Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1026

Bộ trưởng Vương bị thương không nhẹ, còn nặng hơn cả Ngô Khuê Sơn.
Lý Đức Dũng dở khóc dở cười, bọn họ nghĩ cái gì vậy chứ, lại gửi gắm hy vọng vào một võ giả cấp sáu.
Ông cũng từng nghe nói về Phương Bình, chẳng lẽ thằng nhóc này lợi hại vậy sao?
Bộ trưởng Vương liếc mắt nhìn hắn, cũng không giải thích. Quả nhiên ngươi chả biết cái cóc khô gì!
Thằng nhóc này chỉ mới cấp sáu... Lúc hắn cấp bốn đã từng cướp được một đống tinh hoa sinh mệnh cứu Lý Trường Sinh.
Ông đây chờ thêm mấy năm, đợi nó lên đến cấp bảy, cấp tám, có lẽ sẽ cướp được thì sao?
Tốt xấu gì lúc trước cũng cho nó chút vật chất bất diệt tái tạo cơ thể, giờ xin chút sinh mệnh tinh hoa cứu mạng… chắc cũng không sao đâu nhỉ?
...
Thành Sắc Vi.
Sâu dưới lòng đất, Lý Hàn Tùng ngơ ngác, mặt lộ vẻ vẻ tham lam, chỉ đống khoáng thạch tỏa sáng lấp lánh trên đỉnh đầu, không thể giấu nổi kích động.
"Đào hay không đào?"
Câu này hắn không nói ra, nhưng ánh mắt lại biểu hiện vô cùng rõ ràng. Mỏ quặng mênh mông to lớn vô cùng! Dù chỉ là đá năng lượng cấp thấp, thậm chí đa số chỉ là đá thô, thì số lượng vẫn nhiều nhiều lắm!
Mỏ quặng to như vậy, trữ lượng sẽ là bao nhiêu? Trăm tấn? Ngàn tấn? Thậm chí triệu tấn! Dù toàn bộ có là đá thô đi chăng nữa thì giá trị cũng không thể tính toán nổi.
Đương nhiên nếu thật sự đào đi hết, đem về Địa Cầu, có lẽ sẽ mất giá ngay.
Vật hiếm thì mới quý, số lượng càng nhiều, càng mất giá.
Mà dù sao cũng là đá năng lượng, quặng thô tính sơ sơ cũng tầm 1 tấn, vậy cũng giá trị chục tỷ!
Nơi này có bao nhiêu tấn? Trăm ngàn tấn... Tương đương với hàng triệu tỷ! Chỉ là tính theo quặng thô thôi đấy!
Lý Hàn Tùng cảm thấy mình tính không nổi nữa!
Hắn nghe Phương Bình nói mỏ quặng dưới vương thành vô cùng rộng lớn. Ở Kinh Đô địa quật, hắn thậm chí còn từng thấy hai di chỉ vương thành, nhưng hai tòa vương thành kia, dù đã bị san bằng trong trận chiến năm đó, nhưng đến giây phút cuối cùng, yêu thực thủ hộ của hai tòa vương thành đều liều chết tác chiến, thậm chí có cường giả vùng cấm tham dự.
Cuối cùng mặc dù diệt được hai tòa vương thành, nhưng nhân loại cũng không cướp được bao nhiêu khoáng. Hai mỏ quặng bên đó đã đã trống rỗng, ngay cả quặng thô nhỏ cũng không có.
Mỏ quặng dưới thành Sắc Vi chưa bị phá hoại, Lý Hàn Tùng rất tò mò, trừ cường giả đỉnh cao ra, có ai đã từng thấy mỏ quặng nguyên vẹn hoàn chỉnh đến thế không?
Đá năng lượng vốn óng ánh sáng long lanh, đá thô cũng sáng lóng lánh như thế. Khoáng mạch to lớn, mặc dù nằm sâu dưới lòng đất, nhưng lại đẹp đẽ tỏa sáng như một tòa cung điện, không hề dơ bẩn như những mỏ quặng khác.
Giờ khắc này, Lý Hàn Tùng thậm chí đã tưởng tượng đến một ngày nọ, hắn tự dọn vào trong cung điện này ở!
Lý Hàn Tùng xem mỏ quặng như thiên đường, trở thành cung điện, mà Phương Bình... lại tính xem mỏ quặng này có nổ được hay không? Đá năng lượng cấp thấp, vì nồng độ năng lượng không đủ cao, rất khó dẫn nổ.
Mà thật ra thế cũng ổn định hơn nhiều, nếu không, toàn bộ vương thành đều sẽ xây trên một đống thuốc nổ, e là cấp chín cũng chẳng dám sống trên đấy.
Lần trước có thể nổ được thành Cự Liễu là bởi vì tinh hoa sinh mệnh tràn lan, nồng độ năng lượng quá cao, cuối cùng dẫn đến nổ tung.
Thành Sắc Vi thì… Phương Bình phải nghĩ cách mới được.
"Bên ngoài e là không nổ được, phải vào khu trung tâm, chèn thêm đá năng lượng cao cấp vào một chỗ, sau đó dùng lực lượng tinh thần dẫn dắt phát nổ, mới có hy vọng nổ tung khu trung tâm, tạo thành phản ứng dây chuyền, tiện thể nổ luôn đống đá bên ngoài..."
"Khu trung tâm có cao cấp tọa trấn... mà không lấy đá cao cấp thì không được."
Phương Bình vừa tính toán trong lòng, vừa tiếp tục bắt đầu đào hang, thuận tiện đá Lý Hàn Tùng một cái.
Nhìn cái gì mà nhìn!
Đào hầm trước rồi nói sau, làm gì có thời gian mà đứng tồng ngồng như thế, tên ngốc chưa trải sự đời, mất mặt thật sự!
Ngoại trừ đống đá năng lượng nằm lung tung trong mỏ khoáng, Phương Bình sẽ rất ít khi cố tình đi đào khoáng, bởi vì tiếng động quá lớn, rất nguy hiểm. Mà tiến vào quặng mỏ, cũng rất dễ bị phát hiện, Phương Bình lần này đến đây, căn bản không hề cân nhắc đến chuyện đào khoáng.
Lý Hàn Tùng nuốt nước miếng, cúi đầu không nhìn mỏ quặng phía trên nữa, chỗ này đã sâu đến hàng trăm mét, cũng chỉ nhìn thấy được một góc nhỏ mỏ quặng. Nhưng mà chỉ với một góc nhỏ đấy thôi, Lý Hàn Tùng cảm thấy hắn có thể dùng để chém gió tới già.
Phương Bình trước đó nói đáng tiếc là không thể chụp ảnh, giờ phút này, Lý Hàn Tùng cũng cực kỳ tiếc nuối. Nếu có thể quay phim lại, mang về Kinh Võ, hắn cũng không dám tưởng tượng Kinh Võ sẽ chấn động như thế nào.
Lý Hàn Tùng còn đang tưởng tượng, Phương Bình lại đá hắn thêm một cái, nháy mắt ra hiệu phía trước. Lý Hàn Tùng ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt thay đổi. Phía trước có một ít rễ cây óng ánh sáng long lanh chen chúc dày đặc vô cùng.
Chúng chính là rễ của yêu thực! Lý Hàn Tùng không dám cử động chút nào, nhìn về phía Phương Bình, ngươi nói yêu thực cấp chín đi mất rồi mà?
Phương Bình chăm chú nhìn trong chốc lát, khẽ lắc đầu, bắt đầu đào hang sang hướng khác, đây không phải là yêu thực cấp chín, chỉ là yêu thực cấp năm sáu thôi, nhưng chúng nó vẫn cắm rễ rất sâu.
Yêu thực thủ hộ thành Sắc Vi là một cây hoa tường vi. Thứ đấy không to, cắm rễ lại không cạn chút nào. Cây yêu thực vừa mới xuất hiện kia, Phương Bình nhìn lướt qua, có lẽ chính là đời con đời cháu của Tường Vi Yêu.
"Không biết có thể giả mạo khí tức yêu thực không nhỉ?"
Phương Bình thầm nghĩ, trong đầu bắt đầu thoáng hiện các lựa chọn mô phỏng khí tức. Sau đó... Phương Bình nhìn thấy rồi! Có thể làm được! Chức năng thăng cấp tốn cả trăm tỷ của hệ thống đúng là quá mạnh! Cây yêu thực ban nãy, thực lực không mạnh, hắn có thể mô phỏng khí tức của đối phương.
"Nghĩa là... Nếu mình lại đến Hồ Bán Nguyệt, thì có thể mô phỏng khí tức của gốc cây yêu thực này. Mà con yêu thú trông giống Giảo kia, dám truy sát không?"
Nếu như đây thật sự là hậu duệ của yêu thực cấp chín, yêu thú bên Hồ Bán Nguyệt cách nơi này không xa, hẳn là có thể phân biệt được khí tức của hậu đại yêu thực cấp chín, nó dám truy sát không? Hay là giận mà không dám nói gì, cứ thế bỏ qua?
Trong lòng nghĩ nhiều thứ, nhưng tốc độ của Phương Bình cũng không chậm, tiếp tục bắt đầu đào hầm. Cũng không biết đào bao lâu, dưới mặt đất đã xuất hiện rất nhiều đường hầm thông lẫn nhau, Phương Bình mới ra hiệu Lý Hàn Tùng cùng nhau rời khỏi.

Đi lên từ một đường hầm khác, Lý Hàn Tùng không nín được kích động và thấp thỏm, nhỏ giọng nói: "Ban nãy làm ta sợ muốn chết! Dưới mặt đất sao vẫn còn yêu thực vậy?"
"Bình thường." Phương Bình cũng không quá ngoài ý muốn, giải thích nói: "Có một số yêu thực cấp chín sẽ sinh sôi nảy nở ra con cháu đời sau, thành trì của phái Yêu Thực bình thường sẽ không dùng đến yêu thú. Có một số loài yêu thực sẽ không sinh sôi nảy nở, chỉ có độc nhất vô nhị một gốc yêu thực thủ hộ.
Nhưng cũng tùy tình huống, có yêu thực sẽ sinh sôi một chút, sung làm thủ vệ.
Thành Cự Liễu trước đó, ngay ở cửa thành có một cây con đời sau của Liễu Thụ, có thể phân biệt khí tức.
Phái Yêu Thực còn đỡ, phái Yêu Mệnh mới mệt, trước kia ta còn cảm thấy đào khoáng của phái Yêu Mệnh dễ, về sau mới biết, thành trì của phái Yêu Mệnh có nhiều yêu thú, có một số loài yêu thú chuyên sinh hoạt dưới đất, còn nguy hiểm hơn so với Phái Yêu thực..."
"Như vậy sao?" Lý Hàn Tùng nói mớ một câu, cũng không hỏi nhiều, di chuyển chủ đề đến mỏ năng lượng, kích động nói: "Thật nhiều khoáng! Phương Bình, cái này nếu là đào khoáng của vương thành, vậy..."
"Đừng nằm mơ!" Phương Bình tức giận trừng mắt, những người này bị gì vậy? Nhìn thấy mỏ khoáng là muốn đào, thật sự cho rằng đây mỏ là nhà ngươi?
Không thèm để ý hắn, Phương Bình nhìn thoáng qua thành Sắc Vi cách đó không xa, giờ phút này, trong thành Sắc Vi hơi ồn ào.
Ở cửa thành, quân thủ vệ quân bắt đầu ra khỏi thành, càn quét khắp nơi, hẳn là bọn lão Vương động thủ, đám người này mới phải ra khỏi thành lục soát.
Nhìn chằm chằm vào quân thủ vệ vừa đi qua, Phương Bình thấp giọng nói: "Đi, trước hết giết mấy tên, hỏi một chút tình huống, xem còn bao nhiêu cao cấp ở lại thành!"
Lý Hàn Tùng gật gật đầu, đi theo Phương Bình cẩn thận từng li từng tí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận