Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1948: Thánh Chửi (3)

Thấy đối phương nổi giận, Phương Bình lại cười nói: "Thôi đi, ngươi thật sự cho rằng Hòe Vương không biết sao? Lần trước ngươi nói Hòe Vương chẳng là cái thá gì, hắn mà cũng có thể trở thành Chân Vương, ngươi lại không được, ngươi nghĩ là hắn không nghe thấy hả?
Buồn cười, sao có thể không biết! Lúc trước khi Hòe Vương trò chuyện với Võ Vương, hắn đã nhắc tới chuyện này, nói ngươi không phải là người tốt lành gì, dã tâm không nhỏ, năng lực lại rác rưởi vô cùng.
Còn nói vốn dĩ bản nguyên của ngươi có thể đi xa hơn, nhưng cứ hễ gặp khó khăn là lại từ bỏ, thứ phế vật như vậy làm sao xứng đáng trở thành Chân Vương? Nếu không phải bây giờ Hòe Vương thiếu người thì loại người phản chủ như ngươi sao có thể còn sống được cơ chứ?
Ta cũng nhắc nhở ngươi, lần này là chúng ta liên thủ với Hòe Vương, ngươi đừng có quấy rối, mau mau cút đi, nghe rõ chưa?"
Mà phía sau, vị cường giả bản nguyên kia đã kinh ngạc đến ngây người, trong lòng toàn là sóng to gió lớn!
Làm sao có thể!
Ta chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, sao Hòe Vương lại biết được? Sẽ không! Không thể!
Bản tọa trước giờ luôn cung kính với Hòe Vương, cũng là cường giả Thần Đạo hiếm hoi còn sót lại dưới trướng Hòe Vương, Hòe Vương cũng cực kỳ coi trọng mình, sao có thể chứ?
Hòe Vương và Phục Sinh Chi Địa đang hợp tác sao? Phương Bình đang lừa gạt mình!
Nhưng… nhưng là... Nhưng tại sao lời hắn nói lại khiến mình thấp thỏm bất an, luôn cảm thấy có cảm giác như bị lột trần toàn bộ.
Người này còn đang bận suy nghĩ, bên người đã có người nổi giận nói: "Hoàn toàn là nói bậy! Phương Bình, các ngươi sớm muộn sẽ phải chết! Nếu bây giờ các ngươi chịu chết, ta sẽ cho các ngươi toàn thây!"
"Hoàn toàn là nói bậy?" Phương Bình ha ha cười nói: "Ngươi hỏi hắn xem có phải là nói bậy không? Cái tên này lén lút phỉ báng Hòe Vương, nói loại người như Hòe Vương cũng có thể trở thành Chân Vương, sao hắn lại không được? Còn từng nói rất nhiều lần, nếu không phải là Hòe Vương tự nói, ta làm sao mà biết được! Ta cũng không biết hắn là ai!
Nhưng cảm giác có chút quen thuộc, hình như Hòe Vương từng nói thuộc hạ của hắn sẽ tiến vào vực Nam Thất, không biết có phải là hắn hay không, đương nhiên cũng có thể là ta nhận lầm người, dù sao Hòe Vương cũng có nhiều thần tướng mà."
"Hòe Vương thật sự nhắc đến ta..." Thời khắc này, ánh mắt của vị cường giả kia kịch liệt biến động.
Hòe Vương thật sự có quan hệ với võ giả phục sinh, còn nhắc tới mình, lời này... không phải vô căn cứ. Hắn thật sự đã nói, không, hắn không biết mình có từng nói hay chưa, nhưng trong lòng hắn nghĩ như vậy, cũng không phải một lần hai lần!
Đây chính là miệt thị cường giả Chân Vương!
Hòe Vương có biết thật không? Vậy mình... vậy tại sao không giết mình?
Đúng, bây giờ mình vẫn còn tác dụng, cường giả dưới trướng Hòe Vương tử thương nặng nề, mình lại là cường giả thần đạo, có thể giúp Hòe Vương làm việc, thế nên Hòe Vương mới không giết mình?
"Thì ra Hòe Vương luôn biết những chuyện này!" Tâm tư người này có chút rối loạn hoảng hốt.
Lão Lý lại truyền âm nói: "Nhóc con, ngươi làm gì đấy? Ai bảo ngươi mắng chửi người! Võ giả giao đấu, làm gì có thời gian chửi nhau! Nhóc con, dùng lực lượng tinh thần hướng dẫn, nhưng ngươi rất yếu, ngươi rất yếu, ngươi rất yếu! Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"
Lão Lý kinh ngạc đến ngây người!
Ta đâu có bảo ngươi mắng hắn đâu, ta nói nếu ngươi phát hiện khiếm khuyết của hắn, ngươi có thể dùng lực lượng tinh thần để hướng dẫn hắn, để hắn tự nghi ngờ bản thân. Thế mà Phương Bình lại đi mắng người ta, chẳng lẽ hắn còn muốn mắng chết người ta hay sao?
lão Lý còn đang định mắng thì chuyện khiến người ta phải trợn mắt ngoác mồm xảy ra rồi!
“Làm gì có, ngươi nói bậy, bản tọa chưa bao giờ nghi ngờ Hòe Vương đại nhân!"
Người này hai mắt đỏ như máu, đột nhiên bạo phát khí thế, giận dữ hét: "Chưa bao giờ có! Ngươi dám nói hưu nói vượn!"
Vừa dứt lời, tốc độ của đối phương tăng vọt, sau một khắc, hắn đột nhiên tăng tốc đến cực hạn, đột phá hư không, nhục thân cũng rạn nứt, nhưng hắn không quan tâm, điên cuồng lao về phía Phương Bình!
Giết người diệt khẩu!
Thời khắc này, đối phương lại có một chút dấu hiệu điên cuồng, muốn giết người diệt khẩu!
Nhưng phía sau lại có cường giả kinh hãi đến biến sắc, hét lớn: "Dừng lại!"
Đáng chết, cái tên này điên rồi sao? Nếu dùng tốc độ này, cơ thể sẽ không chịu đựng nổi, lại còn dám một người xông lên phía trước, chặn giết Lý Trường Sinh, đây không phải là chịu chết sao?
Nhưng người bị kích thích này lại không quan tâm, không phải như vậy!
Phương Bình nói hưu nói vượn! Không phải như vậy!
Phương Bình lại tỏ vẻ chấn động, vội vã truyền âm nói: "Không đến nỗi chứ, điên thật luôn á hả? Thật là quá đáng sợ, hắn điên rồi! Một tên cường giả bản nguyên, chỉ kích thích có mấy câu thôi mà đã phát điên rồi! Lão Lý, có phải là có vấn đề gì không?"
Lão Lý cũng dại ra, nhưng hắn không hề do dự nói: "Không quan tâm được nhiều như vậy, hình như hắn đã có chút hỗn loạn rồi! Chúng ta phải tăng tốc, tên này có hơi điên cuồng, tốc độ đã sớm vượt qua giới hạn cơ thể, nếu cứ tiếp tục, cơ thể của hắn sẽ nổ tung!"
Phương Bình ngơ ngác đần thối mặt, vậy cũng được luôn? Bản nguyên thiếu hụt thật sự nghiêm trọng vậy sao? Hắn chỉ tùy tiện nói vài câu, muốn xem hiệu quả thế nào, nhưng đối phương hình như đã phát điên.
"Đại đạo có khiếm khuyết... Một số bí mật sâu thẳm nhất bị moi ra nên mất khống chế sao?"
Phương Bình bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng!
Võ giả rất mạnh, sức mạnh đó vẫn đang tiếp tục tăng lên, thật ra bọn họ cũng chẳng có tâm tình gì đáng để nói, từ cấp một đến cấp tám thì rèn luyện kim thân, cấp chín cảm ngộ đại đạo.
Còn chuyện sức mạnh to lớn đó có thể gây ra tác dụng phụ hay tâm tư khác biệt gì không thì, hiện tại nhân loại rất ít có.
Mọi người quá bận, cuộc sống quá nguy hiểm, đều đang giãy dụa cầu sinh. Nhưng cường giả địa quật... Có phải là đã xuất hiện một ít dấu hiệu không tốt không?
Vị cường giả bản nguyên này tự mình tan vỡ chỉ bằng dăm ba câu nói, thật đáng sợ!
Mà ngay lúc đó, tốc độ của đối phương lại càng lúc càng nhanh, càng ngày càng tới gần Phương Bình. Lão Lý bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, trường kiếm trong tay bay ngược ra ngoài. Phương Bình cũng tự bạo lực lượng tinh thần, rung động hư không!
Động tác của đối phương hơi khựng lại, một giây sau, Trường Sinh Kiếm xuyên thủng đầu của hắn, không biết hắn đã chết hay chưa, hơi thở tiêu tan, trực tiếp rơi xuống.
Tất cả mọi người đều im lặng!
Thời khắc này, yên tĩnh đến mức vô cùng đáng sợ. Phương Bình và lão Lý không nói tiếng nào, tiếp tục lao nhanh, 14 vị cường giả đang truy sát phía sau lại run rẩy lạnh toát.
Kỷ Mộc bị cái quái gì vậy? Đang yên đang lành bỗng nhiên phát rồ, không quan tâm bất cứ thứ gì, đi truy sát hai vị cường giả có thực lực chém giết cường giả bản nguyên, đó chẳng phải là chịu chết sao?
"Vì sao vậy?"
Vấn đề này vang vọng trong lòng 14 người! Thật sự quá khó tin!
Chịu chết ư? Kỷ Mộc là cường giả thần đạo, tu luyện tới mức này, khó khăn biết bao, mấy trăm năm lận, lẽ nào ngay cả chút sỉ nhục bằng ngôn từ của Phương Bình mà cũng không chịu được?
Bọn họ dại ra, lão Lý thật ra cũng rất muốn chửi má nó.
"Nhóc con, ngươi mắng hay lắm, mắng tới mức giết luôn cả cường giả bản nguyên!"
Sắc mặt Phương Bình cứng ngắc, dở khóc dở cười, "Cái này… không thể nào chứ? Ý chí của đối phương có phải yếu quá rồi không? Mới nói có mấy câu mà đã tan vỡ, lão Lý, ta sợ quá đi!"
"Hả?"
"Ta không dám đi bản nguyên nữa!"
Phương Bình thật sự có chút sợ hãi, mẹ nó, chuyện này là thế quái nào!
Người khác kích thích ngươi vài câu, ngươi liền tự mình chịu chết, chuyện quái quỷ gì vậy?
Phương Bình thật sự có chút sợ hãi bản nguyên, hay là mình vẫn nên rèn luyện kim thân cho an toàn, bước ra con đường bản nguyên cái quái gì chứ!
Lão Lý không nói gì, một lát sau mới nói: "Có lẽ không chỉ như vậy, có lẽ là hắn sợ hãi một số thứ sẽ xảy ra khi chiến thắng, hắn sợ Hòe Vương, hắn sợ lời ngươi vừa nói, hắn vốn cũng đang có nghi ngờ, loại người này sợ nhất bí mật trong đáy lòng bị người vạch trần...
Nói chung nguyên nhân rất nhiều, có thể về hỏi lão Trương. Nhưng bản nguyên, dù thực sự phát hiện được nhược điểm cũng rất khó giết, đây là bất ngờ!"
Nói xong, lão Lý lại nhắc nhở: "Mặc kệ có phải là bất ngờ hay không, ngươi đã tạo ra tiền lệ dựa vào ngôn ngữ để đánh giết một vị bản nguyên, nhóc con, tên của ngươi sẽ lưu danh sử sách, lần này trở lại, đổi danh hiệu thành Thánh Chửi đi!"
Phương Bình đen mặt, còn có thời gian đùa giỡn luôn cơ đấy.
Ngài không thấy đám người kia đã sắp chạy tới rồi sao, hai bên giáp công, phiền phức to, lão già cũng không thèm xem tình hình thế nào mà đã dám nói mò, ngươi mới là Thánh Chửi!
---
() Bản gốc của Thánh Chửi là Chủy Vương, chủy có nghĩa là miệng, nếu giữ nguyên thì không lột tả được ý nghĩa của danh hiệu, nhóm xin được đổi thành Thánh Chửi cho hợp hoàn cảnh và xuôi hơn. ()
Bạn cần đăng nhập để bình luận