Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1442

Diêu Thành Quân nhìn lướt qua đại điện, chậm rãi nói: "Ta nói rồi, ta chỉ có thể điều khiển một phần."
"Có ý gì?"
"Chính là ý trên mặt chữ, ta chỉ có thể điều khiển cửa lớn mở ra đóng lại."
“...”
Tất cả mọi người đều ngây người!
Vậy chúng ta nhốt bọn họ bên ngoài để làm gì?
Sau một khắc, Lý Hàn Tùng đánh về phía Diêu Thành Quân, phiền muộn phát điên nói: "Vậy chúng ta vào để làm gì? Ta cho rằng ngươi có thể điều khiển toàn bộ cung điện, định cướp những bản nguyên kia, cho nên mới xông tới! Kết quả không phải! Lão Diêu, ngươi nói ta bị người đánh choáng váng, ta thấy ngươi mới choáng ấy!"
Sắc mặt Diêu Thành Quân biến thành màu đen, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, ta nói với Phương Bình, ta chỉ có thể điều khiển một phần, ta không kêu các ngươi đi vào!"
Phương Bình phản bác: "Ngươi đóng cửa nhanh như vậy, ta cho là ngươi muốn làm thôi, liên quan gì đến ta?"
"Tất cả câm miệng!" Lão Vương cuối cùng cũng phát huy uy nghiêm của đại ca, quát một tiếng lớn, khiến mọi người im lặng!
Mấy tên khốn kiếp này! Làm bạn với họn họ, hắn cảm giác mình sớm muộn sẽ điên. Nếu đã không có mục đích gì thì nhốt người ta đứng bên ngoài làm gì? Không đúng... Lúc đó Phương Bình ra hiệu đi vào, tại sao mình lại nghe lời chạy vào mà không thắc mắc gì?
"Ta... bị dạy hư rồi!" Trong lòng Vương Kim Dương tràn đầy bi ai.
Ta vốn không phải như vậy!
Ta của hai năm trước, dù có nhìn thấy thứ tốt, cũng hiểu là quân tử phải biết có qua có lại! Lúc tên Phương Bình kia vẫn chưa là võ giả, tiêu diệt cấp hai, mình có cướp chiến lợi phẩm của hắn sao? Không có!
Dù mình có lấy phần nhiều thật, nhưng mình vẫn để lại một ít cho hắn mà? Nhưng bây giờ... mình lại bị hắn đầu độc, dù muốn hay không cũng đã đi vào rồi, còn nhốt người khác ở ngoài luôn!
Thở dài trong lòng một tiếng, Vương Kim Dương tự an ủi mình, đây là địa bàn của lão Diêu, chúng ta về nhà, không cho người ngoài đi vào cũng là chuyện bình thường. Ngươi có thể cho người lạ tùy tiện vào nhà sao? Ta còn chưa thu phí thành Trấn Tinh kia kìa!
Không tiếp tục suy nghĩ nữa, nhìn đại điện đen thùi, Vương Kim Dương mở miệng nói: "Trước tiên thăm dò một chút, sau đó ra ngoài, lão Diêu cứ nói không khống chế được, đại điện tự đóng lại."
Lý Hàn Tùng nói tiếp: "Vậy Vạn Nguyên Điện làm sao bây giờ? Mang đi sao? Dù sao cũng là đồ của Lão Diêu, hẳn phải trả lại cho hắn chứ nhỉ?"
"Nếu như ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh bại 12 vị tuyệt đỉnh, vậy thì ngươi có thể mang đi." Lão Vương nhăn mặt!
Kẻ ngu cũng biết chắc chắn là không mang đi được. Từ nhiều chi tiết, có thể thấy, thành Trấn Tinh vô cùng coi trọng Vạn Nguyên Điện.
Phương Bình đương nhiên cũng biết đạo lý này, lớn tiếng nói: "Được rồi, trước tiên không quan tâm những chuyện đó, thăm dò Vạn Nguyên Điện cái đã! Còn những chuyện khác thì... Nói sau đi!
Ta từng sắp xếp người, nói nếu sau 3 tiếng ta vẫn chưa rời khỏi thành Trấn Tinh thì hãy thông báo cho lão Trương. Bây giờ vào cũng đã lâu rồi, phải tranh thủ! Chờ lão Trương đến rồi chúng ta lại đi nữa, nếu không... thành Trấn Tinh thấy hơi tiền nổi máu tham, tiêu diệt chúng ta thì tiêu."
Cái gọi là thấy hơi tiền nổi máu tham, đương nhiên là chỉ Vạn Nguyên Điện. Vào giờ phút này, ở trong mắt Phương Bình, thứ này đã là của hắn rồi... Không, là của lão Diêu. Nhưng của lão Diêu hay của mình cũng có khác gì đâu?
...
Trong Vạn Nguyên Điện.
Cửa đại điện vốn đóng lại, tối đen.
Nhưng không biết Diêu Thành Quân làm thế nào, đại điện lập tức sáng rực lên.
Lý Hàn Tùng lấy làm lạ nói: "Không phải ngươi chỉ có thể mở cửa đóng cửa sao, giờ còn biết bật đèn à?"
Diêu Thành Quân liếc mắt nhìn hắn: "Ta mới tiếp xúc lần đầu, nên khó mà điều khiển ngay được, nếu cho ta thời gian, chắc là có thể khống chế toàn bộ Vạn Nguyên Điện."
Mấy người Phương Bình không để ý hai người này, lục tục nhìn xung quanh.
Đây là một cung điện khổng lồ không hề nhìn thấy điểm cuối. Hai bên cung điện có các phòng nhỏ riêng rẽ, nói nhỏ nhưng cửa ra vào những phòng này đều cao bốn, năm mét. Tường ngoài những phòng nhỏ này giống như thủy tinh.
Phương Bình nhìn một lúc, bỗng nhiên nói: "Này... mọi người có phát hiện không?"
Tần Phượng Thanh vội vàng gật đầu, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Đây không phải Vạn Nguyên Điện quỷ quái gì, đây không phải phòng năng lượng của Ma Võ sao?"
Phương Bình nghiêm mặt nói: "Không sai! Phong cách này, tạo hình này... đây không phải hình dạng phòng năng lượng đó sao? Chia thành từng phòng tu luyện đơn độc. Nhưng phòng tu luyện của Ma Võ cấp thấp hơn cái này nhiều..."
Dứt lời, Phương Bình tiện tay đập một chưởng vào vách tường gian phòng bên cạnh, không hề nhúc nhích.
"Lợi hại!"
Phương Bình thán phục một tiếng, nhìn Diêu Thành Quân nói: "Là lực lượng tinh thần gia cố phải không?"
Hắn đã rèn được kim thân, nếu tùy ý vỗ một chưởng, hợp kim cấp A cũng sẽ bị đánh biến hình. Nhưng vách tường thủy tinh này lại không hề nhúc nhích.
Liệt Thần Thương của Diêu Thành Quân có liên quan tới lực lượng tinh thần.
"Không rõ lắm."
Diêu Thành Quân lắc đầu nói: "Có thể, nhưng cũng có thể còn có thêm những vật khác. Còn ta cũng không rõ bản chất nó là Vạn Nguyên Điện hay phòng tu luyện.
Phòng tu luyện của Ma Võ có lẽ là mô phỏng theo Vạn Nguyên Điện. Dù sao mấy người Bộ trưởng Trương cũng đã từng đến đây, dựa theo những thứ này để chế tạo cũng không có gì lạ."
Phòng năng lượng bố trí rất đơn giản, dùng lượng lớn tinh thạch xây thành phòng tu luyện cách ly, phòng ngừa năng lượng tiết ra ngoài, cũng không có gì đặc biệt lắm.
Sở dĩ nói vậy, vì vách tường những căn phòng này đều làm bằng thủy tinh, khiến mấy người Phương Bình không khỏi cảm thấy hết sức quen thuộc.
Phương Bình vuốt cằm nói: "Đừng nói, có lẽ đúng là phòng tu luyện, bằng không, ngươi rảnh đến mức chế tạo một thứ để cất giữ bản nguyên sao? Trừ phi ngươi biết tất cả mọi người sắp ngủm, bằng không chế tạo cung điện lớn như thế, chỉ vì cất giữ bản nguyên, rảnh nhỉ?
Nếu là phòng tu luyện thì có thể hiểu được.
Lão Diêu, ngươi kiểm tra kỹ một chút, xem có hệ thống dịch chuyển năng lượng gì tồn tại không."
Mọi người đều là võ giả cao cấp, cũng không phải người chưa thấy qua việc đời, khi vừa nhìn thấy những phòng nhỏ này lập tức liên hệ tới phòng tu luyện.
Lực lượng tinh thần của Diêu Thành Quân bắt đầu không ngừng thẩm thấu ra ngoài, mấy người Phương Bình cũng thử một chút nhưng không có tác dụng, hoàn toàn không cách nào xuyên thấu.
Chỉ có Diêu Thành Quân có thể làm được, hình như tòa đại điện này không đề phòng hắn. Xác suất tòa cung điện này là của Diêu Thành Quân cực cao.
Hơn nữa e là đẳng cấp của Vạn Nguyên Điện cũng cực cao, binh khí bình thường, bao gồm thần binh, thời gian dài không có chủ nhân, chắc là linh tính đã sớm biến mất rồi. Cái gọi là linh tính, chính là một chút hoạt tính do lực lượng tinh thần nuôi dưỡng thần binh hàng ngày của chủ nhân.
Thần binh của Phương Bình mà bị người khác dùng, sẽ có chút một chút ngăn cách. Nhưng nếu có cường giả xóa đi ấn ký Phương Bình lưu lại, vậy thì không tồn tại loại ngăn cách này, việc này lão Trương có kinh nghiệm.
Mà cường giả đã chết nhiều năm, ấn ký lưu lại khi còn sống cũng sẽ tiêu tán.
Tòa đại điện này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, thế mà ấn ký lão Diêu lưu lại vẫn còn, hoạt tính của đại điện vẫn còn, điều này không đơn giản.
Diêu Thành Quân thăm dò một chút, lúc lâu sau nhíu mày nói: "Hình như có, ngay ở nóc nhà."
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Đại điện rất cao, nhìn lên một chút, đại điện cao ít nhất khoảng 10 mét. Mái vòm cũng là thủy tinh chói mắt, dường như có chất lỏng đang lưu động, óng ánh, mắt người nhìn không rõ.
Tần Phượng Thanh chăm chú nhìn một lúc rồi bỗng bay lên, đấm ra một quyền.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, nhưng mái vòm vẫn không hề nhúc nhích.
Tần Phượng Thanh thấy thế cũng không từ bỏ, không tiếp tục công kích, mà áp vào mái vòm, sờ tới sờ lui, còn nghiêng tai lắng nghe, vừa ngửi vừa nghe...
Lý Hàn Tùng nhìn dáng vẻ này của hắn thì chậc chậc một tiếng, trêu chọc nói: "Ta nói hắn là Hao Thiên Khuyển chuyển thế, hắn không tin. Tên này chính là mũi chó, chắc chắn ngửi được thứ tốt, bây giờ đang muốn gỡ bỏ mái vòm ra nhìn xem có đồ gì tốt nè."
Trên không, Tần Phượng Thanh hùng hổ nói: "Ngươi mới là mũi chó đó! Đây gọi là nhạy cảm và trực giác. Mái vòm chắc là trống rỗng, chất lỏng lưu động hình như là năng lượng hóa lỏng, nếu bên trong thật có đồ vật... có lẽ là vật chất bất diệt hoá lỏng.
Mẹ kiếp, ra tay thật hào phóng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận