Toàn Cầu Cao Võ

Chương 211: Xâu chuỗi thông tin (3)

"Thiên Nam có động đất, một số lượng lớn sinh viên tinh anh của Thiên Nam Võ Đại phải hy sinh."
"Ngày hôm qua đạo sư lại nói gần đây xảy ra biến cố…"
"Gần đây nhiều lần xảy ra động đất, tuy rằng không tạo thành tổn thất gì, nhưng như vậy lại không thích hợp, kiếp trước cũng không có nhiều tình huống như vậy."
"Mỗi lần xảy ra động đất, cường giả cấp tông sư đều có những hành động dị thường, liên tục xuất hiện tại khu vực bị động đất."
"Các tông sư có lòng nhiệt tình như vậy sao?"
"Cách nói chuyện của đạo sư trước sau rất mâu thuẫn. Lúc trước bảo bọn mình không cần vội vàng tăng cao thực lực, hưởng thụ thêm mấy năm, bây giờ lại kêu mình tranh thủ tài nguyên, tăng cường thực lực."
"..."
Những thông tin lần lượt lóe qua trong đầu Phương Bình, hồi lâu, xâu chuỗi lại thành những thông tin mới.
"Động đất có mối quan hệ mật thiết với võ giả, có thể động đất chính là dấu hiệu nguy hiểm."
Phương Bình cau mày, Ma Đô xảy ra động đất, cái này có nghĩa là gì?
Ma Đô gặp nguy hiểm sao?
Còn nữa, lần trước Vương Kim Dương và Tần Phượng Thanh nói phải đi chấp hành nhiệm vụ, kết quả hai người đó bây giờ chẳng thấy bóng dáng đâu, liệu có liên quan gì đến việc này không?
Điện thoại của bọn họ trước sau vẫn chưa liên lạc được, đều không nằm trong vùng phủ sóng.
"Việc thiếu thông tin trầm trọng này phải chăng là do thực lực không đủ mạnh?"
Phương Bình khẽ thở dài một hơi, bây có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, dưới tình huống này, có lẽ phải nâng cao thực lực lên mới được.
"Không nên tiếc điểm tài phú nữa, nên dùng thì cứ dùng."
"Bên công ty kia cũng phải nhanh chóng mở rộng, cũng đã đầu tư 9 triệu vào rồi, phải nhanh chóng kiếm thêm điểm tài phú."
"Có lẽ, có thể thử nhận một vài nhiệm vụ..."
Trong lòng Phương Bình loé lên từng suy nghĩ, nhưng chân vẫn không ngừng chuyển động, cùng mọi người đi vào lớp học.
Mà ngày hôm đó, Phương Bình phát hiện, trường học hình như có không ít đạo sư xin nghỉ. Ít nhất thì trong các lớp giảng dạy cơ sở võ đạo, có hai đạo sư xin nghỉ rồi.
Trường học rất yên tĩnh, trước sau như một.
Một vài đạo sư xin nghỉ cũng không gây ra bất cứ ảnh hưởng lớn gì, các đạo sư luôn luôn bận rộn là chuyện rất bình thường, có không ít đạo sư cũng sẽ làm nhiệm vụ.
Mặc dù trong lòng Phương Bình có cảm giác có gì đó không đúng, nhưng cũng không nói gì về chuyện này.
Một ngày này, chủ đề bàn tán xôn xao trong đám học sinh mới vẫn là Phương Bình.
...
Từ sáng sớm, lớp 1 của Học viện Binh Khí đã có không ít tiếng xì xào bàn tán vang lên.
"Ngay cả Triệu Lỗi cũng không phải là đối thủ, Phương Bình thật sự mạnh như vậy sao?"
"Cậu ta đã đạt đến cảnh giới đỉnh cấp một rồi sao?"
"Không thể nào, sao mà nhanh như vậy được, chẳng phải vừa mới trở thành võ giả sau ngày khai giảng sao?"
"..."
Đám học sinh mới ban đầu còn suy đoán thực lực của Phương Bình, nhưng đến khi có nữ sinh gia nhập thảo luận, rất nhanh, hướng gió liền thay đổi.
"Thật tàn nhẫn, Triệu Lỗi bị đánh thành đầu heo như vậy, uổng công ban đầu tôi luôn xem cậu ta là nam thần, lần này hoàn toàn chết tâm rồi."
"Đúng đấy, có phải Phương Bình tự ti không? Lần trước Phó Xương Đỉnh cũng bị người khác đánh thành đầu heo. Trong lớp chỉ có hai người này vừa có thực lực mạnh, lại vừa đẹp trai.
Phương Bình cũng có thực lực, nhưng lại không đẹp trai bằng bọn họ, các cậu nói, cậu ta có phải là…"
"Không thể nào? Phó Xương Đỉnh không phải do cậu ta đánh mà?"
"Cậu ngốc quá, cậu đừng quên, lúc đó hai người bọn họ liên thủ, kết quả chỉ có mình Phó Xương Đỉnh bị đánh thành đầu heo, cậu ta có bị gì đâu.
Chắc chắc Phương Bình có thực lực có thể cứu Phó Xương Đỉnh, nhưng cuối cùng lại không cứu, cậu nói xem vì sao?"
"Hình như thật sự là vậy…"
"Không ngờ, hóa ra là như vậy."
"Tôi thấy Phương Bình cũng đâu có xấu, không đến nỗi vậy chứ?'
"Trời ơi cậu quá ngây thơ rồi! Cũng phải xem là cậu so sánh với ai chứ, Triệu Lỗi nhìn đẹp trai hơn cậu ta biết bao nhiêu. Cậu ta có thực lực thật, nhất định là đố kỵ đó."
"..."
Các nữ sinh số lượng không nhiều trong lớp đều đang bàn luận, ánh mắt nhìn Phương Bình có vẻ hơi kỳ dị.
Dương Tiểu Mạn vừa nghe, mới vừa định nói chuyện, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, hạ thấp âm thanh nói: "Cậu ta chính là một người nhỏ nhen vậy đó!
Đâu chỉ ganh tị đố kỵ với con trai không đâu, mà còn ganh tỵ với con gái nữa!
Còn nữa, cậu ta rất hung dữ, còn đánh luôn cả con gái!
Các cậu cũng thấy rồi đó, hôm khai giảng, phân viện, cậu ta đã đánh con gái, ngày hôm qua lại còn muốn đánh tôi nữa kìa. Cho nên mọi người tuyệt đối đừng tìm bạn trai kiểu vừa mưu mô, vừa cuồng bạo lực như vậy.
Thực lực mặc dù đúng là không tệ thật, nhưng người lợi hại hơn cậu ta trong Võ Đại thiếu gì, không nhất thiết phải là cậu ta.
Có nghe chưa hả?
Còn nữa, tuyệt đối đừng có rêu rao là tôi nói, mọi người phải cẩn thận một chút, nếu không, để lòng tự ti của cậu ta trỗi dậy, nói không chừng sẽ muốn đánh tất cả chúng ta đó."
"Không thể nào!"
"Tiểu Mạn, cậu ta thật sự muốn đánh cậu sao?"
"Chính xác 100%, nói nhỏ thôi, lỗ tai cậu ta thính lắm đấy, nói chung, cứ để cho cậu ta độc thân hết 4 năm đại học đi. Sau này có đàn em vào, chúng ta cũng phải làm quen cảnh báo các em ấy một chút, tránh cho các em nhỏ rơi vào bàn tay quái ác của cậu ta."
"..."
Làn gió dần được biến đổi, đến cuối cùng, các nữ sinh thống nhất ý kiến, tuyệt đối đừng theo đuổi, đừng thích Phương Bình!
Đàn ông tốt trên đời còn rất nhiều, các đàn anh ở Ma Võ cũng có thực lực rất mạnh.
Phương Bình có dấu hiệu bạo lực gia đình, thực lực càng mạnh, thì bạn gái của cậu ta lại rất nguy hiểm. Cậu ta rất có thể sẽ ganh tỵ với nét đẹp của ai đó, rồi sẽ muốn đánh người đó!
...
Những việc này, Phương Bình ban đầu thật sự không biết.
Lỗ tai cậu cũng không có thính như vậy, cũng không quan tâm người khác đang thảo luận cái gì mọi lúc mọi nơi được.
Đúng là cậu có cảm giác được, ánh mắt mọi người nhìn cậu có gì đó khác lạ.
Ban đầu, Phương Bình còn tưởng rằng tin tức đánh chết người lần trước đã truyền tới rồi.
Mãi đến khi ăn tối xong, cùng đến tham gia lớp huấn luyện đặc biệt, Phương Bình lúc này mới hậu tri hậu giáo phát hiện ra chuyện gì.

Cơm nước xong xuôi, Phương Bình đi cùng với Phó Xương Đỉnh đến lớp huấn luyện đặc biệt.
Phó Xương Đỉnh bỗng nhiên có hơi xoắn xuýt hỏi: "Phương Bình, hôm khai giảng phân viện ấy, sao cậu không cứu tôi?"
Phương Bình vô cùng kinh ngạc, chuyện này đã qua hơn một tháng rồi, cái tên này sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ?
Mấy ngày nay, chơi chung với Phó Xương Đỉnh cũng khá thoải mái, Phương Bình suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Lúc đó tôi vẫn chưa phải là võ giả, muốn cứu cậu cũng không có kế sách nào."
"Thật?"
"Phí lời!"
"Vậy... Vậy cậu có cảm thấy, cảm thấy tôi… tôi đẹp trai hơn cậu một chút không?"
Phương Bình lườm cậu ta một cái, cũng không thèm để ý.
Phó Xương Đỉnh khó khăn nói: "Triệu Lỗi... Có phải là cũng đẹp trai hơn cậu một chút hay không?"
"Cậu muốn bị đánh? Hay là đang khoe khoang vậy?"
"Cậu muốn đánh tôi sao?"
Phó Xương Đỉnh làm mặt sợ hãi, giống như vừa mới xác nhận chuyện gì, vô cùng xoắn xuýt nói: "Phương Bình, đừng có như vậy nha, sinh ra đẹp trai là do ba mẹ, đâu có liên quan gì đến bọn tôi.
Mặt tôi mới chỉ hết sưng phù không bao lâu…”
Hiển nhiên, cậu ta thấy Phương Bình có khả năng thật sự là người có sở thích đặc biệt này.
Chỉ cần đẹp trai hơn mình, Phương Bình đều sẽ muốn đánh đối phương.
Đặc biệt là loại người vừa đẹp trai vừa có thực lực, hiển nhiên, Phó Xương Đỉnh chính là người trong hàng ngũ đó.
"Cút!"
Phương Bình mắng một câu, lại ép hỏi vài câu, sau đó mới biết đây là lời đồn từ nhóm nữ sinh truyền ra.
“Bọn họ đều nói cậu ganh tỵ với trai đẹp, có khả năng cũng đố kỵ cả mỹ nữ nữa, gặp phải soái ca hay mỹ nữ gì cũng sẽ muốn đánh mặt bọn họ.
Còn có người nhắc nhở tôi… bảo tôi nên tránh xa cậu ra một chút, nếu không cũng không thể sẽ bị đánh.
Thực ra… thực ra tôi cũng hơi cảm thấy như vậy…”
Phó Xương Đỉnh khó khăn nói: “Phương Bình, có phải là cậu có khuynh hướng này nhưng không phát hiện ra có phải không?
Cậu xem lại đi, cậu cũng không quá thân thiết gì với bọn Triệu Lỗi.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa cậu với mấy người Dương Tiểu Mạn cũng vậy, nhưng lại thân thiết với Triệu Tuyết Mai vô cùng. Có phải vì cậu cảm thấy gương mặt tương đồng hay không?
Tôi… lần trước tôi nghe cậu nói chuyện điện thoại với em gái, cậu còn dặn em gái phải ăn nhiều một chút, đừng để mặt ốm lại như trái xoan...
Này, chắc không phải cậu có vấn đề về phương diện thẩm mỹ đó chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận