Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1387

Rất nhanh, cách đó không xa, Phương Bình lôi kéo Lý Hàn Tùng lao tới. Phương Bình vừa đến, Giảo bỗng nhiên rống to. Phương Bình nghe được tiếng gào, mặt tím lại!
Đậu xanh, lại ăn, còn muốn ăn, ngươi là heo à? Ngươi ăn bao nhiêu vật chất bất diệt của ông đây rồi? Không biết đếm sao?
Kêu ngươi tiêu diệt thành chủ thành Thiên Môn rồi cho tiếp, ngươi lại ở đây xem cuộc vui, kêu ta cho ngươi vật chất bất diệt, ngươi thật sự cho rằng ông đây không biết xài tiền à?
"Giết lão chó già này, ta cho ngươi!"
"Gào!" Trong mắt Giảo tràn đầy bất mãn, nó không đồng ý lắm.
"Giết hắn! Ta bảo đảm cho ngươi, cho ngươi rất nhiều!" Phương Bình nghiêm mặt nói: "Có trả giá mới có báo lại, dù là người hay là yêu, đều là như vậy! Đương nhiên Giảo đại vương có thể ra tay với ta, nhưng nếu vậy, ngươi sẽ không lấy được bất kì vật chất bất diệt nào!"
Giảo đang suy tư, trong tay Phương Bình lại lần nữa xuất hiện ba quả cầu vật chất bất diệt, trầm giọng nói: "Đây là tiền đặt cọc, ta chỉ cần hắn chết!"
Giờ khắc này, Giảo còn chưa lên tiếng, con kiến lớn kia đã rục rịch ngóc đầu dậy.
Phương Bình hơi thay đổi sắc mặt, khẽ quát: "Ta có lão tổ Chân Vương ở Ngự Hải Sơn quan chiến!"
Dù hắn đã nói như vậy, kiến lớn vẫn rục rà rục rịch, giống như Hòe Vương không thể nhúng tay vào, tuyệt đỉnh nhân loại cũng không được nhúng tay. Cách không mấy ngàn dặm, tuyệt đỉnh cũng không giết được cấp tám.
Bình thường thì tuyệt đỉnh căn bản không thể tiến vào ngoại vực. Nếu đã như vậy, Phương Bình lộ tài phú ra ngoài, đương nhiên sẽ khiến đám yêu thú này mơ ước.
Giảo rít gào một tiếng, ngăn cản kiến lớn. Bây giờ không phải là lúc nên giết đầu bếp, nó còn hy vọng lão tổ của đầu bếp áp chế Hòe Vương đây.
Phương Bình cũng không phí lời, ném ba phần vật chất bất diệt cho Giảo, còn kiến lớn thì... Lại không tham chiến, Phương Bình sẽ không cho nó. Nhưng kế tiếp đúng là phải khiêm tốn một chút, nơi này là địa bàn của sa mạc Vạn Nghĩ.
Giảo chia ba phần vật chất bất diệt cho ba con yêu thú rồi lại nhìn Phương Bình, sắc mặt Phương Bình đen kịt, rất tốt, cầm đồ của ông đây thu mua lòng người, ngươi điên rồi!
"Giảo đại vương tham chiến, vậy thì cái gì đều có!"
"Gào!" Giảo lắc đầu, vẫn không quá tình nguyện. Nó đã giúp đầu bếp ngăn lại người!
Phương Bình biết con yêu thú này có kiêng dè, lo lắng thành chủ thành Thiên Môn liều mạng muốn tiêu diệt nó, chuyện này đúng là có thể xảy ra. Đến thời khắc sống còn, lúc tuyệt vọng, khó có thể tiêu diệt cấp chín, hắn có thể quay ra tiêu diệt yêu thú cấp tám.
Tiêu diệt ai thì thích hợp? Đương nhiên là Giảo rồi!
Phương Bình thấy nó không muốn, suy nghĩ một chút, lập lá chắn lực lượng tinh thần, mở miệng nói: "Giảo đại vương, không cần ngươi giết hắn! Chỉ cần đánh hắn vào Cấm Kỵ Hải là được!"
Nơi đây cách Cấm Kỵ Hải chưa tới ngàn mét!
Ngô Khuê Sơn và ba con yêu thú liên thủ đẩy đối phương về phía Cấm Kỵ Hải không khó.
Giảo lộ vẻ nghi ngờ. Cấm Kỵ Hải rất nguy hiểm, nhưng chỉ có khu vực trung tâm mới nguy hiểm, bên ngoài... Không nhất định sẽ có yêu thú ẩn núp, chỉ có thể nói là có thể có yêu thú tồn tại.
Mà đánh Mộc Vương vào Cấm Kỵ Hải, thì lại làm sao?
Nếu như đáy biển không có yêu thú, hoặc yêu thú không mạnh, đối với Mộc Vương mà nói, không có ảnh hưởng gì lớn.
"Giảo đại vương không cần phải để ý đến những thứ này, chỉ cần đánh đối phương vào Cấm Kỵ Hải là được, giao dịch của chúng ta xem như xong. Ta cho các ngươi thêm 10 phần vật chất bất diệt! Không cần giết hắn, thậm chí không cần đánh hắn, nếu chỉ có thể mà cũng không đồng ý trả giá thì... Giảo đại vương hiện tại có thể đi thu mỏ khoáng rồi."
Phương Bình ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng lại gấp không nhịn nổi.
Mau đồng ý coi!
Ba con yêu thú cấp tám thật sự có thể thay đổi chiến cuộc, còn thu mỏ khoáng thì, Giảo đừng có mà nằm mơ.
Giảo chần chờ một chút, lại rống lên vài câu với đám yêu thú bên cạnh, một lát sau, Giảo rống lên 5 tiếng với Phương Bình. Sắc mặt Phương Bình lại lần nữa biến thành màu đen, nhưng hắn cắn răng một cái, ngưng tụ ra 5 phần vật chất bất diệt, ném tới.
Bây giờ trong mắt Giảo mới lộ ra nét vui mừng, nó nhận 2 phần, ba con còn lại chia nhau 3 phần. Tiếp đó, bốn con yêu thú, bao gồm cả con kiến lớn kia cũng cùng nhau xông qua.
Lần này, ngay cả Ngô Khuê Sơn và lão Lý cũng cả kinh, vội vàng né ra.
Sau khi thấy bốn con yêu thú kia vây công thành chủ thành Thiên Môn, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Bình thấy thế hô: "Lý lão sư, ngài về đây trước đã!"
Lão Lý đã già nua đi rất nhiều, nghe vậy cũng không chậm chạp, có bốn con yêu thú cấp tám tham chiến, liên thủ còn mạnh hơn ông, cũng đủ đánh chủ thành Thiên Môn nhức đầu rồi.
Lão Lý vừa về, Phương Bình ngưng tụ ra vật chất bất diệt, tràn vào trong cơ thể ông.
Rất nhiều rất nhiều!
Hắn chưa cho tinh hoa sinh mệnh, thứ đó không có hiệu quả tốt bằng vật chất bất diệt, hơn nữa còn chưa kết toán điểm tài phú, còn không bằng tiêu hao vật chất bất diệt.
"Lão sư, đừng tiết kiệm, còn nữa, đánh thành chủ thành Thiên Môn vào Cấm Kỵ Hải!"
"Hả?"
"Ta đi dụ dỗ yêu thú trong Cấm Kỵ Hải!" Phương Bình nói: "Trong Cấm Kỵ Hải có rất nhiều yêu thú cấp chín. Ta lặng lẽ phóng thích một ít vật chất bất diệt, nhất định có thể hấp dẫn yêu thú mạnh mẽ lại đây, đến lúc đó, chờ các ngài đánh thành chủ thành Thiên Môn vào hải vực, ta dùng vật chất bất diệt đập hắn, sẽ có yêu thú ra tay!"
Ánh mắt lão Lý sáng ngời!
Vật chất bất diệt cũng là lực lượng phá diệt, có thể xem như sức mạnh công kích mạnh mẽ, nhưng nếu không dùng để công kích, mà vo thành cục rồi ném người, đó chính là bảo vật mà tất cả mọi người đều mong ước!
Lão Lý cũng không nói nhiều, nhanh chóng nhảy vào trong vòng chiến. Hai người bốn yêu liên thủ lại, tuyệt đối mạnh hơn ba vị cường giả cấp chín nhiều. Đội hình như vậy, dù có là Nam Vân Nguyệt cũng chưa chắc có thể chịu đựng nổi.
Thành chủ thành Thiên Môn đương nhiên cũng không thể. Nhưng Phương Bình cũng nhìn ra rồi, lão Lý rốt cuộc cũng không phải là cấp chín thật, không bạo phát một đòn toàn lực, không có chiến lực cấp chín.
Bốn con yêu thú cũng không có ý định liều mạng.
Ngô Khuê Sơn tuy muốn liều mạng, nhưng thần binh của hắn không quá tiện tay, đối mặt với thành chủ thành Thiên Môn cầm thần binh trong tay, không có ưu thế áp đảo.
Đúng lúc này, bên tai Phương Bình vang lên giọng Trương Đào: "Nhiều nhất 3 phút, không ngăn được nữa! Thanh Lang Vương nhúng tay vào, chiến tranh sẽ kết thúc!"
Trong mắt Phương Bình lộ vẻ gấp gáp, 3 phút, quá ngắn, chưa chắc có thể lôi kéo được bao nhiêu yêu thú mạnh mẽ.
Con Giảo bố láo lại không ra sức chút nào, bằng không, bốn con yêu thú cấp tám liều mạng chém giết, chết khoảng một hai con, tuyệt đối có thể gây trọng thương cho thành chủ thành Thiên Môn, tạo cơ hội cho lão Lý.
Phương Bình cũng biết không nên hy vọng vào đám yêu thú này sẽ liều mạng. Dựa vào người không bằng dựa vào mình!
Nhưng sau khi thấy mình chỉ còn dư lại 35 triệu điểm tài phú, Phương Bình vẫn là không nhịn được cuồng mắng trong lòng! Giảo lãng phí quá nhiều điểm tài phú của hắn!
Trước còn có 50 triệu, bị Giảo đòi hỏi một trận, cộng thêm lão Lý muốn khôi phục, lại tiêu tốn hơn 10 triệu. Đây không phải giết người, đây là giết ta! Đâm ta từng nhát từng nhát!
Phương Bình liếc mắt nhìn Lữ Phượng Nhu đang chờ đợi, đây đại khái là lần đầu tiên Lữ Phượng Nhu lộ ra vẻ mềm yếu như vậy trước mặt học sinh của mình, bà đang cầu Phương Bình, hy vọng Phương Bình có thể đến giúp nàng.
Phương Bình bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Lão sư... 1000 điểm, ta nhận nhiệm vụ này, đây là lần buôn bán lỗ nhất của ta.”
Dứt lời, Phương Bình lao thẳng đến Cấm Kỵ Hải. Nếu lần này thật sự có thể tiêu diệt thành chủ thành Thiên Môn, lão Ngô phải ký giấy nợ 1000 tỷ cho hắn!
"Ai, tuyệt đỉnh không thể ra tay, nếu không mình bỏ một ngàn tỉ ra, đủ để thuê lão Trương tiêu diệt bảy, tám tên cấp chín rồi." Phương Bình thở dài một tiếng.
Nói không chừng, diệt 10 tên cũng không có vấn đề gì, 100 tỷ tiêu diệt một tên cấp chín, không phải tiền, mà là vật chất bất diệt đáng giá ngang bằng, lão Trương tám chín phần mười là sẽ không có ý kiến.
Lần này chiến tranh kết thúc, mình có lỗ vốn không nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận