Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2788: Chiến! (2)

Vẫn là vực Nam Lục, Nguyệt Vô Hoa và Long Hiên tập trung lại với nhau.
Sắc mặt hai người đều khó coi.
"Vô Hoa, làm sao bây giờ?"
Thương Đế bị mang đi rồi. Bọn họ đã nhận được thánh lệnh, rút khỏi nơi đây, bởi phía Thương Đế khá an toàn. Nguyệt Vô Hoa cảm nhận được xung quanh có tám khí tức cường giả, sáu luồng đến từ địa quật. Nhìn Long Hiến một chút, Nguyệt Vô Hoa bỗng nhiên cười nói: "Ngươi cảm thấy, Phương Bình có thể trở mình không?" Bọn họ đã nhận được tin tức! Phương Bình chắc chắn sẽ phải chết!
Năm Thánh Nhân vây giết Phương Bình ở Cấm Kỵ Hải, Phương Bình mọc cánh khó thoát!
Long Hiên im lặng.
"Ngươi còn nhớ rõ chuyện ở Chư Thần Mộ Địa ngày đó không?" Nguyệt Vô Hoa lẩm bẩm: "Ngày đó, hận không thể cùng sinh! Ngày đó, Nhân tộc chiến tứ phương, dưới tuyệt cảnh, nghịch thiên trở mình! Phương Bình thắng! Khi đó, Vô Hoa cảm thấy, tu võ như Nhân tộc, dù là thành ma! Cũng giết ra một đường máu, chiến ra một tương lai.
Ba ngàn năm trước, ta muốn thành đạo, nhưng mãi không thành, cuộc chiến ngày đó kết thúc, ta đánh vỡ hàng rào nhiều năm, tìm được đạo của chính mình.
Lúc này, khí cơ trên người Nguyệt Vô Hoa hừng hực!
"Đảo Vấn Tiên của ta, chỉ hỏi Tiên đạo. Hôm nay, lại không bằng Nhân đạo, truyền nhân Hoàng giả... bố cục nhỏ, khí phách nhỏ, Vô Hoa không thèm làm bạn"
Người phụ nữ chưa gặp được Phương Bình mấy lần, giờ đây lại bạo phát ra ánh sáng rực rỡ!
"Ta nguyện một lần nắm lấy tương lai"
Ba ngàn năm trước, Lạc Vũ, Nguyệt Vô Hoa, Cố Thanh, và cả Linh Tiêu... Những người này đều là những người xuất sắc của thời đại đó! Nhưng mà, ba ngàn năm sau, có người đã chết, có người còn chưa chứng đạo.
Hôm nay, Nguyệt Vô Hoa muốn nắm lấy tương lai, tự quyết định tương lai.
"Xà Vương, Nguyệt Vô Hoa đến tương trợ!"
Lúc này, một dải lụa màu vàng óng, xuyên qua hư không.
Nguyệt Vô Hoa cao giọng cười to, cười phóng khoáng! Bà ta muốn liều một lần!
Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông?
"Đa tạ Vô Hoa tiên tử tương trợ!" Ngô Khuê Sơn hết sức vui mừng.
Nhân tộc lần nữa nghênh đón trợ giúp từ bên ngoài.
Phía dưới, Long Hiên biến sắc, sau đó, nghiến răng.
"Gào!"
Tiếng rồng gầm rung trời, một con rồng khổng lồ màu vàng hiện ra: "Long Khi, đồ long tộc tạp chủng nhà người, lại đấu với bản tọa một trận Long Hiến gầm lên.
Nó là Long tộc Long Đảo, hậu duệ Long Đế!
Long Khi, là hậu duệ Vạn Yêu Vương!
Đều là Long tộc.
Nghe vậy, Long Khi nổi giận: "Long Đảo của ngươi làm tay chân cho Thú Hoàng, vốn tưởng Long Hiên ngươi sáng suốt, hiện tại xem ra, cũng là kẻ tìm chết"
Dứt lời, trên không Cấm Kỵ Hải, hai con rồng màu vàng khổng lồ lập tức va chạm.
Máu bắn tung tóe trên không!
Thấy thế, Giảo hét lớn một tiếng, nuốt trời ăn trăng, điên cuồng cắn nuốt toàn bộ hư không, giết!
Phía Ngự Hải Sơn cũng lập tức nổ ra cuộc chiến.
Bốn vị tuyệt đỉnh, đều mới vào tuyệt đỉnh không lâu.
Mà sáu vị Chân Thần, đã có người tiến vào Chân Thần nhiều năm.
Nhưng mà lúc này, hai bên đánh nhau, vẫn vô cùng tàn khốc.
Đại chiến bùng nổ ngay tắp lự!
Các cường Tam Giới dồn dập chú ý.
Núi Vương Ốc, phe Nhân Hoàng, Nam Hoàng, Tây Hoàng... Cường giả phe Hoàng Giả đều đang quan sát cuộc chiến.
Đệ tử Cực Đạo cũng đang quan sát cuộc chiến.
Một số người của phe Thiên Quý và phe địa quật liên hợp lại, vây giết Phương Bình, e là Phương Bình khó thoát tai kiếp!
Tám vị Thánh Nhân! Sức mạnh đáng sợ!
Tám vị Thánh Nhân, thậm chí có thể chiến Thiên Vương phá bảy, cũng có thể bị đánh bại, thậm chí giết Thiên Vương phá sáu.
Vì giết Phương Bình, có thể nói, lần này Thiên Quý đã huy động chiến lực mạnh nhất.
Giết, sẽ phải một đòn giết chết!
Hắn đã từng nghiên cứu lý lịch Phương Bình, biết rõ hậu quả nếu Phương Bình không chết, tuyệt đối không thể để Phương Bình lại chạy thoát.
Trên bầu trời Cấm Kỵ Hải phía vực Nam Thất.
Phương Bình bị năm vị Thánh Nhân vây quanh.
Không ai nghe hắn nói, những người này gần như lập tức tấn công hắn.
Phương Bình trốn vào trong biển, nhưng mà lại bị đánh ra.
Trong biển, một yêu thú khổng lồ xuất hiện, miệng nói tiếng người, nhàn nhạt lên tiếng: "Thần triều Địa Hoàng, Kinh Kỳ!"
Phương Bình biến sắc, yêu tộc cấp Đế! Yêu tộc cấp Đế thời kỳ thần triều Địa Hoàng!
Phương Bình cũng không phí lời, không nói thêm gì, lần nữa xé rách hư không, hư không vừa nứt ra, Thiên Quý một ấn đập tới, hư không bị đánh nổ.
Phương Bình miệng phun máu tươi, quân phục vỡ nát, kim thân xuất hiện vết rách, bay ngược ra ngoài.
Bên kia, mấy vị Thánh Nhân thi nhau tấn công!
Chém giết Phương Bình!
Vào lúc này, Phương Bình khẽ quát một tiếng, ba quả cầu bị ném ra ngoài, ầm ầm ầm!
Trời đất chấn động, ngay sau đó, ba người bịt mặt xuất hiện.
Đúng vậy, người bịt mặt!
Không những che mặt, ba người còn hoàn toàn khác nhau.
Một người vác trường đao, một người tay cầm trường thương, một người tay cầm trường côn.
"Thần đạo!"
"Thần thương!"
"Thần côn!"
"Ba thần ra trận"
Ba người đồng thời hét to, ngay sau đó, lao thẳng về phía ba người Thiên Tốc, Thiên Kiếm, Thiên Xảo.
Thiên Quý bất ngờ, cũng chấn động.
Đây là ai? Hắn không biết. Hắn cũng nhìn không ra thật giả, hình như là chân thân, lại có vẻ không giống, ba vị Thánh Nhân này từ nơi nào xuất hiện thế?
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi Vương Ốc, trên màn hình thủy tinh hiện ra cảnh này.
Sắc mặt Vũ Vi Thánh Nhân thay đổi: "Đúng là hắn!" Người này năm xưa chỉ có thực lực cấp Đế, cũng được ca tụng là một trong những người mạnh nhất Tam Giới.
Không phải vì thực lực hắn mạnh, mà là vì hắn có thể chế tạo thần khí, chín Hoàng bốn Đế đều bảo bọc hắn.
Nhưng hôm nay, bà ta nhìn thấy cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Phân thân của hắn!
Ba phân thân lại đang chặn ba vị Thánh Nhân.
"Hắn là ai?" Linh Tiêu cũng chấn động, chẳng lẽ ba người này là cùng một người?
"Đừng hỏi!" Vũ Vi lắc đầu, cái tên khiến người ta kiêng kỵ. Vũ Vi nhíu mày, vị này thế mà xuất hiện thật.
Trên Cấm Kỵ Hải, ba phân thân xuất hiện, cũng khiến những người khác chấn động.
Không những thế, lúc này, Phương Bình còn ném ra hai người, Địa Hình và Minh Đình, quát: "Giết con cá voi, mang về hầm canh ăn"
Minh Đình và cùng Địa Hình liếc nhau, cũng hết sức nghiêm túc.
Cấp Đế! Còn không phải cấp Đế bình thường, mà là cấp Đế lâu năm.
Mặc dù không phải Thánh Nhân, nhưng yêu tộc cấp Đế vốn mạnh hơn một chút, hai người tuy có thực lực cấp Đế, nhưng đều mới lên cấp, chưa chắc có thể địch lại. Song, lúc này bọn họ cũng không có lựa chọn khác.
Hai người khẽ quát một tiếng, thi nhau đánh về phía con cá voi phía dưới.
Thiên Quý biến sắc, lạnh nhạt nói: "Khá lắm!"
Đáng sợ hơn hắn nghĩ! Phương Bình lại có thể đưa tới ba vị Thánh Nhân, hai vị cấp Để trợ trận trong nháy mắt, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng mà, lúc này còn có hai vị Thánh Nhân.
Thiên Quý, Thanh Mặc!
Vào lúc này, trong hư không, một bóng người hiện ra, gương mặt mờ ảo, nhìn về phía Phương Bình, ánh mắt có chút phức tạp, nhàn nhạt nói: "Hai vị Thánh Nhân, ta không cách nào giúp ngươi ngăn chặn hai người!"
"Một người đủ rồi, giao bà già kia cho ngươi!" Phương Bình lạnh giọng quát.
Tưởng Hạo khẽ than một tiếng, cũng không nói gì nữa, nhìn về phía Thanh Mặc: "Chúng ta so tài một phen.
Dứt lời, lập tức đánh tới, giao chiến với Thanh Mặc.
Xung quanh, tám vị cường giả cấp Thánh Nhân đang chiến đấu.
Lần này, sắc mặt Thiên Quý thật sự có chút thay đổi.
Thiên Mộc, Thương Miêu, hai vị cấp Đế, bốn đại Thánh Nhân... Rốt cuộc, Phương Bình lấy đâu ra nhiều cứu binh như vậy?
Không những thế, lúc này, phía vực Nam Lục, mười vị cường giả tuyệt đỉnh cũng bắt đầu hội tụ, tiếng đánh nhau rung trời. Vừa đánh vừa di chuyển về phía Cấm Kỵ Hải!
Thực lực Nhân tộc còn mạnh hơn tưởng tượng!
"Nhưng ngươi vẫn phải chết!" Thiên Quý lạnh giọng quát, tiếp tục đập một ấn về phía Phương Bình.
Phương Bình nghiến răng, đập tan hư không, lập tức trốn chạy mấy chục dặm.
Thiên Quý gần như lao đến trong chớp mắt.
Ầm ầm!
Một tiếng ầm ầm truyền đến, phía sau lưng Phương Bình trực tiếp bị đánh thủng, nghiến răng, cười lạnh nói: "Lại đây, ta dắt con chó như ngươi đi dạo một vòng!"
"Muốn chết!"
Thiên Quý quát lạnh, sau đó đấm ra một quyền, Phương Bình cầm ấn phòng thủ, nhưng không địch lại Thánh Nhân, trực tiếp bị đánh khiến kim thân nổ tung, vỡ hư không.
Một đòn này, dù Phương Bình có đặc thù cấp Đế thì cũng bị đánh trọng thương. Nhưng vật chất bất diệt trên người Phương Bình ào ào tuôn ra bên ngoài, bắt đầu tu bổ thương thế, nhưng mà thương thế vẫn cực nặng! Vào lúc này, Thiên Quý chợt nhắm mắt, hừ lạnh một tiếng. Khí bản nguyên trên người Phương Bình tràn ra, thất khiếu chảy máu.
1707 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận