Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2057: Đều Dám Chiến! (3)

"Điền sư huynh, chinh chiến một đời, bây giờ ngài thật sự cam tâm từ bỏ sao?"
"Ta cho ngài Miêu Quả, nghĩa là đối với ta mà nói, đó không phải thứ có thể giúp ta tăng thực lực!"
"Ngài không tin ta sao?"
Phương Bình than thở: "Ngài cảm thấy ta sẽ thiếu những thứ này sao? Những thứ như thế này, nếu ta đã lấy được lần thứ nhất, ta hoàn toàn có thể lấy được lần thứ hai, lần thứ ba!
Ngày xưa, đá năng lượng rất có giá trị phải không? Nhưng bây giờ thì sao?
Bây giờ chúng nhiều như đá cuội ven đường, có cho ta cũng không thèm nhặt.
Bây giờ, Hoa Quốc muốn thành lập Thiên Bộ, ta đảm nhiệm phó bộ trưởng thường vụ, sắp chính thức dẫn dắt võ giả cao cấp chinh chiến tứ phương, nhưng ta còn quá trẻ!
Không đủ uy tín, nếu không có cường giả áp trận, không có các ngài hỗ trợ, mọi người có thể tin tưởng ta sao? Chẳng lẽ dồn hết hy vọng vào lão Lý hả?"
Phương Bình thổn thức nói: "Không được, ông ấy cũng không có đủ kinh nghiệm, hơn nữa ông ấy căn bản quan tâm những chuyện đó, hy vọng vào ông ấy... Vậy Thiên Bộ chỉ có một kết cục, đó là thất bại! Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Điền sư huynh thích hợp nhất!"
"Miêu Quả cũng không tính là gì, hơn nữa, lần này ta sẽ cho sư huynh con đường bản nguyên của Tùng Vương, để sư huynh tìm hiểu! Một khi Điền sư huynh bước vào con đường bản nguyên, thì ngài chính là cường giả đỉnh cấp chân chính rồi!”
"Đừng nói đại đạo Chân Vương quý giá, không đáng giá chút nào!"
"Mấy vị thật sự có thể trở thành tuyệt đỉnh thì không nhìn lọt mắt, mấy người không thể trở thành tuyệt đỉnh thì dùng cũng như không. Chỉ có Điền sư huynh, bây giờ bị thương không nhẹ, nếu ngài dùng, có lẽ có thể trở nên mạnh mẽ! Là chết trận ở địa quật, hay là đợi nhân loại đại thắng, tự mình tham gia, hay là ngồi đây chờ chết, Điền sư huynh tự ngẫm lại đi."
Phương Bình nhìn quanh một vòng, lắc đầu nói: "Là chỗ tốt, non xanh nước biếc, làm nơi yên nghỉ của ngài cũng không tệ. Nhưng nếu ngài thật sự muốn chết già ở đây, ngày sau, ta sẽ khắc bia cho ngài - Mộ của đào binh Điền Mục!"
"Ngươi dám!" Điền Mục nổi giận đùng đùng, tên khốn kiếp, ngươi mới là đào binh!
Phương Bình cười ha hả nói: "Sao lại không dám chứ? Ngài cũng không có con cháu, ngài vừa chết, chính phủ sẽ cử người đến lo liệu. Ta là phó bộ trưởng Thiên Bộ, ta đại diện cho chính phủ! Hơn nữa ngài đến từ Ma Võ, ta hoàn toàn có quyền lo liệu, muốn khắc cái gì trên mộ ngài mà chẳng được.
Ta nói rồi, Miêu Quả không phải là thứ gì to tát, đạo của Tùng Vương cũng bình thường mà thôi.
Có thể giúp ngài khôi phục mà ngài lại không muốn, đây không phải là sợ hãi thì là cái gì?
Ngài sợ rồi! Không dám tái chiến nữa! Chinh chiến nhiều năm như vậy, ngài mệt mỏi, chán chường, cũng không còn tinh thần chiến đấu như xưa!"
Phương Bình cảm khái nói: "Đừng nghĩ là ta đang muốn khích tướng ngài..."
Điền Mục trợn to mắt!
Phương Bình cười ha hả nói: "Được rồi, ta khích ngài đó! Nhưng ta nói cũng là thật, ngài có muốn khôi phục hay không? Không khôi phục thì chính là đào binh Điền Mục, ta sẽ xóa tên ngài khỏi Ma Võ, Ma Võ không chịu nổi sự mất mặt này!
Nhìn lão hiệu trưởng đi, đó mới chính là người chiến thắng, dù cho đến cuối cùng ông ấy không còn sống, nhưng cũng mang theo cấp tám cùng đi, ngài so với lão hiệu trưởng... kém quá nhiều."
Điền Mục tức giận tím cả mặt mày, hừ nói: "Thằng nhóc thối, vừa đắc chí đã càn rỡ!"
"Có quyền không dùng, quá thời hạn sẽ hết hiệu lực."
"..." Điền Mục lườm hắn một cái, một lát sau mới hừ nói: "Lấy đồ đưa đây!"
Phương Bình nở nụ cười, Miêu Quả và một cánh cửa thủy tinh xuất hiện trong tay, hắn suy nghĩ một chút, lại lấy thêm một tờ giấy giữa, mở miệng nói: "Giấy bán thân, 100 năm! Ta cũng không thể làm không công cho Tư lệnh Lý, lần này ngài khôi phục, bán mình cho Thiên Bộ, không thể trở về Quân bộ nữa!
Đến Thiên Bộ, ngài sẽ được làm phó chức."
Điền Mục chửi nhỏ một tiếng, tiến lên nhận đồ, xem lướt qua "Giấy bán thân", cắn răng nghiến lợi nói: "100 năm của ông đây chỉ có giá trị thế thôi hả?"
"Thế đã là không tồi rồi!" Phương Bình than thở: "Ngài đừng quên, bây giờ ngài chỉ là kẻ tàn phế, một kẻ tàn phế bán mình 100 năm, với cái giá này, trừ Phương Bình ta, ai có thể giúp ngài."
"Đậu xanh, ta đã sớm biết ngươi không phải thứ tốt lành gì! Quả nhiên đã ra tay với ta rồi!"
Điền Mục chửi mát, cầm bút lên, xoạt xoạt ký tên của mình, vừa từ đồng ruộng đi tới vừa nói: "Thiên Bộ chó má gì đó của ngươi đấy, chiêu mộ bao nhiêu người rồi? Có bao nhiêu cấp chín?"
"Tới bây giờ… chỉ có một mình ngài!” Phương Bình cười ha hả nói: "Ta chỉ mới phát quảng cáo chiêu mộ thôi mà..."
"Quảng cáo chiêu mộ... Sao cứ có cảm giác như bị ngươi hạ thấp một bậc ấy, ngươi không thể đổi hình thức được sao?"
"Cũng vậy thôi."
Phương Bình vừa đi, vừa cười nói: "Cấp chín mà, không vội! Ta cũng có sức chiến đấu cấp chín mà đúng không? Ta kéo thêm lão Lý vào Thiên Bộ nữa là được ba người rồi. Với lại, ta cũng sẽ cân nhắc xem có cấp chín nào nhận lời mời không, kéo thêm mấy người nữa là được rồi.
Mỗi lần đánh nhau xong, số lượng cấp chín cũng sẽ tăng lên."
Điền Mục không nói chuyện, ông đi dọc theo theo đường nhỏ về nhà mình, rất nhanh, một toà nhà trúc đã xuất hiện trước mắt. Điền Mục để trần chân, vào nhà, lấy ra một cái túi hành lý, mở miệng nói: "Được rồi, đi thôi!"
Điền Mục vẫn thẳng thắn như trước, nếu đã nhận Miêu Quả rồi thì, nơi này... hoặc là thế giới hòa bình, hoặc là chờ khi ông chết rồi sẽ trở về!
Hòa bình, yên tĩnh, hạnh phúc, đều là nhờ đánh mà có!
Ngươi không chiến, ta không chiến, nào có được thế ngoại đào nguyên!
Trong núi, mấy đứa bé đang chơi đùa thì nhìn thấy Điền Mục vác túi rời đi, bỗng nhiên có một đứa bé la to: "Điền gia gia, cha ta nói chờ ta lớn rồi, cũng đi tòng quân, đi đánh người xấu với Điền gia gia!”
Điền Mục cũng không quay đầu lại nói: "Chờ khi ngươi lớn rồi, chiến tranh cũng không còn nữa!"
Đến lúc đó, cũng không còn chiến tranh nữa! Lần này đi, không thắng không về! Nếu không thắng, vậy cứ để ông chết trận ở địa quật.
Điền Mục đi cùng Phương Bình, trong núi, một ít người bình thường dồn dập chạy tới, Điền lão tướng quân lại đi rồi. Năm đó, ông ấy cũng bắt đầu đi từ cái thôn nhỏ này. Đi rất nhiều năm!
Những năm qua, Điền Mục hầu như chưa bao giờ trở lại, trước đó vài ngày ông bỗng nhiên trở về, cô độc trở về. Một số người lớn tuổi, nước mắt tràn mi, thổn thức không ngớt.
Bọn họ biết Điền Mục! Ông ấy là niềm kiêu hãnh của thôn này!
Một vị đại tướng quân, cường giả Đại tông sư trong truyền thuyết. Đối phương bỗng nhiên trở về, nếu như là trước đây, bọn họ chưa chắc đã biết gì, nhưng bây giờ không ít người đều biết, đại tướng quân chinh chiến địa quật, trọng thương mà về, trở về chờ chết.
Lá rụng về cội, không tới ngày này, ông ấy sẽ không trở về.
Bây giờ, lại đi rồi!
Mấy ngày trước, đại tướng quân không hề có chút tinh thần nào, hôm nay lại hùng hổ khí phách, bây giờ đi, còn có ngày trở về sao?
"Tiễn lão tướng quân!" Có thanh niên hô to: "Ta cũng muốn đi tòng quân, đi giết địch!"
Điền Mục cười ha ha, nhưng không trả lời, trong chớp mắt, Phương Bình mang theo Điền Mục bay lên trời, biến mất ở giữa núi.
Ngày hôm đó, trong núi có thanh niên nam nữ, cúi chào đại tướng quân, xuống núi tòng quân.
Địa quật xâm lấn, cường giả đều chịu chết!
Lão tướng quân trọng thương mà về, bây giờ lại xuống núi tái chiến, thanh niên Hoa Quốc, đều dám đánh!
...
Ngày 23 tháng 1, lệnh chiêu mộ lệnh được ban bố.
Ngày 24 tháng 1, có người lục tục đến Ma Võ, Điền Mục cũng bắt đầu chính thức bế quan.
Ngày 25 tháng 1, trong lúc Phương Bình chuẩn bị Thiên bộ, tại Đông Sơn, Tần Phượng Thanh đón được nhóm người từ Huyền Minh Thiên ra.
Tổng cộng 40 người, có già có trẻ. Có ba vị cấp chín! Đó là ba người mà Phương Bình đã gặp, lần này, họ đều ra ngoài.
Còn lại, có 6 cấp tám, 11 cấp bảy và 20 võ giả trung cấp.
Không hề có võ giả sơ cấp!
Dù là những thiếu niên trẻ tuổi thì họ đều là võ giả trung cấp.
Thông đạo dưới lòng đất mà Tần Phượng Thanh Đào giờ khắc này đã biến mất.
Hiệu suất làm việc của võ giả rất nhanh, nơi này hiện tại đã là một đại sảnh hiện đại. Trên thực tế, đại sảnh này là do Trương Đào chuyển một đại sảnh hoàn chỉnh ở một nơi khác đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận