Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1832: Không Thể Để Các Ngươi Quá Rảnh (3)

Ở Ma Võ, võ giả cấp ba chỉ nằm ở mức bình thường, đều là cấp độ tân sinh. Nhưng ở các trường khác, tuy bây giờ cấp ba không còn hiếm nữa, nhưng cũng đều là học viên tinh anh, bọn họ không có nhiều tài nguyên như Ma Võ, cũng không thể lên cấp ba nhanh chóng như Ma Võ được.
Hơn nữa, những cấp ba được chọn cho lần thi đấu giao lưu này đều là những người đã tham dự nhiều lần chiến đấu, đều là những võ giả có kinh nghiệm chiến đấu phong phú vô cùng. Dù là kinh nghiệm hay từng trải, đều nhiều hơn những võ giả hạ cấp ba khác.
Ma Võ cũng không dễ gì để có thể bảo vệ được vị trí thứ nhất.
Bên phía trường học, Phương Bình cũng không trách móc nặng nề gì, chỉ nói một câu, thua, trường học sẽ nhường 500 vị trí cho người ngoài, 500 học sinh Ma Võ sẽ phải ra ngoài giao lưu!
Cái gọi là giao lưu, chính là lưu đày! Đày bọn họ ra khỏi trường!
Còn khi nào về lại ấy hả? Năm sau tính!
Nếu năm sau Ma Võ thắng, những người này có thể trở về Ma Võ, hoặc là đại diện cho trường học khác tham chiến, nếu thắng Ma Võ, cũng có thể trở về. Nếu không, thì cứ ở lại trường người ta thôi.
Còn 500 người phải đi là ai thì vẫn chưa quyết định xong, thua rồi sẽ biết thôi.
Vừa tuyên bố xong, bầu không khí của Ma Võ đã khẩn trương hẳn lên.
Rời khỏi trường? Học sinh Ma Võ không phải đồ ngu, bọn họ biết Ma Võ khác với những Võ Đại bên ngoài. Ở những Võ Đại khác, độ khó sở hữu của một viên Khí Huyết Đan cấp ba là rất cao. Dù hiện tại giá đan dược đã xuống rất thấp, nhưng giá gốc của một viên Khí Huyết Đan cũng mắc vô cùng, 10 ngàn 1 viên, so với giá lúc Phương Bình mua thì hạ thấp đến tận 10 lần!
Bây giờ Võ Đại đều đã thống nhất chế độ, đều là 1 điểm thưởng bằng 10 ngàn, nhưng dù là thế, Khí Huyết Đan cấp ba cũng tương đương với 30 điểm thưởng, là 300 ngàn. Thật ra, giá đó cũng đã rất rẻ.
Phương Bình còn nhớ, lúc trước hắn đổi Khí Huyết Đan cấp hai với giá 20 điểm thưởng, đấy vẫn là thời kỳ một điểm thưởng bằng 30 ngàn, khi đó Khí Huyết Đan cấp hai cũng có giá trị lên đến 600 ngàn, mà cấp ba lại là 1 triệu 500 ngàn.
Bây giờ, chính phủ vì muốn thúc đẩy phát triển võ đạo, cộng với tài nguyên thu hoạch cũng khá nhiều, mới xuống giá nhiều như thế.
Chuyện phát triển võ đạo, không phải là không muốn, mà là không thể, không có cách nào. Trước đây, lối vào địa quật còn ít, nhân loại ở thế yếu, lấy được rất ít tài nguyên, muốn hỗ trợ mấy triệu võ giả tu luyện cũng đã rất khó. Định giá cao cũng là vì để võ giả có đầy đủ tài nguyên tu luyện.
Khi đó Phương Bình từng cãi nhau nhiều lần với hai công ty lớn, cảm thấy định giá quá cao, giá thu mua quá thấp, không nên. Bây giờ suy nghĩ lại, khi đó bọn họ cũng hết cách. Công ty đan dược trữ nhiều thành phẩm, trước không dùng, là vì độn hàng, đợi võ đạo được phổ cập toàn dân mới bắt đầu phân phối.
Bằng không, dựa theo lượng tiêu thụ trước đây của bọn họ, nếu giá quá thấp, có lẽ đan dược đã sớm hết, phổ cập toàn dân chỉ là chuyện cười.
Nhưng dù đã xuống giá, Khí Huyết Đan của võ giả cấp ba vẫn có giá trị tầm 300 ngàn. Nếu võ giả cấp ba thực sự muốn tu luyện, nhất định ba ngày phải dùng một viên. Một tháng, thì chính là 3 triệu.
Đó mới chỉ là tu luyện bình thường thôi!
Võ giả tu luyện một năm cũng tương đương mấy chục triệu, nhưng không phải ai cũng là Phương Bình, có thủ đoạn kiếm tiền. Tiêu hao của bọn họ ở Ma Võ mấy năm qua cũng khoảng mấy trăm triệu rồi.
Đã quen ăn đồ ngon, bây giờ lại phải gặm lương khô, một hai ngày thì được, một năm... 500 người bị tách ra này không chừng sẽ muốn tự tử luôn. Bây giờ bạn học đều cùng cấp, nhưng sau khi bọn họ trở về, mình vẫn còn là cấp ba... còn bạn học tại Ma Võ đều đã cấp năm, cấp sáu hết cả.
Nghĩ đến chuyện đó, ai mà không lo lắng chứ?
Nhất thời, võ giả sơ cấp ở Ma Võ đều đang bàn luận chuyện Thi Đấu Giao Lưu Võ Đại Lần 3. Chuyện chọn ai tham dự cũng là một vấn đề lớn! Vận mệnh của 500 vị bạn học ở trong tay bọn họ, áp lực không phải lớn bình thường thôi đâu!
Mà bên ngoài thì lại hoan hô nhảy nhót.
Đi Ma Võ! Bây giờ Ma Võ chính là Thánh Địa tu luyện!
Không chỉ có thế, tin tức cũng chưa được công khai hết, người ta đồn rằng, khi nào Ma Võ tham chiến, chỉ cần có thể đánh bại Ma Võ, đều có thể lấy được chiến lợi phẩm đặc biệt!
Ma Võ ra tay rất lớn, nếu có thể đánh bại đội của bọn họ, có thể lấy được 25 cân đá năng lượng cấp chín!
Tính bằng cân, chứ không tính bằng gram. Dù có tính theo giá thị trường rẻ nhất thì cũng phải hơn 15 tỷ, vẫn là thứ có tiền cũng không mua được, mà cái giá chỉ là phải đánh bại mấy vị võ giả cấp ba mà thôi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Võ Đại đều đang sôi trào.
"Đánh bại Ma Võ!" Câu nói này trở thành khẩu hiệu của toàn bộ võ đại , nếu có thể thắng đến cùng, thì thu hoạch sẽ càng nhiều.
Nếu quán quân khóa này không phải Ma Võ, mà là những đội khác, thì có thể có thêm 50 vị trí vào Ma Võ!
Tương đương với 50 vị võ giả cấp năm, mà đấy chỉ là cơ bản thôi! Một năm cũng đủ để bọn họ tiến vào cấp năm, nếu thiên phú mạnh, biết phấn đấu, có lẽ cấp sáu cũng không thành vấn đề.
Nếu Ma Võ thật sự đối xử công bằng, đến cấp sáu, giúp đỡ bọn họ, cấp bảy... chưa chắc đã không được!
Liên quan đến tương lai của tất cả mọi người, ai lại không kích động cơ chứ?
Hiện tại, võ giả sơ cấp của Ma Võ đều đang bận rộn, ai cũng căng thẳng vô cùng, theo ý của trường học, nếu thua không thảm, sẽ là 500 vị trí, nếu thua thảm… có lẽ sẽ còn nhiều hơn 500 vị trí! Nếu quá mất mặt, thậm chí có thể lên đến 1000 vị trí phải đi "giao lưu"!
Ma Võ dù sao cũng có nhiều người, gần chục ngàn học sinh, cũng không thể vô lý khai trừ cả ngàn người, nhưng nếu giao 1000 người đó cho 100 võ đại khác nhau, mỗi trường chừng mười người, thì cũng không tính là chuyện to tát gì. Mà ngược lại, Ma Võ có thể thu nhận tinh anh của các võ đại khác, nếu bọn họ chịu ở lại, thì Ma Võ sẽ càng mạnh hơn.

Trong phòng làm việc, Trần Vân Hi khâm phục nói: "Phương Bình, nhờ có hành động của ngươi mà trường học tốt hơn hẳn. Học viên sơ cấp đều đang tu luyện chiến pháp, chờ chọn thành viên dự thi, võ giả trung cấp cũng tu luyện, võ giả cao cấp thì đang chuẩn bị đại chiến... Cứ như thế, từng người ở Ma Võ đều đang làm đúng chức vụ của mình, không còn hỗn loạn, náo động như trước..."
Từ trước đến nay, Trần Vân Hi vẫn luôn cảm thấy Phương Bình là lợi hại nhất. Sự thực cũng chứng minh đúng như thế. Chỉ cần một lần thi đấu giao lưu đã có thể giải quyết được rất nhiều phiền phức.
Phương Bình cười ha hả nói: "Bình thường thôi, chỉ thuận thế mà làm. Đúng rồi, người dự thi đợt này, ngươi muốn đi cửa sau hay hối lộ gì cũng được, giúp ta nhét Phương Viên vào danh sách dự thi!"
Trần Vân Hi tươi cười nói: "Được, ngươi muốn Phương Viên chính thức xuất hiện trước mặt mọi người rồi sao?"
Phương Bình kinh ngạc nhìn nàng, một lát sau mới vội ho một tiếng nói: "Ừ thì... tìm cách truyền tin cho các võ đại khác giúp ta! Đánh bại Phương Viên, đả kích nó, ai làm được, ta khen thưởng 1 cân đá năng lượng hoặc là tài nguyên có giá trị tương đương!
Ta muốn con bé lắm chuyện đó biết nó yếu tới mức nào! Đừng nói là so võ giả địa quật giết người không chớp mắt, dù có so với võ giả trên mặt đất thì nó cũng yếu như sên.
Võ giả cùng cấp có thể đánh nó như chơi, để ta coi nó còn dám đòi đi địa quật nữa không! Con bé đó, mấy ngày nay ta không có thời gian quản nó, nó lại dám rủ rê bạn học đi địa quật, chán sống rồi!"
Trần Vân Hi bỗng nhiên cảm thấy tội nghiệp Phương Viên vô cùng, anh ngươi ác quá ác! Đánh bại ngươi còn được thưởng thêm!
Ngươi chỉ là võ giả cấp ba trung kỳ, vốn đã yếu sẵn, sớm muộn gì cũng phải thua. Bây giờ lại có thêm thưởng... e là ngươi sẽ thua tới mức phải hoài nghi cuộc sống!
Đến lúc thi đấu, Ma Võ chơi chiêu, trận nào cũng cho cô bé lên đánh đầu tiên, trận nào cũng thua...
Nghĩ tới đây, Trần Vân Hi đồng tình nói: "Thế có ác quá không? Đả kích lớn như vậy, nó có thể chịu đựng được sao? Phương Bình, Viên Viên dù sao cũng mới 16 tuổi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận