Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2503: Chuẩn Bị Hành Động

Lực Vô Kỳ vừa đi, Phương Bình đã bắt đầu xoa đầu Thương Miêu, bóp cái mặt mỡ của nó, cười to nói: "Miêu huynh, mượn dùng mấy ngày, chắc chắn sẽ trả lại cho ngươi! Ngươi cũng không phải không biết, lão sư của ta, lần nào xuất kiếm cũng hủy mất mấy thanh thần binh. Ta có giàu đến đâu cũng không chịu nổi. Tiền của ta cũng là của Miêu huynh mà, ta thiếu ngươi nhiều thần khí như vậy, làm gì cũng phải kiếm tiền trả cho ngươi đúng không? Nếu bây giờ ta phá sản, thì đâu còn tiền mua thần khí, mua đồ ăn, thức uống cho Miêu huynh nữa... “Meo!” Thương Miêu kêu thảm thiết, ta không tin!
"Miêu huynh, ngươi nhẫn tâm nhìn nhân loại tổn thất nặng nề sao? Bọn họ đều là những người làm ra thức ăn mèo cho ngươi, chúng ta mà chết nhiều quá, mọi người không muốn làm việc nữa, thì làm sao còn thức ăn mèo cho ngươi ăn đúng không? Ngươi nói ngươi đã trữ đủ thức ăn mèo cho mười ngàn năm, nhưng nếu không có người làm việc, thì ai làm thức ăn mèo cho ngươi chứ? Miêu huynh, ngươi suy nghĩ một chút, ta nói có lý không?" “Meo... Cũng có lý... Thương Miêu bắt đầu hoài nghi mèo sinh, Phương Bình nói rất có lý, nhưng... đâu có liên quan gì đến cho mượn Tru Thiên Kiếm đâu? “Miêu huynh!” Phương Bình bất đắc dĩ nói: “Mượn dùng một chút thôi, Phương Bình ta không phải là loại người mượn không trả! Lần này ta nhờ Lý lão sư canh chừng tuyệt đỉnh, nếu không có Trụ Thiên Kiếm, ông ấy chắc chắn sẽ chết! Miêu huynh, giúp ta đi mà!"
Phương Bình sẽ đích thân ra tay với một trong ba Giới Vực lớn. Hai nơi còn lại, hắn sẽ cử người canh chừng, đề phòng động tĩnh quá lớn, tin tức lan nhanh, nhóm người kia biết được sẽ chạy trốn. Nếu để bọn họ chạy khỏi Cấm Kỵ Hải, vậy thì hắn phải đề phòng bị trả thù!
Nếu đã làm, thì phải chém tận giết tuyệt! Nếu ba vị Đế Tôn dám ra tay, vậy thì họ phải chuẩn bị tâm lý động thiên của họ bị giết sạch!
Diệt ba Giới Vực lớn, ngoại vực không còn tuyệt đỉnh, nhân loại tiến vào ngoại vực chinh chiến sẽ an toàn hơn nhiều. Hơn nữa, Giới Vực cũng có rất nhiều thứ tốt, Phương Bình đã thèm muốn từ lâu.
Trước đây, hắn không lấy được, lúc có khả năng lấy được thì vẫn còn cấp Đế, cũng không thể vô duyên vô cớ đi cướp. Bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa!
Thương Miêu cũng rất bi thương: “Tên lừa đảo, bản miêu cũng sắp nghèo đến mức không còn cơm ăn nữa rồi, ngươi còn muốn mượn... Nếu lần này không trả, ta sẽ đâm chết ngươi! Bản miêu nói cho ngươi biết, bản miêu đã nói thì sẽ giữ lời, nhất định sẽ đâm chết ngươi!"
“Yên tâm yên tâm!” Phương Bình vỗ ngực bảo đảm.
Thương Miêu bỗng nhiên càng đau lòng. Ngươi càng bảo đảm, bản miêu càng không thể tin!
Đau lòng quá đi!
Thương Miêu lề mà lề mề đưa Tru Thiên Kiếm cho Phương Bình, nó hơi co móng vuốt lại, thật sự không nỡ. Nếu tên lừa đảo không trả thì phải làm sao?
Phương Bình thấy nó như vậy, kéo mạnh Tru Thiên Kiếm vào tay, cười tươi lộ hết cả hai hàm răng.
Nhưng thấy Thương Miêu đau lòng như vậy, Phương Bình vội vàng động viên nó: “Yên tâm, sau khi nhân loại thắng, nếu ta không chết, ngươi muốn ăn gì uống gì, ta bao hết!"
“Mèo lớn, sau này ta sẽ xây cho ngươi một tòa Miêu Cung cực lớn, muốn cái gì có cái đó!"
“Yên tâm, ta nuôi ngươi như con trai, muốn nuôi như con gái cũng được luôn."
Thương Miêu trợn trắng mắt! Ta chỉ cảm thấy bị ngươi đè đầu cưỡi cổ mà thôi! Nghe nó cứ sai sai là sao?
Phương Bình nhếch miệng cười. Hắn lại tiếp tục vò đầu Thương Miêu, sao con mèo này càng nhìn càng thấy đáng yêu nhỉ, mèo này tốt lắm luôn!
Nói đi cũng phải nói lại... Phương Bình vuốt cằm nói: “Mèo lớn, ngươi là mèo đực đúng không? Mùa xuân đến rồi, có cần ta tìm bạn cho ngươi không?"
“Méo!” Thương Miêu tức giận đập đuôi xuống, Phương Bình rút lui vài bước, cười ha ha. Thương Miêu rủa thầm trong miệng, bây giờ không đập bay được cái tên này nữa, tên lừa đảo càng ngày càng mạnh. Nhưng nhân loại... có thể mạnh, cũng có thể suy tàn.
Thương Miêu lười biếng nằm trên mặt đất đón ánh mặt trời, nhìn Phương Bình đang cười vui vẻ, như đang nhớ lại chuyện cũ. Cũng chỉ có giờ khắc này, mới có thể nhìn thấy tang thương trong mắt Thương Miêu. Nó không phải mèo con, cũng không phải là thú cưng không hiểu gì.
Nó là con mèo số một tam giới! Nó cũng là sinh vật lớn tuổi nhất tam giới hiện tại! Đời này, nó đã trải qua quá nhiều thứ, gặp gỡ quá nhiều người. Gặp anh hùng hào kiệt, gặp kiêu hùng, gặp bá chủ, gặp Hoàng Giả, gặp quá nhiều, nhiều đến mức nó phong ấn trí nhớ của chính mình, không muốn nhớ nữa. Gặp Phương Bình, chẳng qua chỉ là một vệt ký ức ngắn ngủi trong những năm tháng dài dằng dặc này mà thôi. Nó cũng từng tiếp xúc với rất nhiều người, có người sau khi thành công, quên hết tất cả, quên cả sơ tâm. Có người thất bại, sau khi thất bại, tuyệt vọng chết đi, chỉ còn lại không cam lòng và không phục. Cũng có người...
Nói chung, một đời này, dài đến mức nó bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Người đang đứng trước mắt này, cũng không biết tương lai sẽ thay đổi thế nào.
Thương Miêu híp mắt to, nhìn Phương Bình, ngươi sẽ đi theo con đường nào đây? Nó đã chứng kiến thương hải tang điền, hơn vạn năm qua, tam giới cũng không phải không có người xuất sắc như Phương Bình. Phương Bình cười cười, cúi đầu nhìn Thương Miêu dưới ánh mặt trời, nhìn thấy vệt tang thương kia, bỗng có chút cảm động, khẽ cười nói: “Mèo lớn, hay là ngươi đừng lang thang tam giới nữa, ăn chực của người khác còn phải chạy trốn, rất mệt, ta nuôi ngươi được không?"
Nó là một con mèo hoang! Một con mèo chỉ muốn ăn rồi ngủ, nằm yên phơi nắng. Nhưng cuộc đời là tàn khốc như vậy đấy.
Dù nó chỉ là một con mèo, nhưng nó cũng có buồn phiền.
Sống quá lâu! Là một cái tội!
Có lẽ trong mắt nó, thần khí chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ, nhưng vẫn có người muốn cướp. Có lẽ những chiến pháp và điển tịch mà nó biết chỉ là những thứ chẳng hề quan trọng, nhưng vẫn có người muốn biết, muốn lấy, muốn hỏi.
Có lẽ cũng có người muốn biết, tại sao nó lại sống lâu như vậy.
“Ngươi nuôi ta?” Thương Miêu mở mắt, mặt béo xoắn xuýt, giãy giụa nói: “Ngươi... không nuôi nổi bản miêu! Bản miêu muốn ăn rất nhiều rất nhiều, muốn ngủ rất lâu rất lâu... Có khi ta vừa tỉnh... ngươi đã chết rồi"
Thương Miêu thương cảm, nói xong đứng dậy rời đi. Đúng, ta vừa thức tỉnh, ngươi đã chết rồi. Tại sao phải có chủ nhân chứ!
Yêu tộc vô tình... nhưng bản miêu không phải yêu. Tỉnh lại, trời đất thay đổi, không còn bạn bè, không còn người thân, không còn gì cả... Tất cả đều không còn. Năm đó, con chó luôn bắt nạt mình, nói muốn bảo vệ mình cả đời, cũng chết rồi.
“Meo .” Thương cảm vô cùng, uất ức khủng khiếp.
Mèo sinh, cô đơn như vậy, ai có thể đồng hành được?
Phía sau, Phương Bình cười nói: “Làm một con mèo vui vẻ, ta chết rồi, con trai ta sẽ tiếp tục nuôi ngươi, con trai ta chết, thì có cháu ta, tiếp tục cùng ngươi! Mèo lớn, cân nhắc chút đi!"
“Meo, không thèm!” Thương Miêu cũng không quay đầu lại, chớp mắt biến mất.
Ngươi dụ bản miêu còn chưa đủ, còn muốn con trai ngươi, cháu ngươi... Đời đời kiếp kiếp dụ dỗ bản miêu, bản miêu mới không thèm!
Con trai của tên lừa đảo cũng là tên lừa đảo, cháu hắn cũng vậy, cả nhà đều là lừa đảo!
Không bao giờ tin tên lừa đảo nữa!
Huống hồ... Tên lừa đảo còn là một con chó độc thân...
Chó độc thân? Thương Miêu lẩm bẩm, chó lớn dầm khâm như vậy, là con chó số một trong trời đất, cũng không độc thân, sao nhân loại lại gọi là chó độc thân?
Sau khi lấy được Tru Thiên Kiếm, Phương Bình nhanh chóng giao cho lão Lý. Mấy ngày tiếp theo, Phương Bìnhbắt đầu chuẩn bị. Lần này, hắn muốn tiêu diệt ba Giới Vực lớn, không thể qua loa.
Nếu không thể nhổ cỏ tận gốc, rất dễ để lại mầm họa!
Nhất định phải tiêu diệt tuyệt đỉnh của Giới Vực, nhất định!
Hơn nữa, còn phải đề phòng tà giáo tham dự, đề phòng địa quật lẻn vào.
Không chỉ tàn nhẫn, còn phải nhanh!
Hắn để núi Ủy Vũ ra tay là để đánh lạc hướng, để những người kia sẽ tập trung chú ý đến bọn họ. Mà chính hắn, sẽ dẫn dắt một ít tinh nhuệ, tấn công ba Giới Vực lớn.
“Đây chính là chuyện lớn đầu tiên mà ta làm sau khi đám người lão Trương rời khỏi đây!"
“Nhất định phải thuận lợi!"
“Nhất định phải ổn thỏa!"
Phương Bình thầm cổ vũ chính mình.
Nhất định phải tiêu diệt ba Giới Vực lớn, không nói đến những cái khác, ba đường nối này chính là mầm họa lớn nhất, hắn không muốn lại xuất hiện thêm một Địa Chu Chân Quân.
1710 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận