Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2011: Thu Hoạch (2)

Không tiếp tục nghĩ nữa, Phương Bình liếc nhìn cửa thủy tinh thu nhỏ, lắc đầu nói: "Cũng có tác dụng tham khảo với võ giả đỉnh cấp 8, có thể khiến người ta tự hiểu ra, đi ra đạo của mình.
Tùng Vương chưa dùng, có lẽ vẫn là muốn trước tiên đi con đường của mình, hắn đi được 2000 mét không? Sao lại vội vã giết chết hậu duệ, cướp đạo của đối phương như thế."
Thứ này chỉ dùng được một lần, Phương Bình chẳng muốn dùng, nếu hắn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể xem.
Nhưng những người khác không có khả năng này, đúng là có tác dụng không nhỏ với cường giả đỉnh cấp 8, Phương Bình cất đi, để về rồi tính, hiện ở Ma Võ cũng chỉ Lưu Phá Lỗ có hi vọng dùng được cái này. Nhưng mà, dù hiện tại Lưu Phá Lỗ tiến bộ nhanh chóng, cũng chỉ mới cấp 8 ba tầng kim thân. Còn cách đỉnh cấp tám xa lắm.
"Có lẽ Trần Diệu Đình có thể dùng được!"
Phương Bình nhớ tới Trần Diệu Đình, vị cường giả đệ nhất cấp 7, sau khi tiến vào cấp 8 thì phát triển nhanh chóng, hiện hình như đã là cấp 8 bốn tầng kim thân, mà ông ấy cũng mới lên cấp 8 cách đây không lâu.
Có lẽ không bao lâu nữa là có thể đến cấp 8 sáu tầng kim thân rồi. Ông ấy đã dừng lại ở đỉnh cấp 7 không ít năm, lực lượng tinh thần vô cùng mạnh mẽ, không phải người lên cấp nhanh chóng như Phương Bình và Lý Hàn Tùng có thể so.
Dự đoán sơ lược, hiện lực lượng tinh thần của Trần Diệu Đình chắc không dưới 5000 hz. Lưu Phá Lỗ cũng không kém nhiều, nhưng lão Lưu bị kẹt lại ở quá trình rèn luyện xương sọ, lực lượng tinh thần không tăng nhanh như Trần Diệu Đình.
Bây giờ, có lẽ ưu thế duy nhất của những võ giả thế hệ trước là ở điểm này.
Dừng lại ở một cảnh giới không ít năm, thiếu tài nguyên, không thể nhanh chóng lên cấp, bây giờ tài nguyên sung túc, tốc độ lên cấp đều rất nhanh.
"2100 tỷ, không tính giá trị của cửa thủy tinh."
Phương Bình tâm thầm dao động, 6 cái hộp mà chỉ mới có nhiêu đó giá trị như thế, vậy thì hai hộp còn lại có giá trị cao tới 3000 tỷ trở lên phải không?
Khi mở ra cái hộp thứ 7, một năng lượng mạnh mẽ lập tức bốc lên, trong hư không cũng hiện ra một đám mây năng lượng!
"Đây là cái gì?" Phương Bình hơi sững sờ, nhìn về phía vật hình người trong hộp. Nhân sâm à?
Thấy hắn ngây người, mấy người lão Vương cũng ngơ ngác: "Nhân sâm?"
Thứ này nhìn giống búp bê, gọi là nhân sâm chắc cũng không sai chứ?
Lý Hàn Tùng vội nói: "Ngươi không biết?"
"Ta chưa từng nhìn thấy, sao biết được."
Phương Bình im lặng, lúc này, một luồng lực lượng tinh thần bỗng dao động, nhanh chóng tràn đến, âm thanh Thương Miêu văng vẳng bên tai.
"Ồ... hương vị rất quen thuộc."
Nó bị làn sóng năng lượng này hấp dẫn tới, Phương Bình im lặng, những cường giả tuyệt đỉnh, đều có sở thích này sao? Thương Miêu không nghe lén đó chứ?
Thương Miêu đúng là không có sở thích này, quá mệt mỏi, nó ước gì không cần phóng thích lực lượng tinh thần ra ngoài dò xét.
Lúc này Thương Miêu có chút vội vàng nói: "Cho ta được không? Thứ này ăn rất ngon đấy, ăn xong ngủ một giấc, có thể ngủ thật thoải mái."
Phương Bình vội vàng nói: "Đây là cái gì? Có tác dụng gì không?"
"Đây là Miêu Quả."
Thương Miêu nói một câu khiến Phương Bình suýt nữa hộc máu, ngươi đừng đùa ta. Con mèo này thật sự rất quan tâm đồ ăn.
"Thật là Miêu Quả đấy, trước kia ta đã từng trồng, đáng tiếc, sau này Miêu Thụ chạy mất. Khi ta ngủ, nó đã chạy mất, thật đáng ghét! Ồ, Miêu Thụ còn chưa chết, đây là nó kết ra... Hừ, sớm muộn bản miêu cũng bắt trở lại.
Lại dám chạy trốn. Hại ta ngủ đậy mà không có Miêu Quả ăn."
Thương Miêu lại tức giận. Đây thật là quả của cây do nó trồng để lấy quả ăn, kết quả nó ngủ thiếp đi, đối phương chạy mất, trước kia nó nhiều đồ tốt nên cũng chẳng buồn tìm. Nhưng bây giờ nó cũng nghèo, lâu lắm rồi không ăn Miêu Quả, bây giờ muốn ăn.
"Các ngươi nhìn đi, hình dáng của quả này có phải là một con mèo nhỏ hay không? Không phải nhân loại nha!"
Nghe Thương Miêu nói vậy, mấy người Phương Bình vội quan sát.
Quả nhiên, trước đó nhìn qua có chút giống người, nhưng bây giờ... Nhìn kỹ thật sự hơi giống mèo. Một con mèo mập mạp.
"Miêu Thụ!"
Sắc mặt Phương Bình bỗng nhiên có chút kỳ lạ, lẩm bẩm nói: "Ta nghe nói hình như Thủ Hộ vương đình có một gốc yêu thực thành Chân Vương. Không, là cường giả Chân Vương uy tín lâu năm, đã biến mất rất lâu, nghe nói ngàn năm trước khi Thiên Du xuất hiện, đối phương mới là thủ hộ yêu thực của Thiên Thực vương đình.
Miêu Quả... Miêu Thụ..."
Không phải là cái cây đó chứ?
Đối phương biến mất rất lâu, ngàn năm trước khi Thiên Du đến, đối phương đã biến mất.
Phương Bình không biết có phải cùng một cây hay không, hắn cũng không rõ Miêu Quả của Tùng Vương có nguồn gốc thế nào, có lẽ... Đối phương đã xuất hiện. Hoặc là năm đó lưu lại?
Thương Miêu cũng không quan tâm cái này, trong hư không, một bóng mèo to hiện ra, vô cùng đáng thương nói: "Cho ta đi! Thật lâu lắm rồi ra chưa được ăn."
"Ăn có thể tăng lực lượng tinh thần lực sao?"
"Không thể!"
Bóng Thương Miêu lắc đầu nói: "Không thể tăng lực lượng tinh thần, cũng không thể tăng cường nhục thân."
Phương Bình buồn bực, không thể nào? Vậy chẳng phải là vật vô dụng sao?
"Miêu Quả có thể giúp không gian bản nguyên vững chắc hơn, khi ngủ ta vào không gian bản nguyên chơi... thỉnh thoảng chơi đến mức không gian bản nguyên gần sụp đổ, ta liền ăn Miêu Quả, tỉnh lại thì không sao hết."
Sắc mặt Phương Bình biến hóa, vội ho một tiếng nói: "Nói như vậy, thứ này có thể giúp khôi phục thương thế bản nguyên?"
"Hình như vậy."
"Không gian bản nguyên chính là con đường bản nguyên sao?"
"Không phải." Thương Miêu giải thích: "Nó là khu vực đen sì trước con đường bản nguyên á..."
Phương Bình hiểu rồi, bước vào cấp 9, ngoài con đường là một mảnh tối đen. Thì ra đây chính là không gian bản nguyên. Thương Miêu thích chơi trong này?
"Đạo tặc, ngươi đừng hỏi nữa được không?" Thương Miêu khổ sở nói: "Cho ta Miêu Quả đi, ta muốn ăn."
"Miêu huynh!" Phương Bình vẻ mặt trịnh trọng nói: "Đây vốn chính là đồ của Miêu huynh, về tình về lý, ta đều nên trả lại cho ngươi. Nhưng Miêu huynh cũng biết, trận chiến trước đó có không ít cường giả nhân loại đã bị trọng thương bản nguyên, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.
Nếu như Miêu Quả này có thể cứu sống bọn họ, thì dù là Nhân Hoàng hay là Minh Vương, bao gồm chúng ta, đều sẽ ghi nhớ tình cảm của Miêu huynh. Miêu huynh là lấy ăn, chúng ta cần dùng để cứu mạng, nếu như Miêu huynh bằng lòng, lần sau ta lại cho Miêu huynh một ít thức ăn cho mèo."
Thương Miêu có chút tiếc nuối, lầu bầu nói: "Vậy sao? Thôi được rồi, nếu Miêu Thụ còn sống... thật ra sớm muộn ta cũng có thể ăn! Thật đáng ghét, còn sống cũng không trở lại kết quả cho ta. Chờ ta huấn luyện xong chó con, ta sẽ bảo chó con đi bắt nó!"
Thương Miêu nói tới nói lui, lại đá nhiệm vụ cho Giảo, nó không muốn đi tìm, quá phiền toái.
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Miêu huynh, lần sau nếu như gặp phải cây này, có cách nào để trừng trị nó sao?"
Thương Miêu vui mừng nói: "Có có, ngươi muốn giúp ta bắt nó à? Nó sợ chó lớn nhất luôn á, chó lớn thường xuyên muốn nó kết quả ăn, ngươi chỉ cần nhắc đến chó lớn là nó sẽ bị hù chết, vừa nghe đến đã run rẩy đấy. Ừ, nếu ngươi có thể hóa hình ra dáng vẻ chó lớn thì nó càng sợ hãi..."
Nói xong, trong hư không xuất hiện một con chó lớn khổng lồ màu vàng.
Thật sự là một con chó lớn!
Mấy người Phương Bình vừa liếc nhìn đã cảm thấy trái tim ngừng đập!
Đây không phải chó! Đây rõ ràng là một vị đế vương!
Chó màu vàng kim khổng lồ hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bầu trời, dù chỉ là hư ảo nhưng cũng khiến người ta cảm giác hết sức bá đạo, giống như sẽ lập tức phá không mà ra, phá nát trời xanh.
Đế vương của loài chó! Không, đế vương của các loài yêu!
Chớp mắt một cái, ảnh ảo biến mất, Thương Miêu mở miệng nói: "Cái này có thể hù chết Miêu Thụ, ai bảo nó lén chạy."
"Nhưng đối phương là Chân Thần..."
"Không sao, bản nguyên của nó thiếu hụt ở nơi này, nó sợ chó lớn, sợ đến mức khi bước ra con đường bản nguyên mà nhìn thấy chó lớn, nhiều lần suýt nữa sụp đổ con đường bản nguyên..."
Gốc cây đó sợ Thiên Cẩu đến tận xương tủy! Sợ đến mức dù đã bước ra con đường bản nguyên, nỗi sợ không thể phai mờ, để lại thiếu sót rõ ràng.
Đương nhiên, việc này e là cũng chỉ Thương Miêu và Thiên Cẩu biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận