Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1339

Mấy người Trương Đào đều rất người bận rộn, nên từng người nhanh chóng rời đi. Không chỉ Ma Võ phải chuẩn bị chuyện thành Thiên Môn, bọn họ cũng phải chuẩn bị.
Rút dây động rừng!
Tuy nói đã ký hiệp ước với Hòe Vương, nhưng cái gì nên chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị. Nhất là khi Ma Đô địa quật cũng không phải là địa bàn của Hòe Vương, Hòe Vương không nhúng tay vào, nhưng chưa chắc vị vương giả của phái Yêu Thực và vị Thanh Lang Vương của phái Yêu Mệnh không muốn nhúng tay, đây cũng là nhân tố không ổn định.
Nếu Ma Võ xuất chiến, Ma Đô địa quật nhất định phải có tuyệt đỉnh đến trấn giữ.
...
Xử lý xong những việc này đã là 8 giờ tối rồi.
Lúc Phương Bình rời khỏi đại sảnh đãi khách, trời đã tối.
Bên ngoài đại sảnh đãi khách, Trần Vân Hi đang cùng Phương Viên dạo chơi sân trường, hai người đã đi một vòng quanh Ma Võ, đã sớm chờ ở đây.
Thấy Phương Bình có việc, mấy vị Tông sư đều vẻ mặt tươi cười, Lữ Phượng Nhu vỗ vỗ Phương Bình, cười nói: "Đừng cứ nghĩ đến công việc, hãy dành cho mình chút không gian riêng tư, chúng ta đi triệu tập đạo sư của trường học, ngươi tới muộn một chút cũng không sao."
Trong lòng Lữ Phượng Nhu rất cảm khái, thanh niên 20 tuổi, nhưng hôm nay, hắn có dành thời gian riêng cho bản thân mình sao?
Thành tích của Phương Bình càng cao thì càng bận bịu, công việc càng nhiều, cũng càng thiếu thời gian riêng tư. Người như hắn, có lẽ thành tựu tương lai sẽ cao đến không thể tưởng tượng được, nhưng cũng sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ. Thỉnh thoảng, mọi người đều quên mất hắn vẫn là thanh niên trẻ tuổi.
Gánh nặng đặt trên người Phương Bình!
Trận chiến này của Ma Võ, Phương Bình nói là muốn ma luyện những học sinh kia, nhưng thực ra là đang suy nghĩ cho những Tông sư này. Ai đồng ý để thành chủ thành Thiên Môn có thù sâu như biển rời đi chứ? Nhưng nếu không đồng ý thì có thể làm thế nào?
Trận chiến này, nếu không phải Phương Bình đề xuất, dù là Ngô Khuê Sơn đề xuất... Trương Đào cũng chưa chắc sẽ đồng ý.
Tuy Phương Bình không mạnh bằng Ngô Khuê Sơn, nhưng hắn lập công vô số, cũng là người đóng góp chính cho sự thịnh vượng của Ma Võ bây giờ.
Hắn đã tự đột phá lên cấp bảy, người như vậy đề xuất muốn chiến, Trương Đào cực kỳ coi trọng, chứ không phải chỉ vì chút thần binh này.
Phương Bình gật đầu cười, lão Lý bên cạnh cũng bật cười lớn nói: "Nhóc con, nhân lúc còn trẻ, sớm sinh một Tiểu Phương đi, đừng để lớn tuổi rồi..."
Phương Bình im lặng, Trần Vân Hi bên cạnh sắc mặt đỏ bừng. Phương Bình không còn gì để nói, đỏ mặt cái gì chứ, giữa hai chúng ta đâu có quan hệ kia, ngươi đỏ mặt cái gì?
Mọi người không kìm được bật cười, Phương Bình nhìn Hoàng Cảnh nói: "Hiệu trưởng Hoàng, năm nay em gái ta nhập Ma Võ..."
Hoàng Cảnh nghiêm mặt, bình tĩnh nói: "Ngươi tự chăm sóc đi, thanh niên suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì. Chúng ta lớn tuổi rồi, tương lai là của các ngươi."
Ủy thác?
Nào đến lượt Phương Bình đưa ra uy thác!
Thế hệ trước của Ma Võ còn rất nhiều, còn chưa tới phiên Phương Bình tìm bọn họ.
Phương Bình cười khẽ, gật đầu nói: "Đã hiểu."
"Đi đây."
Mấy người cũng không ở lại lâu, từng người nhanh chóng rời đi.
Bọn họ vừa đi, Phương Viên nhỏ giọng nói: "Anh... các anh... Các anh sắp đánh trận sao?"
"Ừm?"
Phương Bình nhìn Trần Vân Hi, Trần Vân Hi liền vội vàng lắc đầu, Phương Viên thấy thế giải thích: "Là thầy Tần, hắn nói lần này hắn phải giết một đống cường giả, chặt đầu người làm lễ gặp mặt cho em..."
Sắc mặt Phương Bình lập tức cứng đờ. Tần Phượng Thanh! Chết tiệt, tên khốn này định làm gì thế?
Lấy đầu người làm lễ gặp mặt? Nhà ngươi tặng đầu người làm lễ gặp mặt!
Thấy sắc mặc Phương Bình không tốt, Phương Viên chu môi, nhỏ giọng nói: "Anh, thật phải đánh trận sao? Đánh với tà giáo sao?"
"Trẻ con hỏi gì mà hỏi!"
Phương Bình thô bạo ngắt lời, quát: "Em ít hỏi những chuyện này đi, em vẫn chưa phải học sinh Ma Võ, đi nào, trời tối rồi, về sớm một chút đi."
"Anh..."
Thấy cô bé phụng phịu, Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Không sao, anh trai em có thể có chuyện gì chứ? Dù Tần Phượng Thanh chết một trăm lần thì anh vẫn vô sự. Hắn cũng dám nói hắn đi chém đầu người, em cảm thấy anh của em có thể có việc gì chứ?
Võ giả chiến đấu là chuyện bình thường.
Anh của em còn đánh cả viện trưởng Đường, đây chính là Tông sư, anh cũng là một người rất mạnh trong số các Tông sư, đừng xem thường anh của em. Được rồi, trở về đi. Trở về ngoan ngoãn tu luyện, còn nữa, lần sau nếu Tần Phượng Thanh còn nói hươu nói vượn nữa, thì em hãy nói cho anh, anh sẽ xử đẹp hắn.
Lời thằng đó... chẳng có câu nào là thật đâu, nên hắn nói gì, em cứ coi như không nghe thấy là được."
Trần Vân Hi bên cạnh cũng nói khẽ: "Viên Viên, không sao đâu. Hơn nữa, lần này ta cũng đi cùng Phương Bình, rất an toàn."
Phương Viên nghe thấy Trần Vân Hi nói mình cũng đi, cô bé không lo lắng nữa.
Trần Vân Hi mới cấp năm, mà anh trai mình là cấp bảy, vậy thì không thành vấn đề.
"Vậy em trở về đây."
Dứt lời, Phương Viên bỗng nhiên cười hì hì nói: "Anh, anh tâm sự với chị dâu đi..."
"Đi đi!"
Phương Bình nhéo mặt cô bé đến tận khi hai má mềm ra như vắt mì mới phất tay đuổi cô bé rời đi. Phương Viên quen rồi nên cũng không thèm để ý.
Cô nhóc vui sướng hài lòng rời đi, Phương Bình cũng không quản cô bé, cũng không cho người tiễn cô, võ giả cấp một còn chưa đến mức ngay cả nhà đều cũng không thể quay về.
Phương Viên vừa đi, Trần Vân Hi cười khẽ nói: "Viên Viên thật đáng yêu, khi ngươi nhéo má con bé, làm hại ta cũng muốn nhéo một cái, nhưng ngại..."
Vừa nãy Phương Bình bóp mặt Phương Viên đến biến dạng, Trần Vân Hi vẫn luôn nín cười. Thật ra cô cũng muốn thử một chút, nhưng bây giờ không thích hợp.
Phương Bình vừa đi, vừa cười nói: "Một đứa trẻ đầu gấu có gì mà đáng yêu chứ, một khi nó gây phiền phức, đủ để ngươi nhức đầu đấy. Trước kia ở Dương Thành nó còn lập ra hội Viên Bình, chiêu mộ được mấy nghìn nữ sinh..."
"Ta biết việc này."
Trần Vân Hi vẻ mặt tươi cười nói: "Viên Viên đã kể rồi, đúng rồi, hội Bình Viên của trường chúng ta... hình như còn thành lập sau hội Viên Bình, khi đó, ngươi thật háo thắng."
Nghe Phương Viên nói, cô lập tức đoán được, có lẽ Phương Bình thấy em gái mình thành lập câu lạc bộ, nên cũng bắt chước thành lập một cái, còn cố ý đảo ngược tên, hai anh em đều rất thú vị.
Phương Bình hơi xấu hổ, nhanh chóng khôi phục bình thường, cười nói: "Tuổi nhỏ vô tri..."
"Bây giờ ngươi cũng có lớn mấy đâu."
"Học được cách bắt bẻ rồi?" Phương Bình cười một tiếng, tiếp tục nói: "Khi đó biết cái gì? Khi đó ngay cả địa quật cũng chưa từng xuống, tưởng tà giáo chính là kẻ địch lớn nhất, cho rằng nhân loại thật sự có thể tiếp tục an cư lạc nghiệp.
Khi đó, ta còn ảo tưởng xây dựng một trang web mua sắm online lớn nhất toàn cầu, trang web mua sắm online của riêng võ đạo.
Xây dựng câu lạc bộ chính là khiến hội viên này làm cu li miễn phí cho ta. Nghĩ sau khi tốt nghiệp xong, mấy người này đều trở thành cường giả, sớm tập hợp một nhóm người làm việc không công cho ta. Nghĩ thì rất hay, nhưng sự thật rất tàn khốc.
Địa quật..."
Nụ cười trên mặt Trần Vân Hi hơi phai nhạt, nói khẽ: "Phương Bình, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn..."
"Lời này tặng lại cho ngươi, ngươi đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình mới đúng."
Phương Bình khẽ cười nói: "Ta không sao, còn ngươi, tuy ngoài miệng không nói, nhưng có một số việc ta vẫn biết. Đàn ông mà, sống ở trên đời này, không có năng lực thì thôi đi, có năng lực thì phải thống khoái đi bước đi đến cùng một lần!
Địa quật là nguy cơ, là áp lực, cũng là động lực, càng là nguồn gốc khiến ta mạnh lên. Ta có năng lực, dù sao ta cũng nên thử một chút, cũng không thể thật chờ chết.
Nhưng ngươi thì khác, không cần phải tự áp lực bản thân như vậy, lần trước đi Kinh Nam địa quật, ta nghe nói..."
Phương Bình dừng một chút, thở dài: "Đừng quá liều mạng, hai năm nay, mọi người đều chứng kiến sự thay đổi của ngươi. Khóa này, ngươi là võ giả cấp năm đầu tiên. Người ngoài cảm thấy ngươi dựa vào ông nội, là ta cho ngươi một chút tài nguyên… Nhưng có nhiều người có tài nguyên, cũng không thấy bọn họ mạnh hơn.
Trước kia ta từng nói, không đến cao cấp, không yêu đương, cũng không phải là nói ngươi nhất định phải đến cao cấp, ta chỉ là muốn tạo áp lực cho bản thân một chút, một cái cớ.
Vân Hi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận