Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1255

Mọi người đăm chiêu suy nghĩ, Tưởng Siêu mơ màng nói: "À, ừm... nơi này là Vương Chiến Chi Địa, tuy rằng chuyện các ngươi có thể sử dụng vật chất bất diệt là rất tốt, nhưng mà... có phải chúng ta nên quay về vấn đề chính không?"
Hắn rất cạn lời, bây giờ là lúc nào mà các ngươi lại bắt đầu thảo luận vấn đề con đường tu luyện khác biệt giữa xưa và nay?
Nếu những người trước mắt hắn là cường giả tuyệt đỉnh, hắn thấy thảo luận hay không không thành vấn đề.
Nhưng các ngươi mới cấp sáu!
Lẽ nào nhân vật máu mặt tương lai khác mọi người ở chỗ, bắt đầu phân tích con đường tuyệt đỉnh ngay khi còn nhỏ yếu?
Tưởng Siêu không biết mình nên vui hay nên buồn. Vui là vì nhân vật không tầm thường có khác, dù tương lai còn dài. Buồn là vì, nếu các ngươi còn nói nữa, ta thấy ta sẽ chịu không nổi mất.
Phương Bình không để ý đến hắn, nhưng vẫn nói với những người khác: "Nơi này không nên ở lại nữa, đi thôi, chúng ta đi vào sâu bên trong! Ta cần chiến đấu, chiến đấu không ngừng!"
Lúc này, Phương Bình sôi sục ý chí chiến đấu!
Võ giả sinh ra để chiến đấu!
Lực lượng phá diệt cũng là loại sức mạnh thăng hoa trong chiến đấu, mỗi lần chiến đấu có thể cường hóa sức mạnh của nhục thân, khiến mình càng đánh càng mạnh!
"Võ giả tu luyện từ cấp tám đến cấp chín, có một số người tiến bộ cực nhanh, có người tiến bộ rất chậm! Có lẽ có liên quan đến tần số và cường độ chiến đấu, võ giả càng dám liều mạng, tiến bộ càng nhanh.
Lão Ngô dám chiến, mỗi lần chiến đấu đều hao hết vật chất bất diệt, cho nên ông ấy càng đánh càng mạnh. Đương nhiên, nếu không có tinh hoa sinh mệnh bổ sung, có lẽ ông ấy sẽ gặp phải vấn đề nghiêm trọng.
Nhưng nếu có công pháp tu luyện lực lượng tinh thần, ông ấy có thể không ngừng sinh ra vật chất bất diệt, như vậy sẽ không tồn tại vấn đề này.
Võ giả cấp tám có thiếu hụt, vật chất bất diệt hao nhanh, khôi phục chậm, đây chính là sự thiếu hụt duy nhất. Võ giả nhân loại gặp phải thiếu sót này, võ giả địa quật cũng vậy!
Nhưng võ giả cổ xưa thì không! Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, khiến công pháp quan trọng như vậy thất truyền?"
Phương Bình hiện tại chắc chắn năm xưa tuyệt đối có công pháp tu luyện lực lượng tinh thần.
Võ giả hiện đại chỉ kém võ giả cổ xưa ở điểm này!
Có công pháp tu luyện lực lượng tinh thần, mọi chuyện sẽ khác! Võ giả cao cấp sẽ ngày càng nhiều, võ giả cao cấp sẽ càng thoải mái, càng điên cuồng, càng bền bỉ hơn khi chiến đấu. Đến lúc đó mới đúng là người người dám chiến, người người tất chiến!"
"Công pháp thất truyền, ở đâu?"
"Giới Vực có không?"
"Vương Chiến Chi Địa có không?"
"..."
Lần này, Phương Bình thật sự nảy sinh ra sự thích thú với những di tích cổ này, không còn chỉ quan tâm đến điểm tài phú như trước.
Có lẽ, hắn thật sai rồi.
Điểm tài phú không phải là thứ quan trọng nhất, thứ quan trọng vẫn là những công pháp cổ xưa kia.
"Không hẳn không ai phát hiện, có lẽ đã có người phát hiện ra sự thiếu hụt này, các vị tuyệt đỉnh mới bắt tay với các Tông sư cùng nghiên cứu từ rất sớm, Lữ Chấn cũng là một thành viên trong đó.
Khi biết công pháp của nhân loại có sự thiếu hụt cực lớn, có lẽ bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để thu được công pháp!
Có lẽ... Lữ Chấn đã thật sự đến Giới Vực! Lão tổ nhà họ Dương đi Giới Vực... lẽ nào cũng vì cái này?
Nếu là như vậy, chẳng lẽ ngay cả tuyệt đỉnh cũng không có công pháp này? Hẳn là không có, nếu có, vì sao không truyền xuống?"
Phương Bình cảm giác mình không thể nghĩ thêm nữa, càng nghĩ càng có nhiều dấu chấm hỏi.
"Sớm muộn có một ngày, ta sẽ biết tất cả!"
"Đi!"
Phương Bình không nghĩ nữa, hét cao một tiếng, ngự không bay lên, đi thẳng vào khu vực bên trong!
Lần này, hắn muốn thăng hoa trong chiến đấu! Có lẽ cơ duyên đột phá cấp bảy sẽ xuất hiện trong chiến đấu.
...
Bên trong khu vực cấp sáu.
Sắc mặt Phong Diệt Sinh âm trầm, nhìn nhóm người Cơ Dao cách đó không xa, phẫn nộ quát: "Bọn ta phát hiện ra nơi này trước, Cơ Dao, ngươi đừng quá đáng!"
"Ấu trĩ!"
Cơ Dao lạnh nhạt nói: "Cút! Nơi này hiện tại thuộc về ta rồi!"
Lúc này, trước mặt bọn họ là một kiến trúc cổ hùng vĩ đồ sộ.
Ở Vương Chiến Chi Địa, kiến trúc cổ đồng nghĩa với cơ duyên và cơ hội. Có thể đột phá hay không thường nhờ vào sự lĩnh ngộ hoặc thứ tốt kiếm được trong các loại kiến trúc cổ này. Kiến trúc càng được bảo toàn hoàn chỉnh, cơ duyên càng lớn, càng nhiều lợi ích.
Phong Diệt Sinh dẫn người đi tìm nhóm Phương Bình, kết quả, tìm kiếm hai ngày cũng không phát hiện ra đám người Phương Bình đâu cả.
Nhưng hắn cũng không quá xui xẻo, hắn phát hiện được một đám võ giả Phục Sinh Chi Địa khác ở đây. Mà những người này lại phát hiện ra một khu kiến trúc được bảo tồn khá hoàn hảo.
Ai ngờ, bọn họ vừa đến nơi, nhóm người Cơ Dao cũng xuất hiện.
Lần này, Phong Diệt Sinh kém chút tức hộc máu.
Lực lượng tinh thần của hắn còn chưa tới mức hóa hình, còn kém xa, nếu lần này có thể đạt được cơ duyên, có lẽ có thể đột phá lên cấp thống lĩnh.
Nhưng hiện tại nhóm người Cơ Dao đang ở đây, làm sao hắn có thể vào được?
Không chỉ như vậy, kiến trúc cổ này có phong cấm.
Có phong cấm thì cần phải mở ra.
Ở Vương Chiến Chi Địa, có ba loại phong cấm.
Loại thứ nhất, võ giả địa quật có thể vào.
Loại thứ hai, võ giả nhân loại có thể vào.
Loại thứ ba, ai vào người đó chết, bởi không phải cường giả nào cũng hy vọng sau khi mình chết rồi, còn bị người khác đào mộ, phá xương lột da.
Nơi này, là võ giả nhân loại có thể vào. Vừa khéo, nơi này lại có không ít võ giả phục sinh.
Không cần chờ bọn họ đi ra rồi chặn giết, lúc võ giả phục sinh tiến vào, phong cấm sẽ được giải, hắn hiện tại chỉ cần chờ võ giả phục sinh mở ra, dù những tên này không muốn, cùng lắm thì đánh cho tàn phế mấy người rồi ném vào cũng như nhau.
Nhưng hiện tại, có nhóm người Cơ Dao ở đây, đối phương có nhiều người hơn hắn, vậy thì phải đánh như thế nào?
Tặng cho Cơ Dao?
Đừng đùa!
Nếu Cơ Dao đột phá đến cấp thống lĩnh, có lẽ cô ta sẽ quay lại giết hắn.
Bây giờ, dù đối phương có nhiều người, nhưng cũng không xuống tay với hắn, đó là bởi vì thân phận của hắn và Cơ Dao rất tôn quý, những người khác không hẳn dám giết bọn họ. Hắn và Cơ Dao kẻ tám lạng người nửa cân, hai người giao thủ không phân thắng bại.
Chỉ khi nào Cơ Dao đột phá, cô ta giết mình, vậy thì không thành vấn đề. Vương tổ có bất mãn khó chịu đi nữa, cũng không thể làm gì Cơ Dao.
Ông nội của cô ta cũng là cường giả đỉnh cấp. Không chỉ có ông nội cô ta... Thân phận của Cơ Dao không đơn giản chỉ là hậu duệ Chân Vương, cô nàng tôn quý hơn như vậy nhiều.
Sắc mặt Phong Diệt Sinh khó coi vô cùng, lạnh nhạt nói: "Cơ Dao, chuyện của trường bối đã là chuyện quá khứ, hơn nữa, cũng không liên quan gì đến ta và ngươi! Bọn họ cũng không còn chinh chiến nữa, ngươi hà tất cứ phải đôi co với ta?"
Cơ Dao hời hợt nói: "Phong Diệt Sinh, ai mạnh người đó có quyền, ta mạnh hơn ngươi, Thiên Mệnh vương đình cũng mạnh hơn các ngươi, như vậy đã đủ lý do rồi! Tránh ra, nếu không, ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ!"
Ánh mắt Phong Diệt Sinh lạnh lùng nghiêm nghị, cũng không nhúc nhích, càng không tiếp lời. Tránh ra? Sao có thể?
...
Ngay khi hai phe còn đang đối đầu nhau, thực ra ở đây còn có phe thứ ba. Tại một góc của di tích cổ, sắc mặt nhóm người Đỗ Hồng khó coi vô cùng!
Xui xẻo quá!
Mấy ngày này, không gặp phải một vị võ giả địa quật nào, vừa gặp thì lại gặp một nhóm!
Thật sự là một nhóm! Khi nhìn thấy nhóm người Phong Diệt Sinh, hắn thật muốn quy tiên, năm sáu chục người!
Những người này lại không chia nhau đi tìm cơ duyên, mà tụ họp đi cùng nhau.
Như vậy cũng chưa là gì... Hắn còn chưa sợ hãi xong, lại có một nhóm đông người chạy tới!
Một trăm năm sáu chục người!
Mấy ngày trước chẳng gặp được ai, bây giờ thì hay rồi, vừa gặp đã rơi vào ngõ cụt.
Hơn 200 vị cường giả, trong đó có đến năm sáu người là cường giả cấp bảy.
Làm sao đánh?
Nhóm người bọn họ cũng xem như có chút thu hoạch, Lý Dật Minh khá may mắn, lúc trước gặp được một nơi có cơ duyên tốt, đã hoàn thành tinh huyết hợp nhất. Nhưng dù vậy, nhóm người bọn họ cũng chỉ có hai tinh huyết hợp nhất.
Đối diện bao nhiêu người?
Hơn 40 người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận