Toàn Cầu Cao Võ

Chương 620: Chờ thầy đột phá, em làm hiệu trưởng

Cũng không bao lâu sau, có một vị nữ phóng viên vào sân thi đấu, thành viên hội võ đạo phụ trách tra xét thân phận nhìn qua vài lần, thực sự là… quá xấu rồi!
Gái xấu thế này làm phóng viên có thể phỏng vấn người khác sao?
Hơn nữa, cái mặt lại trang điểm thế kia… Nói thật, đó chẳng phải là trang điểm, là đổ hết kem nền lên mặt thì có.
...
Qua khỏi cửa kiểm tra, “nữ phóng viên" kia thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hừ nói: “Còn không phải hít bụi của tôi hay sao, hừ, thật sự cho rằng Lưu Đại Lực này dễ bắt như vậy ư?“
Là một người có kinh nghiệm trường kỳ quay lén chụp trộm, ngay cả nơi giao thủ của cường giả cấp tám anh ta cũng đã từng sống sót trở về. Đối mặt với cửa ải kiểm tra không hề nghiêm khắc của Ma Võ để vào sàn đấu, trà trộn vào là chuyện vô cùng đơn giản.
"Phương Bình… Cái thằng vô sỉ, lại dám vận dụng quyền hạn bắt mình, thật là vô sỉ!"
Mắng Phương Bình một trận, tâm tình Lưu Đại Lực khá hơn nhiều.
Tên khoe khoang kia bây giờ lại là cấp bốn, biết bay, mình hẳn không phải là đối thủ của cậu ta, trốn trước rồi tính.
Đợi mình kiếm được ít tiền, mua thêm thuốc tu luyện, cũng bước vào cấp bốn, cậu ta cũng không thể làm gì mình.
...
Hội võ đạo.
Phương Bình cúp điện thoại, hừ nhẹ nói: "Cái tên này khẳng định còn đang ở Ma Đô,
nói không chừng là ở ngay dưới mí mắt mọi người, anh ta là người yêu tiền không yêu mạng...“
Ngay cả Phương Bình mà cũng dám lừa, có thể tưởng tượng được, gan của Lưu Đại Lực to cỡ nào.
Hiện tại, giải thi đấu võ đại vừa mới bắt đầu, Lưu Đại Lực lại không xuất hiện, Phương Bình không tin.
Đáng tiếc, đội tuần tra của Ma Võ không có quá nhiều người, hơn nữa đều là học viên, Phương Bình bắt bọn họ tìm người vẫn được, nhưng bắt bọn họ chỉ chuyên chú tìm người mà lơ là chức trách thì không được, trừ phi Phương Bình tuyên bố nhiệm vụ bắt Lưu Đại Lực.
Nhưng bắt cấp ba cao kỳ… Nhiệm vụ này cũng phải trả một cái giá hơi lớn.
Tiền còn chưa cầm về mà phải trả giá một món tiền khác tuyên bố nhiệm vụ, Phương Bình chấp nhận chờ.
Mặc kệ Lưu Đại Lực, vòng thi đấu xếp hạng top 100 tổ chức ngay lại Ma Võ, lúc đó, nếu Lưu Đại Lực vẫn còn ở Ma Đô, 100% anh ta sẽ đến, bước vào Ma Võ, anh ta cũng đừng mong chạy nữa.

Ở phòng tài vụ, lần này Phương Bình không lĩnh điểm thưởng mà lĩnh tiền mặt.
Tiền lương những 15 triệu/tháng, lĩnh trước lương một năm, số tiền Phương Bình lĩnh được cao đến 180 triệu.
Lưu Mộng Dao phụ trách phân phát tiền lương không nhịn được, hỏi: “Phương sư đệ, em lãnh tiền lương của hai vị trí bộ trưởng khác luôn hả?
Phương Bình hiện đang kiêm nhiệm chức bộ trưởng của hai bộ phận khác, lĩnh trước một năm, số tiền này cũng không phải ít.
Phương Bình nói chuyện đương nhiên: “Về mặt xử lý chiêu sinh, em vẫn tận chức, bao gồm cả việc tổ chức giải thi đấu võ đạo lần này cũng là vì tranh cướp sinh viên. Em nghĩ không có bất cứ chủ nhiệm phòng chiêu sinh nào có thể làm được như em chứ?
Về bộ nội vụ… Xưa giờ vẫn luôn do hội trưởng kiêm nhiệm, hiện ở địa quật không có nhiệm vụ, có nhiệm vụ thì em cũng phải dẫn mọi người xuống địa quật.
Giống như lần trước, Tần Phượng Thanh muốn xuống địa quật, em chẳng phải đã chủ động đi cùng anh ấy sao?
Tính ra em cũng tận chức với bộ nội vụ…"
Lưu Mộng Dao dở khóc dở cười, nhưng vẫn là đóng dấu phê duyệt cho Phương Bình.
Suy nghĩ một chút, Lưu Mộng Dao thấp giọng nói: "Thật cảm ơn sư đệ nhiều nhé."
"Hả?"
"Lần này chị nhận 1200 điểm thưởng, hẳn là có thể tu luyện tới cấp bốn rồi."
Làm trưởng phòng tài vụ, 100 điểm thưởng một tháng, 1200 điểm thưởng một năm.
Lưu Mộng Dao đến từ Học viện Chế Tạo, chiến lực thực ra không mạnh lắm, trước đây cũng chỉ là cấp ba trung kỳ, mới bước vào cấp ba cao kỳ không lâu.
Đối với cô, 1200 điểm thưởng quá khó kiếm.
Phương Bình cứ hơi một tí là kiếm được mấy ngàn điểm thưởng, hơn chục ngàn điểm thưởng cũng có, nhưng đó là Phương Bình. Đối với võ giả cấp ba như Lưu Mộng Dao, một tháng làm một số nhiệm vụ đơn giản, có thể thu thập được hơn một triệu là cao lắm rồi.
36 triệu này phải đến mấy năm mới có thể kiếm đủ, hơn nữa còn phải mạo hiểm.
Trước tốt nghiệp nhất định sẽ không kiếm được nhiều điểm thưởng như vậy, vào hội nhóm, kiếm tiền càng khó.
Cấp bốn, xa tầm tay với.
Bây giờ, sớm nhận được 1200 điểm thưởng, cô sẽ không thiếu tài nguyên tiến vào cấp bốn, chỉ phải xem tiến độ tu luyện của mình như thế nào rồi.
Phương Bình khẽ cười nói: “Người mình cả mà, chị khách sáo cái gì. Hơn nữa, cũng không phải tiền của em, phần lớn đều do các anh chị cựu sinh viên giúp đỡ. Sau này, chờ mọi người đột phá, để hội võ đạo đưa cờ tuyên dương qua cho bọn họ treo trước cửa công ty.
Dùng tiền mua thể diện, cũng đáng.
Em còn có việc, em đi trước. À đúng rồi, 14000 điểm thưởng của em cũng đã được phát xuống rồi chứ chị?"
"Ừm, phát rồi."
"Nói như vậy, em hẳn là lĩnh được 600 triệu?"
Phương Bình hơi líu lưỡi, nhìn điểm thưởng không có cảm giác lắm, nhưng đổi lại thành tiền thì nhiều ghê!
"Đúng, lần này sư đệ chân chính là người giàu nhất ở Ma Võ rồi." Lưu Mộng Dao trêu ghẹo một câu.
600 triệu, học viên như bọn họ có rất nhiều người một đời cũng không kiếm được nhiêu đó tiền.
Phương Bình cười cười, tính toán xem lần này mình có thể tăng thêm bao nhiêu điểm tài phú?
14000 điểm thưởng, lần này có thể tăng cho mình 140 triệu điểm tài phú, phúc lợi của hội võ đạo 180 triệu, gộp lại mới tăng 320 triệu.
Điểm tài phú hiện tại của mình còn 375 triệu, tổng cộng là 695 triệu!
"Sắp 700 triệu rồi!"
Phương Bình líu lưỡi, lần này thật sự kiếm bộn rồi.
Điểm tài phú gần 700 triệu, 600 triệu tiền mặt. Nếu đổi ra tiền mặt, chính là 1,3 tỷ, người bình thường dư sức tu luyện đến cảnh giới Tông sư, tiền đề là có thiên phú và đủ may mắn.
“Mình hiện tại đang dùng tiền mua thời gian, nhưng cho dù dùng tiền mua thời gian, nếu như thuận lợi, cũng đủ cho mình tu luyện đến cấp sáu rồi.
Đương nhiên, bớt đi phòng năng lượng là được, sau này không tới đó nữa."
"Còn thiếu 300 triệu điểm tài phú nữa, chắc là hơi khó."
Phương Bình khẽ lắc đầu, muốn hệ thống thăng cấp, tạm thời đừng đùa.
Lần này làm một chuyến thu hoạch lớn với Tần Phượng Thanh là nhờ may mắn, tuy nhiên sẽ không thường có, 300 triệu thật không dễ kiếm.
...
Rời khỏi hội võ đạo, Phương Bình đi đến ngân hàng trong trường.
Chuyển 600 triệu, mặc dù là một khoản tiền lớn, nhưng ở võ đại, quy mô giao dịch cỡ lớn này cũng có, quyền hạn của ngân hàng Ma Võ còn lớn hơn so với chi nhánh ngân hàng thành phố.
Không tới hai tiếng, tài chính của Phương Bình đã vào túi.
Vào giờ phút này, Phương Bình không nhịn được nhìn số liệu mới của mình:
Tài phú: 695 triệu
Khí huyết: 1400 cal (2099 cal +)
Tinh thần: 580 hz (699 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (30%+)
Chỉ mới hai ngày kể từ khi Phương Bình xuất quan vào ngày 8, hạn mức khí huyết tối đa của cậu lại lần nữa tăng lên 9 cal.
Hạn mức khí huyết tối đa của cậu lúc này cao hơn cả đỉnh cấp bốn bình thường.
Hạn mức tối đa tăng lên đồng nghĩa với thể chất và tố chất mạnh mẽ, bao gồm cả cường độ khí huyết.

Giải thi đấu võ đạo vẫn đang oanh oanh liệt liệt liệt diễn ra, nhưng Phương Bình lại rất bận rộn.
Ngày 11 tháng 10, Phương Bình dẫn dắt 6 vị võ giả cấp ba của hội võ đạo, tranh thủ lúc rảnh rỗi, tiêu diệt một cứ điểm của tà giáo ở ngoại ô Ma Đô, đánh giết một võ giả cấp ba, mấy chục võ giả cấp một cấp hai.
Ngày 12 tháng 10, Phương Bình bí mật gặp Bộ trưởng Trương Vũ Cường của phủ Tổng đốc Nam Giang, bị phóng viên chụp được, giới truyền thông suy đoán có lẽ sau khi tốt nghiệp, Phương Bình sẽ về Nam Giang nhậm chức.
Nghe nội bộ Nam Giang đồn, sau khi Phương Bình tốt nghiệp, Tổng đốc Trương Định Nam của Nam Giang đã đồng ý cho cậu làm Phó tổng đốc Nam Giang.
Đương nhiên, vị trí Phó tổng đốc không phải một mình Trương Định Nam có thể quyết định.
Tuy nhiên, là Tổng đốc Nam Giang, còn là cường giả Tông sư, Trương Định Nam đề cử Phương Bình làm Phó tổng đốc, Phương Bình lại là hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, khả năng bị cự tuyệt không lớn.
Nhất thời, liên quan đến việc Trương Định Nam sau khi về hưu thế nào, đối tượng nối nghiệp làm Tổng đốc Nam Giang ra sao cũng được truyền đi khắp giới võ đạo.
Vương Kim Dương hay là Phương Bình?
Hai người này là hai đối tượng cạnh tranh mạnh mẽ nhất!
Tuy còn lâu mới đến lúc Trương Định Nam về hưu, hai người cũng còn rất trẻ, có thể 10 năm, 8 năm sau bọn họ chính là Tổng đốc, là quan to một phương.
Khi đó, hai người cũng mới chỉ 30 tuổi.
Vốn nghĩ Ma Võ Phương Bình sẽ không về Nam Giang mà sẽ ở lại Ma Đô, bất kể Phương Bình nhập ngũ hay theo chính trị, thì con đường tương lai cũng rộng mở thênh thang.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người, Vương Kim Dương được xem là người nối nghiệp của Tổng đốc.
Bây giờ, xuất hiện một vị nhân tài tên Phương Bình, hình như có ý định về Nam Giang tung hoành, nhất thời khiến vô số người phải suy đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận