Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1406

Phạm lão cười nói: "Nghe nói Khuê Sơn muốn trấn thủ thành Thiên Môn, là thật hay giả?"
Ngô Khuê Sơn tiến lên, đáp lời: "Phạm lão, sau khi xử lý xong công việc Ma Võ, ta sẽ tiến vào địa quật, trấn thủ thành Thiên Môn. Thành Thiên Môn sẽ trở thành nơi tu luyện của thầy trò Ma Võ. Các bộ ngành khác, bao gồm võ giả xã hội cũng có thể tiến vào."
Phạm lão nhìn ông một lúc, mở miệng nói: "Nếu ngươi đến trấn thủ, thì ta an tâm rồi. Nhưng dù sao thành Thiên Môn cách đường nối gần trăm dặm, xem ra lão còn phải tiếp tục cắm rễ ở đây rồi. Vốn các bộ đã từng cân nhắc để ngươi trấn thủ Ma Đô địa quật, hiện các ngươi đã hạ thành Thiên Môn. Vậy ở Ma Đô địa quật này, chúng ta sẽ cùng áp chế đối phương."
Hai vị cấp chín ở gần nhau, khoảng cách không đến trăm dặm, sau này Ma Đô địa quật sẽ an toàn hơn nhiều.
Phạm lão trấn áp Ma Đô địa quật nhiều năm, thực lực không yếu, Ngô Khuê Sơn cũng thế. Hai người liên thủ, hỗ trợ lẫn nhau, trừ phi bốn cấp chín của thành Yêu Quỳ và thành Yêu Phượng liên thủ đột kích, bằng không, cấp chín giao chiến, nhân loại sẽ chiếm ưu thế.
Lúc này là thời điểm Ma Đô địa quật an toàn nhất từ trước tới nay. Trong vòng trăm dặm, không có thành trì của kẻ địch.
Thành Yêu Quỳ cách gần nhất cũng là mấy trăm dặm. Khoảng cách này đủ để chạy về mặt đất xin cứu viện ngay khi đại chiến.
Dứt lời, Phạm lão nhìn Phương Bình, nở nụ cười nói: "Nhớ lại lần đầu Phương Bình tiến vào Ma Đô địa quật cũng không bao lâu, không nghĩ tới, trong nháy mắt, thành Thiên Môn ngày xưa bị xem như đại địch đã hủy trong tay ngươi.
Lão già ta đã lớn tuổi rồi, không canh giữ được bao nhiêu năm nữa, hy vọng lần sau nghe được tin tức tốt là khi Ma Đô địa quật bị bình định."
Ông đã trấn thủ Ma Đô địa quật mấy chục năm, tuổi tác đã hơn trăm tuổi rồi.
Ma Đô địa quật lại thường xuyên chiến đấu, những năm gần đây, ông cũng lực bất tòng tâm. Lần trước bạo phát hai thành liên hợp chiến đấu, lão vẫn rất bi quan tuyệt vọng.
Không ít người quen đã mất trong trận chiến đó. Nhưng thế cục lại nhanh chóng nghịch chuyển, điều này khiến Phạm lão cũng cảm thấy rất bùi ngùi.
Phương Bình cười nói: "Đây cũng không phải sức của một mình Ma Võ, những năm gần đây, nếu không phải mọi người không ngừng khiến thành Thiên Môn suy yếu, cũng sẽ không có trận chiến huy hoàng này. Đều là do các tiền bối đổ máu hy sinh, mới có thể tạo ra cơ hội này cho Ma Võ."
Mọi người đều cười khẽ, lúc này mọi người rất nhẹ nhàng.
Cười xong, Phạm lão lại nói: "Ma Võ cũng nên trở về rồi, tiêu diệt thành Thiên Môn, hiện khắp nơi đều đang dán mắt vào các ngươi. Nếu các ngươi còn lưu lại thì khá chói mắt."
Ngô Khuê Sơn mở miệng nói: "Vốn cũng đã chuẩn bị rời đi, lúc này cũng không cần kích thích những tên kia quá, tránh rước phải phiền phức."
Mọi người tiếp tục hàn huyên mấy câu, Ngô Khuê Sơn quát: "Quay về Ma Võ!"
Trong thành, đám người Ma Võ bắt đầu tập trung về quảng trường phía trước đường nối.
Lão Lý đi theo Ngô Khuê Sơn hơi nghi hoặc nói: "Vừa nãy sao mấy người Triệu Mẫn Trân cứ nhìn ta chằm chằm?"
"Kiếm chém cấp chín, chẳng lẽ người ta không được nhìn ngươi sao?"
"Điều này cũng đúng."
Lão Lý khẽ gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ nói: "Vẫn cảm thấy có chút không đúng..."
Sau lưng, Hoàng Cảnh vội ho một tiếng nói: "Nói không chừng người ta coi trọng ngươi đấy, có gì kỳ quái chứ, ngươi vừa mắt ai thì chọn một người, cũng bao nhiêu tuổi rồi..."
"Không hứng thú." Lão Lý hờ hững.
...
Đám Phương Bình không để ý tới chuyện lão Lý.
Khi đám Phương Bình ra khỏi phòng hợp kim, đèn flash lóe lên, trong đại sảnh, một đám người đang giơ camera quay chụp.
Chú giữ cửa vẻ mặt rạng rỡ, bật cười lớn nói: "Ngươi nói sao ta làm vậy, ta đã thỏa mãn ngươi rồi đó."
Khi Phương Bình vào địa quật, hắn từng nói, lúc đi ra phải nhớ quay lại cảnh đại thắng trở về. Bây giờ, thắng rồi, chú giữ cửa cũng không hề quên việc này, đã sớm xếp xong xuôi.
Phương Bình mỉm cười, gật đầu, vừa bày tư thế, vừa cười nói: "Chú, chỉ riêng chuyện chú đã sắp xếp cái này, sau này, khi phá cửa, ta sẽ chia cho ngài một nửa..."
"Ha ha ha! Vậy thì tốt, ta chờ."
Phương Bình cũng cười, tiếp tục bắt đầu tạo dáng. Lần này đại thắng, dù sao cũng phải lưu truyền chút hình ảnh.
Mọi người đều quen thuộc hành vi của hắn, Ngô Khuê Sơn thuận tay đẩy hắn sang một bên, quay chụp gì thì qua bên kia mà quay đi, mọi người còn chưa đi ra, đừng cản đường.
Phương Bình vừa quay chụp, vừa nói: "Hiệu trưởng, lần này trở về, hay là dựa theo đề nghị trước kia của ta đi? Năm nghìn cường giả Ma Võ ngự không, vậy mới có khí thế đại thắng trở về. Khi xuất chinh không nói làm gì, hiện đại thắng trở về, dù sao cũng nên thể hiện một chút chứ?"
Ngô Khuê Sơn mặc kệ hắn, Phương Bình chân thành nói: "Tăng sĩ khí cho toàn nhân loại! Ngài nghĩ xem, mấy nghìn cường giả, ngự không mà đi, mang theo thế đại thắng trở về… Bây giờ đi về bằng đường nối tối đen dưới lòng đất, quá khiêm tốn. Hay là ngài hỏi ý kiến quân bộ một chút, cam đoan không có ý kiến."
Ngô Khuê Sơn vừa định mở miệng, có người cười nói: "Có thể! Khải hoàn, đúng là phải có khí thế khải hoàn! Ta cho phép ngự không Ma Đô. Hiện tại toàn thế giới đều chú ý đến trận chiến này, Ma Võ đúng là không thích hợp đi đường nối dưới lòng đất trở về. Dù Phương Bình thích khoe khoang, nhưng thỉnh thoảng nên khoe khoang vẫn phải khoe khoang một chút."
Dứt lời, Trương Đào xuất hiện.
Phương Bình phát hiện, gần đây Trương Đào xuất hiện ở Ma Đô khá nhiều.
Trương Đào cũng nói như vậy, Ngô Khuê Sơn có chút bất đắc dĩ, liếc nhìn Phương Bình, khẽ thở dài: "Ngươi tự nghĩ cách đi, lực lượng tinh thần cũng không phải lãng phí như thế."
Võ giả dưới cấp ba không cách nào ngự không, đạp không còn tạm được. Nhiều người như vậy, Phương Bình tự nghĩ biện pháp mang theo cùng ngự không đi.
"Đừng mà, hiệu trưởng, cùng nhau góp sức đi mà, có tốn bao nhiêu lực lượng tinh thần đâu." Phương Bình bật cười nói: "Lần này hiệu trưởng dẫn đầu, vẻ vang biết bao! Chúng ta ngự không một vòng Ma Đô, Ma Võ do ngài dẫn đầu, chiến thắng đại địch, cái này không đáng chúc mừng sao?"
Ngô Khuê Sơn bất đắc dĩ, không nói gì nữa.
Mọi người nhanh chóng được thông báo điều này.
Điều này khiến ngay cả một số đạo sư cũng có chút kích động.
Dù võ giả bảo vệ nhân loại, nhưng vì che giấu bí mật địa quật, đều không công khai chiến công.
Trong mắt ngoại giới, võ giả chính là giai cấp đặc quyền, cái khác... gần đây mới biết được võ giả đánh nhau với tà giáo. Nhưng chiến đấu rất khốc liệt, hàng năm bao nhiêu người tử vong, đúng là không nhiều người biết.
Có thể có cơ hội ngự không vòng thành phố vào ngày đại thắng, đúng là khiến người ta hưng phấn.
Võ giả cũng hy vọng được người ta công nhận.
...
Sau khi đám Phương Bình ra ngoài, Trương Đào không đi cùng, mà như có điều suy nghĩ.
Thế cục đến mức này, có lẽ sắp quyết chiến rồi. Phải chăng muốn công khai với bên ngoài một số việc? Không cần tuyên truyền nguy hiểm gì, diệt vong...
Ít nhất nên để mọi người biết, võ giả chúng ta đang không ngừng chinh chiến, đang không ngừng đổ máu vì mọi người. Võ giả, cũng không phải chỉ hưởng thụ đặc quyền.
Ít nhất để người ta biết, nhân loại có kẻ địch, đương nhiên, kẻ địch mạnh tới đâu cũng sẽ bị tiêu diệt.
"Võ giả cũng là người!"
Trương Đào thì thào một tiếng, là người, cuối cùng vẫn hy vọng được người khác công nhận, được người khác biết đến, được cảm thông rằng tất cả những gì bọn họ đã làm không phải vì lợi ích cá nhân.
Ngay cả tin tức tử vong của những cường giả đã hy sinh ở địa quật, chính phủ cũng không dám công khai.
Tên của Phủ Vương - Hình Khai Văn đến nay vẫn còn trên bảng xếp hạng. Bọn họ không dám để mọi người biết cấp chín đã tử vong.
Những năm gần đây, chính phủ thậm chí còn không công khai tiến hành một số hoạt động tế điện những anh linh hy sinh ở địa quật.
Phía Quân bộ, quân nhân chết trận số lượng lớn, bình thường cũng chỉ trả lời cho người nhà là tham dự tác chiến biên giới.
"Có lẽ, đã đến lúc nên để mọi người nhận lấy sự vinh quang của bản thân."
Hy sinh ở địa quật, anh hùng của nhân loại lại chết lén lút, chung quy khiến một số người cảm thấy trái tim băng giá.
Trương Đào suy nghĩ miên man, trong lúc nhất thời có chút thất thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận