Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3057: Hoàng Giả Giáng Lâm

Chương 3057: Hoàng Giả Giáng LâmChương 3057: Hoàng Giả Giáng Lâm
"Đông, Nam, Nhân?" Phương Bình nở nụ cười, là một trong ba vị này!
Phải hỏi rõ vấn đề này để đề phòng một số tình huống bất ngờ, ví dụ như những người có liên hệ mật thiết với Hoàng Giả. Hiện không có người của Đông Hoàng và Nhân Hoàng ở đây. Nhưng Nam Hoàng... có Thủy Lực.
Phương Bình nhìn vê phía Thủy Lực, Thủy Lực hóa thành hình người, hơi thay đổi sắc mặt nói: "Có lẽ... không phải Nam Hoàng đại nhân... Nếu chủ nhân trở về... khụ khụ... nơi đó sẽ có chút động tĩnh, hiện vẫn không có gì bất thường..."
Nơi nào?
Mọi người không hỏi, nhưng có thể đoán được, không phải vật mà Nam Hoàng hay mang theo, thì là thần khí, đương nhiên, có thể là chỗ đó... Lẽ nào là chỗ Nam Hoàng hay ngồi? Cung Nam Hoàng?
Trong lòng mọi người đã có suy đoán. Thủy Lực cũng bất đắc dĩ, nó không thể không nói, không nói thì không thể loại trừ khả năng đây là Nam Hoàng, nếu không thể loại trừ... Nó là tọa ky của Nam Hoàng, ai còn dám tin nó nữa?
"Đông Hoàng... Nhân Hoàng...' Phương Bình vuốt cằm, lẩm bẩm nói: "Hai vị này, cho ta cảm giác rất biết điều, vậy mà tính khí lại táo bạo như thế sao? Một lời không hợp thì giáng lâm, Kỷ Nguyên hình như cũng là nhân vật tai †o mặt lớn trong Tuần Sát Sứ... Lế nào là Nhân Hoàng giáng lâm?”
Phương Bình liếm môi một cái: "Hình như không có người của Đông Hoàng ở đây, nghĩa là rất có thể là Nhân Hoàng? Là giấu dốt, hay là... thật sự rất nóng nảy, nhưng thực lực lại nhỏ yếu?"
"Không nói... Vậy các ngươi...'
Bọn họ thảo luận với nhau, Thiên Cực thở phào nhẹ nhõm, không liên quan gì đến ta, người của Nhân Hoàng và Đông Hoàng sắp phải xui xẻo rồi. Hắn nhìn xung quanh một lần, cuối cùng vẫn tiến đến bên cạnh Nguyệt Linh, hắn thân với Nguyệt Linh nhất, dễ tìm hiểu tin tức hơn.
"Ngươi muốn nghe?" Giọng của Nguyệt Linh sâu thăm thẳm, khiến Thiên Cực có chút sợ hãi, nhưng hắn vẫn truyên âm nói: "Nói đi, đám người Kỷ Nguyên nói gì rồi, Hoàng Giả nào còn sống?"
Thiên Cực tươi cười, truyền âm nói: "Nguyệt Linh, có bí mật gì sao?"
Hắn vừa đến, ánh mắt của Nguyệt Linh đã kỳ quái cực kỳ, nhìn hắn vài lần.
"Không nói."
Nhân Hoàng hình như rất thích giấu dốt, nghe nói năm xưa vẫn luôn thuận theo Địa Hoàng, bây giờ thể hiện mình nhỏ yếu, nóng nảy, cũng hoàn toàn hợp lý. Còn về chuyện yếu thật hay yếu giả... Phương Bình làm sao biết.
"Ngươi đến sớm..."
Thiên Cực phiên muộn, có ý gì? Ta không thể tới sao?
"Ta không đến, Thiên Vương trong Tam Giới chỉ có bản vương không đến... Dễ bị ghi hận..." Thiên Cực cũng không ngốc, vị Thiên Vương duy nhất không tỏ thái độ, kỳ thực cũng rất nguy hiểm.
"Thiên Cực, bây giờ ngươi tới làm cái gì?"
Sắc mặt Thiên Cực hoàn toàn thay đổi, giết cái gì? Bản vương nghe lâm rồi đúng không?
Nguyệt Linh nhìn hắn, lát sau khẽ cười một tiếng, âm thanh thăm thẳm, truyền vào đầu hắn: "Bởi vì... Bọn họ đang thương lượng... giết Hoàng!"
Âm ầm ầm! Thiên lôi từng trận! Sấm nổ bên tail
"Có ý gì?"
Giết... Hoàng? Nhiều người như vậy, làm sao có nhiều hy vọng như thế, dù có giết Hoàng, hắn cũng chưa chắc là người thắng, ngược lại, hắn nhỏ yếu, khả năng chết của hắn càng lớn hơn.
Vì đại đạo chứ gì
Thiên Cực thật sự rất muốn gào thét, hắn không muốn hy vọng này, hy vọng gì thì hắn biết, giết Hoàng có thể vì gì chứ?
Hắn không muốn hy vọng này!
Nhưng hắn không muốn có hy vọng này!
Nguyệt Linh tiếp tục sâu xa nói: "Ngươi đến sớm, nếu ngươi đến chậm một chút, sẽ không ai quan tâm một người phá sáu như ngươi có đến hay không, nhưng ngươi lại chọn đúng lúc này mà xuất hiện! Chậc, không biết là ngươi may, hay là xui... Nếu số may, ngươi cũng có hy vọng."
Thiên Cực sắp sụp đổ. Bản vương... tới làm chi? Giờ đi về được không?
Hắn nhìn xung quanh, hắn muốn rời đi, hắn muốn về nhà. Nhưng lúc này, rất nhiều người đang nhìn hắn, ánh mắt kia, hắn nghĩ cả đời hắn đều không quên được, một câu thôi, ngươi đi thử xeml
Thân thể Thiên Cực có chút cứng ngắc, không đi được rồi. Đám người này đã điên cuông đến mức muốn giết Hoàng, có giết thêm Thiên Vương cũng không sao, dù cho hắn là con trai của Tây Hoàng cũng vậy.
Thiên Cực nuốt một ngụm nước bọt, hơi có vẻ run rẩy nói: 'Bản vương chỉ là phá sáu... Phá sáu không lâu, thực lực bình thường...
Hắn rất nhỏ yếu, hắn không đi, hắn có thể tham chiến, thế nhưng hắn muốn trốn ở phía sau nhất, không tham chiến không được.
Lúc này, Phương Bình đã luyện hóa ba Thánh Nhân Lệnh, thế giới bản nguyên còn chưa đạt đến 800 mét, còn thiếu một chút. Hắn có 11 Thánh Nhân Lệnh và 1 Thiên Vương Ấn, chờ khi luyện hóa xong sẽ đạt hơn 800 mét, có hy vọng 900 mét.
Phương Bình không luyện hóa Thánh Nhân Lệnh nữa, bây giờ, hắn không tiếc bất cứ giá nào, luyện hóa tấm Thiên Vương Ấn của Ly Vương. Sau khi luyện hóa xong Thiên Vương Ấn này, có lẽ là có thể đạt 800 mét, sức chiến đấu của hắn sẽ lại tăng vọt.
Vào thời khắc này, giọng của Khôn Vương vang lên bên tai, rất lạnh lùng: "Dù bọn họ có giáng lâm, có lẽ cũng chỉ là phân thân..."
Phương Bình cười nói: 'Phân thân mạnh không?”
"Phá bảy."
"Vậy là được rồi!" Phương Bình cười nói: "Phá bảy... Giết Tuân Sát Sứ phá bảy, phân thân của hắn giáng lâm thì có tác dụng không? Nếu không có tác dụng, đương nhiên là chân thân..."
"Không hẳn! Hoàng Giả rất tự tin, hắn cảm thấy phân thân của mình đã đủ để kinh sợ Tam Giới, ngươi hiểu chưa?”
"Hiểu!" Phương Bình gật đầu, đúng là Hoàng Giả rất mạnh, phân thân giáng lâm, ngươi còn dám không theo? Đã như vậy thì không cần phải quan tâm thực lực mạnh hay yếu. Chủ yếu vẫn là bản thể áp chết
Phương Bình cười nói: "Không sao, ta là người điên mà! Các vị, không cần phải lo đâu, nếu phân thân thật sự giáng lâm... Nhân tộc ta sẽ giết phân thân này, Hoàng Giả tất nhiên giận dữ! Như thế cũng tốt, ta chỉ sợ Đấu Thiên Đế sẽ ngăn cản...
Giết phân thân của đối phương, dù có là Đấu Thiên Đế, cũng sẽ không ngăn nữa, rốt cuộc chuyện này có liên quan đến uy nghiêm của Hoàng Giả, không phải sao?
Các vị... có thể ngồi xem kịch trước, cũng cho các ngươi thấy gan của Nhân Tộc... Có phải làm bằng sắt không!" Phương Bình sâu xa nói: "Ta không sợ, cũng không dụ dỗ các ngươi đi chịu chết! Ta sẽ đại diện ra tay trước, trước không dám là vì sợ chân thân giáng lâm giết ta, nhưng phân thân... Ta sẽ làm mẫu cho các ngươi một lần, để các ngươi xem Phương Bình ta có phải là người sợ chết không!"
Khôn Vương khẽ gật đầu, đây mới gọi là thành ý. Phân thân xuất hiện, Phương Bình chém giết. Mặc kệ là thật hay giả thì cũng đại biểu cho chuyện phải ăn thua đủ với Hoàng Giả, đã như thế, cũng không cần lo lắng Nhân tộc có tâm tư khác.
Chuyện như vậy, chỉ sợ từ chối, một khi có người từ chối, việc này không thành.
"Phá bảy... Không dễ giết..."
Phương Bình cười nói: "Không sao! Giết không được hắn thì hắn cũng không giết được ta! Một vị Hoàng Giả ra tay, giết không được ta, mất hết thể diện! Chân thân không xuất hiện, làm sao giết ta? Không giết ta, làm sao kinh sợ Tam Giới? Hắn vẫn sẽ phải ra tay! Cho nên kế hoạch này không thành vấn đề."
Phương Bình tiếp tục nói: "Điểm ấy mọi người đều hiểu, nếu phân thân của Khôn Vương giáng lâm, không giết nổi một tên cấp chín... Bản tôn có thể giáng lâm, ngươi sẽ không giáng lâm sao? Đặc biệt là khi ngươi có thể dễ dàng đập chết đối phương, ngươi sẽ chùn tay sao?"
Khôn Vương cười, không trả lời. Đùa ta à, sao có thể chùn tay!
Mất hết thể diện, rõ ràng là có thể giết, sao lại không giết?
Lần này, không ai nghi ngờ nữa.
"Phân thân, Nhân Tộc đánh! Chân thân, sơ võ lên trước, phá tám đi theo, phá bảy phía sau, ta theo phá bảy, lão Trương theo phá sáu...' Phương Bình nhìn xung quanh, trầm giọng nói: "Không phải Võ Vương sợ chết, ta sợ một ít phá sáu sẽ chạy! Ví dụ như Thiên Thực, vừa nhìn đã thấy không tin được! Ví dụ như Thiên Cực, vừa nhìn đã biết sẽ bỏ chạy..."
Hai vị Thiên Vương bị điểm danh xịt keo cứng ngắc, đặc biệt là Thiên Cực!
Sao bản vương lại là người vừa nhìn đã biết sẽ bỏ chạy chứ?
Phương Bình không quan tâm, nói tiếp: "Nguyệt Linh, theo phá bảy! Thánh Nhân khác... Kết thành đại trận, thủ bên ngoài! Lúc cơ hội tới, Thánh Nhân các ngươi có lẽ sẽ nhặt được món hời lớn!"
Phương Bình lạnh lùng nói: "Phá tám đừng cảm thấy oan ức, muốn ăn thịt thì phải mạo hiểm! Phá sáu phá bảy có thể sẽ bị giết ngay, chỉ khi các ngươi chặn lại được, chúng ta mới có cơ hội thành công! Bằng không... từng người một bị đánh bại, ai cũng phải chết!
Mọi người đều đã sống nhiều năm như vậy, chí ít cũng phải có một chút khí phách! Muốn thành Hoàng, không khí phách thì thành bỉ ngạn vàng àI"
Khôn Vương lạnh nhạt nói: "Có thể! Nếu để Thiên Mộc hòa vào kim thân của bản vương, xác suất chiến thắng sẽ lớn hơn!"
Bên kia, mặt Thiên Mộc đen thui.
Phương Bình hừ nói: 'Ít nói nhảm! Nếu thật sự đều sắp chết hết thì có thể thử một chút! Tự nguyện, không tự nguyện, có tác dụng chó gì! Thật đến lúc đó, cược một lần, đều có khả năng."
Khôn Vương khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận