quá chói mắt!
Mấy tên này, không ai có ý định thu uy áp lại.
Thiên Cẩu, lần đầu tiên nói chuyện với Phương Bình, cực kỳ bá đạo: "Ngươi là cái thá gì? Ngươi nói cho ngươi thì phải cho ngươi à?"
Thủ Tuyền Nhân không lớn lối như vậy, nhưng giọng điệu cũng rất lạnh lùng: "Ngươi nói ngươi là hậu duệ của ai?"
"Ta... Ta là hậu duệ của... Tử Nhi.." Hàm răng của Phương Bình đều run lên, hắn cảm thấy Thủ Tuyền Nhân đang chờ hắn nói, hắn nói xong sẽ đánh chết hắn!
Thương Miêu đúng là quá vô căn cứ!
1760 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận