Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2944: Uy Chấn Tứ Phương (2)

Chương 2944: Uy Chấn Tứ Phương (2)Chương 2944: Uy Chấn Tứ Phương (2)
Tốn Vương đột nhiên cảm thấy mình chết quá chậm, đáng lẽ nên nổ sớm hơn một chút!
Hắn chưa từng cảm thấy ghét bỏ vì mình chết quá chậm như thế này bao giờ!
Hắn bỗng nhiên nghĩ, mẹ nó, cái thế giới này bị gì rồi, sao bản nguyên của hắn nổ tung, thế mà vẫn có người muốn lợi dụng cơ hội đánh bóng tên tuổi!
Ngửa đầu, nhìn ngôi sao sắp nổ tung, thời khắc này, hắn đã thấy vũ trụ tinh không! Thấy vũ trụ bản nguyên!
Hắn đột nhiên không muốn ngôi sao này nổ, nếu nổ, hắn cảm thấy mình sẽ chết không nhắm mắt! Vì có người muốn mượn cơ hội tuyên dương là hắn có thể giết Thiên Vương!
"Nổ đi!"
"Đừng nổ..."
Tến Vương và Phương Bình đồng thời nói.
Vị Thiên Vương cổ xưa này, cuối cùng vẫn quyết định không kéo dài, hắn sợ mình chết rồi còn bất an.
Tốn Vương cười thảm, chết... thật sự không cam lòng, ban nãy còn yên lòng ra đi, bây giờ thật sự không cam lòng đi!
Một khắc cuối cùng này, cứ để ta chết không uất ức như vậy đi.
Ngôi sao tan vỡ, lúc vỡ ra, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi. Tốn Vương lại lần nữa cười thảm, đột nhiên thân thể nổ tung, khí bản nguyên triệt để tràn tán, nhắm mắt làm ngơi
Súc sinh này quả thực không phải là người!
Tốn Vương chết!
Phương Bình nhìn hắn, ngươi có ý gì? Không nổ, ngươi không muốn chết nữa à?
Thời khắc này, giống như khi mấy vị Thiên Cẩu khôi phục vậy, sao lớn phát sáng khắp mọi hướng, vũ trụ bản nguyên dị động.
Âm ầm! Vũ trụ bản nguyên rung động.
Thiên Vương chết, Thiên Vương cổ xưa đã chết!
Mà đúng vào lúc này, sao lớn đột nhiên bắn ra tia sáng chói mắt!
Thời khắc này, nơi đây chói mắt không gì sánh được, Phương Bình đứng ngạo nghễ giữa vũ trụ tinh không, thân thể chói lóa, câm Trảm Thần Đao trong tay, như thần ma tại thết
Tiếng truyền khắp cõi, vũ trụ rung chuyển.
Thời khắc này, vô số ngôi sao chấn động, vô số bóng mờ như ma thần viễn cổ mở mắt!
Mà ngay vào lúc này, thể bản nguyên của Phương Bình cũng bị xung kích, hắn chợt quát to: "Nhân tộc Phương Bình, hôm nay một mình giết Tốn Vương, trong Tam Giới, ai đối địch với Nhân tộc, đều phải chết!"
"Nhìn cái gì mà nhìn, ta nói các ngươi đấy! Giết vài tên Thiên Vương vui đùa một chút, không phục thì đến đây!"
Ở một nơi khác, Phong mở mắt, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, cảm giác rất khó nói.
Bên cạnh, đội trưởng đội bảo vệ mèo cũng mở mắt, trợn mắt ngoác mồm.
Thời khắc này, bốn phương tám hướng đều có ngôn sao phát sáng. Cách nơi đó hàng tỉ dặm, trên một ngôi sao lớn, Thiên Cẩu mở mắt, hơi ngây người một lát, mẹ nó, quá huênh hoang!
Phương Bình hung hăng vô cùng, ngang ngược cực kỳ!
Bên kia, Thạch Phá gãi đầu, thằng nhóc này quá ngông cuồng! "Ngày hôm nay tiêu diệt hai Thiên Vương, lát nữa giết luôn Cấn Vương, các ngươi muốn xem pháo hoa đúng không, ông bắn pháo hoa cho các ngươi nhìn!"
Vào giờ phút này, Thánh Nhân, Thiên Vương, đều mở mắt. Cấp Đế cảm ứng không rõ, Thánh Nhân và Thiên Vương đều cảm ứng rất rõ.
Phương Bình! Ma đầu Phương Bình mới đúng!
Giết Thiên Vương rồi! Giết Tốn Vương rồi!
Tốn Vương, một trong tám Thiên Vương Thượng Cổ, hôm nay bị Phương Bình giết chết rồi!
Phương Bình tùy tiện như vậy, mục đích là để dọa sợ bọn họ.
Có sợ không?
Có chút. Ít nhất các Thánh Nhân đều đang trầm mặc. Một trong tám Thiên Vương Thượng Cổ đã bị giết, Tốn Vương tuyệt đối không phải người yếu, dù không phá bảy, cũng là cường giả phá sáu đỉnh phong, Thiên Vương phá bảy cũng chưa chắc có thể giết hắn.
Nhưng hắn vẫn chết trong tay Phương Bình.
Đấu Thiên đã chết, Ma Đế đã chết, bây giờ lại chết thêm Tốn Vương, trong một ngày, ba vị Thiên Vương tử vondl
Thánh Nhân cũng chết không ítl
Tam Giới bây giờ đã trời long đất lở. Tám ngàn năm qua, lần này chết nhiều cường giả nhất.
Phương Bình lần lượt tạo kỷ lục mới!
Bọn họ đều cho rằng Phương Bình chết rồi, nào biết hắn có thể trở về bá đạo như vậy. Ba tháng trước, trảm Đế, chém Mệnh Vương. Một tháng trước, trảm Thánh, vị Thánh Nhân đầu tiên bị giết là Thiên Quý.
Bây giờ lại trảm Thiên Vương!
Ba tháng... Phương Bình đã đánh vỡ nhận thức của tất cả mọi người.
Sau một khắc, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng gầm giận dữ trên sao lớn: "Đậu xanh, ngôi sao Thiên Vương này bạo quá nhanh, không được, ta đi đây, phải tìm cách nổ sao lớn của Cấn Vương..."
Còn chưa nói xong Phương Bình đã biến mất. Vũ trụ bản nguyên yên tĩnh trở lại, nhưng các cường giả khác thì không bình tĩnh nổi.
Trong Thiên Phần giả, Khôn Vương, Loạn Thiên Vương, Càn Vương, Trấn Hải Sứ... bọn họ cũng nghe thấy Phương Bình nói. Lúc Phương Bình xuất hiện bên ngoài, khôi phục thần trí, tất cả mọi người đều nhìn vê Phương Bình.
Bọn họ không đánh!
Lúc này, các cường giả bỗng nhiên không còn muốn đánh nữa.
Thế này là thế nào?
Một vị Thiên Vương bị diệt dễ dàng như vậy, chết không cam lòng!
Bọn họ nhìn Phương Bình, Phương Bình không quan tâm đến bọn họ, vừa xuất hiện đã muốn giúp lão Trương, sau đó tức giận mắng to: 'Lão Trương, sao lại vô dụng thế hả, giữ chân hắn mau! Chặn hắn lại, ta chơi chết hắn!"
Sắc mặt Trương Đào đen kịtI
Cấn Vương phát điên rồi, hắn đang thiêu đốt nhục thân, thiêu đốt lực lượng tỉnh thần, thiêu đốt bản nguyên! Cấn Vương thiêu đốt tất cả mọi thứ, mạnh đến đáng sợ, loáng thoáng sắp phá bảy, đánh lão Trương không ngừng bay ngược.
Mà Cấn Vương, giống như Lê Chử, hắn chỉ muốn trốn! Tốn Vương chết quá nhanh!
Chết khiến hắn bất ngờ, chết khiến hắn kinh hoàng!
Sống từ Thượng Cổ đến bây giờ, trừ bỏ tám ngàn năm trước, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái chết đang uy hiếp mình.
Lê Chử chạy, những người khác bị chặn lại, một mình Phương Bình giết Tốn Vương... Một mình!
Hắn còn không mạnh bằng Trương Đào hiện tại, không liều mạng, vậy thì phải chết!
Cho nên hắn bất kể tất cả hậu quả, đang thiêu đốt tất cả, thê thảm gào thét nói: 'Hồng Khôn, Càn Vương, ngồi xem ta chết, đều phải chết! Ta chết, mọi người đều phải chôn cùng!"
Giờ khắc này, Khôn Vương và Càn Vương cũng không còn muốn bày mưu tính kế nữa. Khôn Vương đột nhiên bay lên, kim thân lấp loé, màu xanh ngọc và màu vàng đan xen vào nhau, khí cơ vô cùng mạnh mẽ, lạnh lùng nhìn Loạn Thiên Vương, ánh mắt kia, lạnh lẽo đến mức khiến người ta đông cứng!
Loạn còn muốn tiếp tục đánh, nhưng bỗng nhiên cảm nhận được nguy cơ, nguy cơ như bị Thiên Cẩu kém chút cắn chết năm xưa, hơi lùi vê sau một bước.
Hắn cũng không ngu, Hồng Khôn đã phát điên!
"Khôn!" Tiếng quát khẽ vang lên, sau một khắc, chữ lớn vàng óng bay về phía Cấn Vương, hơi thở của Cấn Vương trong chớp mắt tăng vọt, hắn cũng không ở lại, trong chớp mắt xé rách hư không, muốn bỏ chạy.
Phương Bình gầm dữ dội nói: "Để Thiên Vương Ấn lại, không thì đừng hòng chạy! Lão Trương, bạo!"
Trương Đào khó chịu thì khó chịu, ông cũng đành cắn răng, thiêu đốt nhục thân, thiêu đốt khí huyết!
Ai mà không biết bạo chứ?
Lão Trương xé rách hư không, truy sát Cấn Vương, Phương Bình cũng bùng lên khí huyết ngút trời, hắn không còn che giấu hơi thở, trực tiếp phá sáu, câm Trảm Thần Đao, vội vàng đuổi theo!
Bên kia, Khôn Vương còn muốn tiếp tục ra tay.
Trấn Thiên Vương bỗng tức giận mắng: "Cho thể diện mà không cần, mẹ nó, ai mà không biết bạo?"
Âm ầm! Hư không bị đốt nứt!
Thời khắc này, Trấn Thiên Vương cũng đang thiêu đốt khí huyết, hai mắt đỏ như máu, đánh bay Càn Vương, giận dữ hét: "Côn Bằng, ngồi yên ở đây cho ta, bằng không ta chơi chết ngươi!"
Dứt lời, người khổng lồ đang thiêu đốt khí huyết ngay lập tức lao về phía Khôn Vương!
Phá tám thiêu đốt kim thân và khí huyết, ngon thì tới đây!
Ngon thì liều mạng nhai
Đã nể mặt ngươi mà ngươi vẫn muốn nhúng tay!
Ban nãy ngươi nhúng tay, ta không có thời gian quản ngươi, ngươi lại không xem Lý Trấn ta ra gì phải không!
Sắc mặt Khôn Vương thay đổi!
Ngươi điên rồi à? Cường giả như chúng ta mà lại đánh nhau đến chết vậy sao?
Khôn Vương thật sự muốn khóc, lão già này nghĩ cái quái gì vậy, đến cấp độ như hắn, thiêu đốt kim thân và khí huyết, không sợ lát nữa không thể cướp đoạt cơ duyên, chứng đạo Hoàng Giả sao?
"Lý Trấn, ngươi đừng phát rồ..." Khôn Vương hét lớn, hắn chịu đủ đám điên này rồi.
Âm ầm!
Tiếng động thật lớn vang lên, toàn bộ không gian chiến trường rung động kịch liệt, như đang muốn tan vỡi
Khôn Vương bay ngược ra, cả người bốc máu, ánh mắt đỏ chót: "Ngươi muốn ép ta tử chiến đến cùng sao?” "Mẹ nó, ngươi còn dám nhúng tay sao?" Trấn Thiên Vương tức giận mắng!
Khôn Vương không nói gì, không trả lời đồng nghĩa với cái gì, mọi người đều hiểu.
Hắn không nhúng tay vào nữa!
Lý Trấn điên rồi, muốn huyết chiến với hắn, nếu tiếp tục đánh nhau, bọn họ chắc chắn phải chết một người mới thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận