Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1322

Mấy ông bà Tông sư này đều khôi phục lại trạng thái bình thường, ai nấy tươi cười thoải mái.
Ánh mắt nhìn Phương Bình như nhìn con cháu trong nhà mình.
Này cháu trai, ngươi không phải cậy mình còn trẻ nên khoe khoang sao? Không phải muốn khiến bọn ta ganh tỵ sao? Không nghĩ bọn ta đã bao nhiêu tuổi, làm vậy có thể khiến bọn ta ganh tỵ được sao?
Ngươi tiếp tục khoe đi!
Có bản lĩnh thì ngươi đổi thành 10 tuổi đi, xem bọn ta có ganh ghét thiên phú hay không?
Từng vị Tông sư dẫn theo cháu chắt hoặc đệ tử của mình bước vào cổng trước, ai nấy đều tươi cười, có mấy người nhìn như bà lão hiền lành, còn đến sờ đầu Phương Bình, ánh mắt đó, hành động đó...
Phương Bình phiền muộn, đúng đấy, vì sao mình lại nhất định phải khoe tuổi chứ!
Mọi người đều có thực lực ngang nhau, theo lý thuyết, lúc này, mình nên có khí thế của một Tông sư, kiêu căng một chút mới phải.
Bây giờ thì hay rồi... Ai cũng nhìn mình với thái độ này, tự mình tạo nghiệt không thể sống!
Chờ khi nhìn thấy Điền Mục, người đầu tiên bày ra chuyện này, Phương Bình cảm thấy mình thật oan, lão già xấu xa, vừa đến đã chèn ép khí thế của mình, đúng là ác khách!
Điền Mục cười ha hả nhìn hắn, lấy tay sờ đầu Phương Bình, cảm thán: "Còn trẻ tốt thật, thể diện bị người khác chà đạp nát bấy cũng sẽ không ai để ý. Chờ khi ngươi bằng tuổi ta, cho ngươi khoe ngươi cũng khoe không nổi."
Lời này, thật sự gói ghém tất cả cảm xúc của ông.
Chuyện này cũng chỉ hợp với Phương Bình. Đương nhiên, chuyện gọi hắn là "cháu" cũng chỉ phù hợp với tình huống này.
Nếu Phương Bình đã bảy tám chục tuổi mà Điền Mục dám nói một câu kia, đủ để trở thành kẻ thù không độ trời chung.
Điền Mục là người đầu tiên đáp xuống, rất nhanh, những người khác cũng lục tục hạ xuống.
Ngô Xuyên nhìn Phương Bình, cười nói: "Tuổi nào làm việc đấy, địa vị thế nào thì nên cư xử như vậy. Hôm nay ngươi là học sinh, là thanh niên 20 tuổi. Qua ngày hôm nay, ngươi chính là Tông sư!
Tông sư không phải chỉ là danh xưng ngoài miệng, nếu không, chỉ có thể được gọi là võ giả cao cấp, chứ không phải là Tông sư, hiểu ý của ta không?"
Phương Bình vội vàng gật đầu, cười ha hả nói: "Ngô sư huynh yên tâm, vì biết như vậy, cho nên hôm nay ta mới nhân dịp này để thoải mái một lần. Từ nay về sau, Phương Bình ta cũng là Tông sư, đương nhiên sẽ không bôi nhọ vinh quang của Tông sư."
Một khi làm tiệc Tông sư, mặc kệ hắn bao nhiêu tuổi, mặc kệ hắn còn trẻ ra sao, Tông sư nên có tâm tính của Tông sư.
Khi đó, nếu còn xằng bậy, mọi người sẽ không thật sự đối xử với hắn như con nít mới lớn nữa. Nếu còn tùy tiện, có người có thể chấp nhận, nhưng có người sẽ ghi hận.
Vừa nói xong, trong không trung có người lớn tiếng cười nói: "Chúc mừng Phương Tông sư, Phương Tông sư vô địch, đệ nhất cấp bảy..."
Phương Bình giật giật khóe miệng!
Đậu móa, tên mập này cố ý hại ta phải không?
Mập mạp còn chưa nói hết đã bị chặn họng rồi!
Đúng, bị chặn họng rồi!
Vị cường giả đẹp trai đứng cạnh mập mập đưa tay túm cổ Tưởng mập như chộp cổ gà, túm lấy cái cổ tròn mập của hắn, mang hắn hạ xuống đất.
Tưởng mập khó thở trợn trắng mắt!
Ông nội định bóp chết mình hả?
Chẳng phải chỉ mới nói có mấy câu thôi sao, quen miệng, quen miệng, cần gì phải vậy chứ.
Ông nội của Tưởng Siêu cũng không cho hắn có cơ hội mở miệng, cười cười gật đầu với Phương Bình, nói: "Chuyện lần trước, làm phiền các ngươi rồi."
Phương Bình vội vàng nói: "Tưởng đại Tông sư cười chê, là ta mang lại phiền phức cho nhà ngài mới phải."
"Thằng mập nhà ta có thể sống đã là chuyện tốt, cái khác không quan trọng."
Tưởng Nguyên Hoa không quá để ý, Tưởng Siêu không chết, Tưởng Hạo còn sống là được rồi. Nếu vì Phương Bình mà Tưởng Siêu chết, thì Tưởng Nguyên Hoa sẽ không hiền hòa như thế này.
Hậu duệ còn sống, mọi người đều dễ nói.
Phương Bình vội vã khách sáo vài câu, Tưởng Nguyên Hoa cũng không cho mập mạp cơ hội mở miệng, túm hắn, trực tiếp đi theo đám người Ma Võ vào phòng tiệc.
Tưởng Siêu bi phẫn, ông nội thật quá đáng! Chẳng chừa cho mình chút thể diện gì!
Mà vậy cũng không sao, dù sao đa số không ai biết mình, quan trọng là... Mợ nó, tên đầu trọc kia đi theo phía sau xem kịch, chỉ thiếu cắn hạt dưa nữa thôi!
Tần Phượng Thanh đúng là đang đi phía sau xem kịch! Hắn không phải học viên, cũng không cần phải ra tiếp khách.
Dù sao cũng đang rảnh, lúc nãy, nghe thấy tiếng gào của Tưởng Siêu, hắn chạy đến xem như thế nào, kết quả, nhìn thấy Tưởng Siêu bị ông nội hắn túm cổ kéo đi như dắt chó kéo heo, Tần Phượng Thanh buồn cười bể bụng.
Thằng mập chết bầm, khả năng nịnh hót không tệ!
Khó trách gần đây mình nịnh Phương Bình mà không có tác dụng gì, chắc tên mập này sẽ không chiếm mất chén cơm của mình đó chứ?
Dám lắm!
Bây giờ, nhìn thấy Tưởng Siêu bị ông nội hắn kéo đi, Tần Phượng Thanh thật sự hưởng thụ cảm giác cười trên sự đau khổ của người khác.
...
Tần Phượng Thanh và Tưởng Siêu như thế nào, Phương Bình chẳng muốn quan tâm, lúc này, hắn vẫn tiếp tục tiếp đón tân khách.
Người bình thường đi vào vẫn bình thường, đến khi Trần Diệu Đình đến, ông mở miệng nói một câu: "Cấp bảy, 20 tuổi cũng đã lớn rồi, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. Tu thân cũng đã tu được kim thân, đến lúc tề gia rồi!"
Phương Bình nghệch mặt ra.
Tu thân... là như vậy sao?
Thôi được, ông ấy nhất định phải giải thích như vậy, hắn cũng không còn gì để nói.
Quan trọng là, trong lúc nói chuyện, ngài vừa nhìn ta, vừa nhìn cháu gái ngài... Trần Vân Hi còn e lệ nữa chứ. Làm vậy khiến ta có áp lực rất lớn đó.
Ta mới 20 tuổi thôi!
Đã vậy, Phương Bình vừa mới khen Phương Viên hiểu chuyện, bây giờ, cô bé nhận một quả năng lượng của Trần Vân Hi, cười hì hì nhỏ giọng gọi "Chị dâu", cái quái gì?
Vì một quả năng lượng mà em bán anh hai sao?
Ta tốt xấu gì cũng là Tông sư!
Bán thì bán... nhưng ít nhất cũng phải lấy mấy trăm cân tinh hoa sinh mệnh chứ, sao có thể bán rẻ như vậy?
Sao con bé này dễ bị lừa thế!
Chẳng trách lại ngốc như thế. Bảo làm gì thì làm đó. Bảo tặng nón sinh nhật lập tức tặng, nói nó thiên phú thấp, người khác sửa lại, nói nó thiên phú cao, nó cũng có thể nói rằng người khác không hiểu.
Ôi! Ngốc như vậy, sau này phải làm sao đây.
Phương Bình không đáp lời, chỉ cười khúc khích như thằng khờ, khiến Trần Diệu Đình cũng không biết có nên nói tiếp hay không.
Dở khóc dở cười, Trần Diệu Đình cũng không nói thêm gì nữa.
Ông nhắc đến chuyện này, là vì Phương Bình và Trần Vân Hi hình như có dấu hiệu tiến triển, ông mới nhắc đến. Phương Bình không tiếp lời, ông cũng không muốn nói nhiều.
Sau Trần Diệu Đình, những người khác lục tục tiến vào.
Tô Hạo Nhiên dẫn đầu nhóm thanh niên thành Trấn Tinh hạ xuống. Vị Tông sư cấp chín này từng nói sẽ không dẫn đội ra khỏi cửa, nay tự nuốt lời, cũng không ai biết ông từng nói lời như vậy.
Nhớ lúc trước, ông từng thầm thề rằng, nếu ông còn dẫn đội ra khỏi thành Trấn Tinh, ông sẽ bị hành động của mình hại chết mình.
Đáng tiếc, Phương Bình không biết điều này, nếu không, không cần hắn mở miệng, hắn cũng phải lừa Tưởng Siêu kích động vị Tông sư này.
Sau Tô Hạo Nhiên là nhóm người Lý Đức Dũng.
Mãi đến tận cuối cùng, Trương Đào và Nam Vân Nguyệt mới cùng nhau đáp xuống.
Nhân vật lớn, nhân vật quan trọng đều đến cuối cùng, dù đến sớm cũng phải xuất hiện cuối cùng.
Nhưng khi nhìn hai người cùng nhau hạ xuống... Phương Bình không nhịn được oán thầm.
Lão Trương và Nam Vân Nguyệt... chắc sẽ không có gian tình gì chứ?
Không biết có phải tuyệt đỉnh có thể đọc được suy nghĩ hay không, hay do ánh mắt sắc bén của lão Trương đã nhìn ra cái gì, ông không nói gì cả, chỉ là sau khi đi vào cổng, không cẩn thận đạp chân Phương Bình một cước!
Đúng, một vị tuyệt đỉnh, bước đi không cẩn thận, đạp trúng người khác!
Cũng giống lần trước không cẩn thận đụng trúng cấp chín địa quật. Dù sao thì lúc này, Phương Bình cũng không cảm giác được chân mình đang ở đâu.
Mãi đến khi lão Trương rời đi, Phương Bình mới liếc nhìn cái chân bị dẫm mềm như mì sợi của mình, bất lực.
Hóa ra tuyệt đỉnh lại mưu mô xảo trá như vậy!
Mình còn chưa mở miệng nói gì!
Lão Trương đến, xem như mọi người đã đến đông đủ.
Lần này có rất nhiều Tông sư đến, Phương Bình đếm sơ sơ, gần 150 người.
Nhiều Tông sư như vậy, đủ để diệt một quật rồi.
Các Tông sư tự do ở Hoa Quốc và tạm thời không phải xuống địa quật, ai có thể đến đều đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận