Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1187

"Nhưng mà... Nếu râu rậm nhà ngươi không trêu chọc ta, vậy ta cũng sẽ không trêu chọc ngươi, đúng không?"
Hòa thượng râu ria rậm rạp kia nhìn hắn chốc lát, lại nói: "Phương tướng quân, lần này đều là vì tiêu chuẩn..."
"Biết chứ."
Phương Bình gật đầu, lại nhìn vị võ giả mặc áo bào đen che mặt, cười nói: "Này người anh em, ý ngươi sao?"
Mọi người dồn dập nhìn về đội Núi Andes, có người hơi kinh ngạc.
Vị võ giả vừa mở miệng, bọn họ liền biết đây là một cường giả cấp Tông sư, đương nhiên, người nước ngoài gọi là cường giả cấp Thần.
Nhưng điều khiến mọi người thấy bất ngờ chính là, người thứ hai lại xuất hiện từ Núi Andes!
Ngay khi Phương Bình hỏi, võ giả mặc áo bào đen mở miệng nói: "Phương tướng quân còn chưa có tư cách chất vấn ta."
"Nữ?" Phương Bình kinh ngạc, không để ý đến lời nói của cô ta, mà hơi chút kinh ngạc nói: "Lép vậy?"
Ta không nhìn ra! Ta còn tưởng là nam chứ!
"Khụ khụ khụ..."
Lần này, ngay cả Lý Đức Dũng cũng không chịu nổi tên này rồi!
Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Dù sao người ta cũng là cấp bảy, người ta là nam hay nữ thì kệ người ta chứ?
Nhưng mà... Ừ, lép thật!
Nghĩ đến đây, Lý Đức Dũng bỗng nhiên thầm mắng một tiếng, tổ cha, mình mới vừa nghĩ gì vậy? Đây là vấn đề mình nên nghĩ đến sao? Ở trong tình thế nghiêm túc trên giải thi đấu thanh niên này, sao mình có thể nảy ra ý nghĩ như vậy?
Ánh mắt Lý Đức Dũng bất thiện nhìn Phương Bình, thằng nhóc này mà nói nhảm nữa, ông sẽ tìm cơ hội thịt thằng nhóc này!
Những người nước ngoài này hiểu tiếng Hoa, đương nhiên họ hiểu cách dùng từ của Phương Bình.
Cô gái áo bào đen có vẻ hơi nổi giận, quát kẽ: "Họ Phương kia, khiêu khích cường giả... sẽ phải trả giá thật lớn!"
Phương Bình buồn cười nói: "Ta không khiêu khích, ta chỉ hỏi một chút, xem các ngươi có ý gì thôi. Nếu các ngươi không trêu chọc Hoa Quốc, ta tự nhiên cũng sẽ không dây dưa với các ngươi. Nhưng mà..."
Phương Bình bỗng nhiên cân nhắc nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cấp bảy sơ kỳ hẳn cũng chỉ như vậy. Bản tướng quân cũng không phải chưa từng giết cấp bảy, có lẽ... còn có thể lại giết thêm hai người chơi cho vui?
Vẫn câu nói kia, ta đã không còn cơ hội bị người khác khiêu chiến, nhưng vẫn hoan nghênh hai người khiêu chiến ta, ta sẽ không từ chối, chắc vẫn được nhỉ. Hoặc là... xem như so tài ngoài luồng cũng không thành vấn đề.
Ta còn một lần cơ hội chủ động khiêu chiến... Ta nói trước, trong hai người các ngươi, ai khiêu chiến võ giả Hoa Quốc trước, ta sẽ khiêu chiến các ngươi. Giết một cấp bảy, không cho phép chịu thua, chúng ta thử xem!"
Mọi người trầm mặc.
Cô gái áo đen không nói, hòa thượng râu ria rậm rạp thấp giọng nỉ non, cũng không mở miệng.
Không phải chưa từng có chuyện cấp sáu uy hiếp cấp bảy, nhưng lúc này, mọi người được mở mang tầm mắt rồi.
Hung hăng!
Hung hăng không gì sánh được!
Hắn cảnh cáo rõ hai người này, ai ra tay với võ giả Hoa Quốc, hắn sẽ khiêu chiến người đó. Tên này lấy đâu ra tự tin hắn có thể giao chiến với cấp bảy?
Phương Bình xì cười một tiếng, trực tiếp trở về chỗ ngồi của đội Hoa Quốc.
Hắn vừa về, Tô Hạo Nhiên hơi nhíu mày nói: "Phương Bình, tự tin quá không phải là chuyện tốt, khiêu khích hai vị cấp bảy cũng không phải chuyện hay, hai người này chưa dùng cơ hội khiêu chiến nào, một khi ra tay với chúng ta, sáu lần khiêu chiến..."
Có thể sẽ đánh tàn phế sáu người!
Dù có chủ động chịu thua thì bây giờ cũng đã có không ít người không còn nhiều cơ hội nữa.
Đến cuối cùng, mọi người bị ép, dùng hết cơ hội chủ động khiêu chiến, lại bị đối phương khiêu chiến, vậy nghĩa là bị loại mất rồi.
Phương Bình cười nói: "Hai người này ẩn nấp mãi, không hề ra tay, vạch trần mới khiến bọn họ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, về phần khiêu chiến chúng ta... Ta nói rồi, thật đến lúc đó, ta sẽ khiêu chiến bọn họ!
Cấp bảy sơ kỳ cũng chỉ mới vào cấp bảy thôi, lực lượng tinh thần gần như bằng ta.
Thứ duy nhất mạnh hơn ta chính là mức độ bạo phát lực lượng thiên địa, cấp bảy sơ kỳ mà muốn giết ta trong tích tắc, đó là chuyện không thể.
Không giết được ta trong một chiêu, ta tự bạo lực lượng tinh thần ba mươi, năm mươi lần, hai tên này có thể chơi với ta đến cùng sao?"
Nghe vậy, Tô Hạo Nhiên biến sắc, Tưởng Siêu không tự chủ nói: "Phương Bình, lực lượng tinh thần của ngươi cũng quá biến thái, có thể tự bạo nhiều lần như vậy sao?"
Phương Bình cười ha hả nói: "Nói đùa đó. Nổ bảy, tám lần là cùng, mới đánh Bố Đà Da xong, ta sắp không chịu được nữa rồi..."
Lúc đang nói chuyện, trước mặt Phương Bình bỗng nhiên hiện lên một thành phố nhỏ... Thành phố nháy mắt sụp đổ!
Máu tươi trong miệng Phương Bình trào ra, hắn nhìn võ giả các nơi, kinh sợ nói: "Đừng để bọn họ nhìn thấy..."
"Đủ rồi!"
Bộ trưởng Vương khẽ quát một tiếng, ngươi một vừa hai phải thôi. Cho thằng nhóc Phương Bình khốn kiếp này tham gia thi đấu, ông đau đầu vô cùng! Bây giờ còn cho rằng người khác sẽ tin ngươi sao?
Còn nữa, mẹ nó, ngươi điên rồi hả, rảnh quá không có chuyện gì làm, chuyên tự bạo, tự phá nát vật hóa hình của mình, ngươi có biết bọn ta muốn thịt ngươi cỡ nào không?
Gương mặt cường giả các nơi âm trầm, mặt đen như đít nồi!
Nữa!
Lại giở trò này!
Rốt cuộc tên này có bao nhiêu át chủ bài?
Rảnh quá không có chuyện gì làm, tự phân giải vật hóa hình chơi. Đừng nói là cấp sáu, cấp chín cũng chơi không lại. Tên này tốt nhất là tự chơi chết mình vào một ngày đẹp trời là được, tên khốn này, thật khiến người khác giận muốn ói máu mà.
Sau Phương Bình, lại có mấy vị cấp sáu trung kỳ đánh thêm vài trận.
Lão Vương và Đầu Sắt vòng này không khiêu chiến, lần này, Diêu Thành Quân xuất chiến, không chọn đỉnh cấp sáu, hắn chọn một vị cấp sáu cao kỳ của Thiên Đường Chư Thần.
Cấp sáu cao kỳ, chưa đóng kín toàn bộ cửa tam tiêu, thực lực không quá mạnh.
Diêu Thành Quân đã hóa hình lực lượng tinh thần, nhắm vào võ giả như vậy, hoàn toàn là áp đảo. Lực lượng tinh thần bạo phát, đối phương gần như không có năng lực chống đỡ, vẫn là nhờ cấp chín đội Thiên Đường Chư Thần lên tiếng chịu thua, lúc này mới không bị đánh chết.
...
Vòng thứ hai, kết thúc rất nhanh.
Mà vòng này, có người đã dùng hết ba cơ hội chủ động khiêu chiến.
Có một số người, ba ván thắng, ba ván thua, đối mặt với tình huống như vậy, chỉ có thể chủ động khiêu chiến, thắng mới được, nếu không, chỉ có thể bị loại.
Vòng thứ ba, tinh huyết hợp nhất và hai vị cường giả Tông sư đều án binh bất động. Bọn họ không xuất chiến, những người khác cũng không dám khiêu chiến bọn họ.
Đỉnh cấp sáu, một số chọn khiêu chiến người yếu, một số bỏ qua cơ hội khiêu chiến.
Nhưng Tưởng Siêu vẫn bị người nhìn chằm chằm rồi. Bởi cách hắn đánh quá hèn, khiến không ít người khó chịu.
Một vị cấp sáu cao kỳ từ Thánh Địa Cổ Phật nhìn chằm chằm hắn.
Kết quả, lần này xuất chiến, tuy Tưởng Siêu vẫn trang bị đầy đủ, nhưng hung hăng vô cùng, đối phương vừa định ra tay, Tưởng Siêu liền quát: "Ê đủ rồi nha! Này, ngươi là... ngươi là con cháu nhà Cổ Phật nào? Lão tổ nhà ta trấn thủ gần nhà ngươi, ngươi dám đánh ta, cẩn thận bị lão tổ báo thù!"
"Nhìn nhìn cái gì? Lão tổ nhà ta là Chiến Vương đó, một địch ba còn được, ta thắng một trận là được rồi, ngươi còn muốn khiêu chiến ta, tưởng ta dễ bắt nạt hả?"
"Nhà họ Tưởng chúng ta đời này chỉ có hai anh em ta thôi, ông anh biến thái nhà ta không kết hôn sinh con, rõ ràng là muốn đoạn tử tuyệt tôn rồi."
"Ngươi đánh chết ta, khiến nhà họ Tưởng tuyệt tử tuyệt tôn, các ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không?"
"Nhanh chịu thua đi, nếu không ta chẳng thèm phòng ngự nữa, cho ngươi đánh chết ta, để ngươi tự chịu hậu quả!"
"Cổ Phật các ngươi, miệng xưng là hòa thượng nhưng trong nhà con đàn cháu đúm, chết vài đứa cũng chẳng sao, ta mà chết rồi, cả nhà ngươi chôn theo cũng không đủ!"
"..."
Tưởng Siêu hung hăng vô cùng, chửi mát liên tục, tự nói bản thân hắn đã khiêu chiến một lần, đủ thắng rồi. Vậy mà tên này còn khiêu chiến hắn, rõ ràng không nể mặt lão tổ mà.
Lối vào địa quật của Thánh Địa Cổ Phật liền kề với Hoa Quốc. Ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy nhau, chọc hắn cuống lên, hắn sẽ đi mách lão tổ trả thù cho hắn.
Lần này... Toàn trường yên tĩnh dọa người.
Sắc mặt võ giả cấp sáu cao kỳ đã khiêu chiến hắn cũng thay đổi dần!
Đánh hay không?
Tưởng Siêu bày ra bộ dáng 'có gan thì ngươi đánh chết ta đi', khiến người khác quá chán ghét!
Bạn cần đăng nhập để bình luận