Toàn Cầu Cao Võ

Chương 761: Ông đây không phòng thủ nữa! (2)

Lực lượng tinh thần thối lui, tên Thống lĩnh cấp bảy khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó quát lớn: "Kiểm tra chặt chẽ! Đóng cửa thành! Bắt hết những người ngoại thành lại, người của thành Cự Liễu phải có ba người làm chứng..."
Một loạt mệnh lệnh truyền xuống, tên Thống lĩnh khẽ trầm ngâm giây lát, nhìn sang mấy tên Chiến tướng nói: "Thần hộ mệnh đã phong tỏa nội thành, Mộc Bách, ngươi dẫn người đi đến thành Cự Giáp nhờ Thống lĩnh Địa Giáp dẫn Địa Giáp Thú đến đây một chuyến, Liễu Vương sẽ có hậu tạ!"
"Tuân mệnh!"
Người được gọi là Chiến tướng Mộc Bách không chút do dự, mặc dù bình thường bất hòa với phái Yêu Mệnh, nhưng chỉ cần trả giá hoặc đưa ra lợi ích nhất định, nhờ bọn họ giúp một chút chuyện, cũng không thành vấn đề.
Chiến tướng Mộc Bách nhanh chóng dẫn người rời đi, rất nhanh có người thấp giọng nói: "Thống lĩnh, lại là tên trộm hôm qua?"
"Chín phần mười là vậy!"
Ánh mắt Thống Lĩnh cấp bảy lạnh lùng, ngoài trừ hắn thì còn có thể là ai?
"Các ngươi dẫn người phong tỏa toàn bộ các nơi, ngoài ra, các đường nối đến các thành ngoài cũng phái người phong tỏa... Ta không tin, hắn không chịu xuất hiện!"
"Còn nữa, tăng cường phòng thủ mỏ khoáng sinh mệnh dưới đất, cẩn thận bị người ta xông vào!"
Khi Địa Giáp thú tới, xem hắn còn có thể chui chỗ nào!
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái cây đại thụ trong thành, Thống tĩnh cấp bảy khẽ thở phào nhẹ nhõm, thần hộ mệnh vẫn còn ở nội thành, nội thành không việc gì, mặc dù ngoại thành tổn thất nghiêm trọng nhưng đa số người chết đều là người ngoài thành, chết cũng chết rồi.
Không nhìn những thi thể kia nữa, Thống Lĩnh ngự không bay lên, rất nhanh biến mất trước mặt mọi người.
Thống Lĩnh vừa đi, mấy tên Chiến Tướng cấp sáu đều có chút lo lắng hoảng sợ, hiện nay nộ thành cũng không an toàn rồi.
"Vương còn không về thì thật sẽ loạn lên mất."
Trong lòng mấy tên đó nhảy lên suy nghĩ như vậy, Vương luôn ở bên ngoài thành, các Tôn giả cũng đều ra ngoài, không ở đây, thần hộ mệnh mặc dù mạnh nhưng cũng chỉ có thể bảo vệ nội thành.
Nhưng nếu ngoại thành bị hủy thì cũng là việc cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu như có Vương trấn thủ trong thành, có lẽ tên trộm chuyên làm chuyện xấu kia cũng không dám to gan như vậy. Tuy nhiên lúc này Vương vẫn ở bên ngoài, ngay cả Thống lĩnh cũng không thể không tìm phái Yêu Mệnh cầu viện, thành Cự Liễu lần này e là trở thành trò cười của vực Nam Cửu rồi.
...
Trong thành, mấy tên Chiến Tướng hy vọng Vương của bọn họ nhanh chóng trở về.
Bên ngoài thành, ở nơi đường nối không gian.
Vương miện của Liễu Vương cũng rơi xuống, cơ thể như vàng ngọc cũng xuất hiện từng vết rạn nứt.
Liễu Vương lúc này oán hận đến phát điên!
Sao nói là Phục Sinh Chi Địa không có kẻ mạnh tới mà?
Đúng, không có tuyệt đỉnh Vương giả thật!
Nhưng người mới tới, cho dù không phải tuyệt đỉnh Vương giả, chênh lệch cũng không xa!
Vùng cấm khốn nạn, lừa gạt mình như vậy!
Liễu Vương căm hận phát điên, Triệu Hưng Võ lại có chút khó hiểu, không phải có mấy tên cấp tám, mấy tên cấp bảy vây đánh sao?
Sao từ đầu tới cuối đều là một mình tên này chống đỡ?
Không phải thế cục nguy cấp chống đỡ không nổi, một khắc cũng không đợi được sao? Nhưng cứ cảm giác không có nguy hiểm như vậy ta?
Nếu như không phải là lão Trịnh đáng tin báo tin, Triệu Hưng Võ cũng nghi ngờ đối phương cho tin tức giả rồi.
Căn bản là không nguy cấp như vậy mà!
Đừng nói là đại quân cao cấp, trung cấp sơ cấp cũng chưa nhìn thấy, Nam Giang địa quật bên này hình như không phải quá chú trọng đường nối không gian như vậy.
Lúc này, có lẽ Triệu Hưng Võ cũng không ngờ được nơi đây lại bất ngờ xuất hiện vài người, trong đó có ba người dẫn đi hơn mấy trăm Cự Liễu Thần Vệ, một người ngụy cấp tám dẫn đi một tên cấp tám và mấy tên cấp bảy.
Ngoài ra còn một người đang ở trong thành gây rối, cầm chân được rất nhiều Cự Liễu Thần Vệ và một vị cấp bảy.
Nếu không phải do hậu phương xuất hiện biến cố liên tục, lúc này, Liễu Vương tuyệt đối sẽ không một mình ở đây, ít nhất sẽ có thêm mấy tên cường giả cấp bảy cấp tám.
Nhưng quân đội của thành Cự Tùng lo lắng sẽ giẫm lên vết xe đổ, lúc này cũng có rất nhiều võ giả cấp bảy ở lại phòng thủ trong thành, vẫn chưa được điều động.
"Chẳng ra làm sao!"
Triệu Hưng Võ cảm thấy rất thoải mái, xem ra thế cục Nam Giang tốt hơn nhiều so với dự đoán.
Ngay sau đó Triệu Hưng Võ quát lên một tiếng lớn, trường đao trong tay đột nhiên biến mất, lập tức xuất hiện giữa trời, cầm đao chém về bóng cây mờ ảo trên đỉnh đầu Liễu Vương.
Bóng cây đại thụ như ẩn như hiện, vô số cành lá cắt đứt hư không, không ngừng vây công trường đao.
Trong lúc đánh nhau thoắt ẩn thoắt hiện, đại thụ dường như đã bị chặt đứt thành nhiều cành, cành bị gãy lập tức vỡ vụn, mỗi lần vỡ nát một cành, sắc mặt Liễu Vương lại càng khó coi một chút.
Hắn ta không phải đối thủ!
Cứ đánh như vậy e là sẽ mất mạng.
"Những giới vực khác rốt cuộc làm thế nào chống lại được Phục Sinh Chi Địa?"
Lúc này, Liễu vương hơi nghi ngờ, nghe người của vùng cấm nói, ở các giới vực khác, chỉ cần một thành đã đủ chống lại đối phương, vì sao đến lượt mình lại không ngừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Liễu Vương không biết, Triệu Hưng Võ thật ra cũng khá buồn bực, đối phương không có quân cứu viện thì thôi, lúc này mình đang chiếm thượng phong mà hình như bên dãy núi trung tâm xa xôi cũng không có người nào có ý muốn tới, hôm nay thật nhiều điều bất ngờ.
Liếc mắt nhìn Liễu vương một cái, Triệu Hưng Võ cũng không nghĩ nhiều, tên này thực lực bình thường, đương nhiên có lẽ không giết được đối phương.
Nếu thật sự trong thế liều mạng, có lẽ sẽ có người tới cứu viện.
Nhưng cho dù không thể giết được đối phương, cũng phải khiến đối phương bị thương nặng, ít ra cũng khiến đối phương không còn sức tái chiến nữa, làm tốt thì kế tiếp cũng sẽ giảm bớt lực chiến và phiền phức khi xây dựng thành.
Nhân cơ hội chỉ có một mình đối phương, Triệu Hưng Võ cũng không chậm trễ nữa, công kích toàn lực, hư không không ngừng vang lên tiếng nổ vỡ.
Liễu Vương gian nan chống cự, cách đó rất xa, một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên!
Một cây đại thụ cao to chọc trời, lúc này bùng phát ra luồng ánh sáng cực kỳ mãnh liệt!
"Xảy ra chuyện rồi!"
Sắc mặt Liễu Vương co rúm lại, cũng không kịp nhớ gì đến đường nối không gian, Phục Sinh Chi Địa chết tiệt, người của vùng cấm tự đi mà phòng thủ, ông đây mặc kệ!
Ngay sau đó, Liễu Vương quay người bỏ chạy.
Triệu Hưng Võ hơi sững sờ một chút, cũng vội vàng đuổi theo, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ, chuyện gì đây, chơi lớn quá khiến Yêu Thực hộ mệnh muốn xuất hiện rồi?
Lần này... hơi bị nghiêm trọng rồi!
...
Cùng lúc đó, Phương Bình đang điên cuồng chạy trốn trong đường cống thoát nước dưới mặt đất!
Lần này rước phải phiền phức rồi!
Hắn vừa nãy chỉ muốn kiếm một chút với đá năng lượng sơ cấp, để chứa đầy vào không gian chứa đồ rồi đi. Ai ngờ, chưa lấy được bao nhiêu thì thủ vệ địa quật đã chạy tới rồi.
Phương Bình chưa từng nghĩ tới muốn làm nổ mỏ năng lượng, trên thực tế hắn không thể làm nổ được, bởi vì cấp độ tinh khiết quá thấp, rất khó xảy ra cháy nổ, ngay cả khi dùng lực lượng tinh thần cũng rất khó.
Nhưng thật trùng hợp! Ngày hôm qua có rất nhiều tinh hoa sinh mệnh được giải phóng, năng lượng ở khu vực mỏ tăng lên rất nhiều.
Sau đó lúc chạy trốn trong đường hầm mỏ, Phương Bình cũng đã thả ra rất nhiều tinh hoa năng lượng, khiến nồng độ năng lượng xung quanh mỏ cực kỳ cao.
Mỏ khoáng năng lượng vốn đã có nồng độ năng lượng cực cao, bây giờ còn cao hơn, e là không khác gì đầu đạn hạt nhân.
Giống như nồng độ gas trong mỏ than đá cao quá mức vậy, thực ra chỉ cần đợi khoảng vài ngày để năng lượng tan đi, tất cả đều sẽ khôi phục như ban đầu, căn bản sẽ không thể gây ra vụ nổ.
Người của thành Cự Liễu cũng không ngờ hôm nay Phương Bình lại tới.
Tới thì tới, nhưng đâu cần phải dùng đá năng lượng cao cấp làm bom nổ chơi đâu.
Lần này thì hay rồi, dẫn tới phản ứng dây chuyền, hàng loạt điểm năng lượng bị nổ, khiến những nơi có nồng độ năng lượng cao đều bị nổ tung rồi!
Năng lượng nổ cực mạnh, ngay cả chỗ Phương Bình đang trốn cũng bị nổ tới, khiến hắn bị thương không nhẹ.
Không những vậy, vụ nổ nhanh chóng lan ra, kéo dài đến nơi có năng lượng dồi dào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận