Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1386

"Trúc Vương hận ta phản bội, nếu như Hòe Vương cũng từ bỏ ta... Vậy bản vương sẽ nương nhờ vào Thanh Lang Vương!"
Phản bội phái Yêu Thực rồi nương nhờ vào phái Yêu Mệnh là điều tối kỵ ở địa quật. Nhưng hôm nay thế cuộc đến mức này, thành chủ thành Thiên Môn cũng không thèm quan tâm nữa. Dù sao, Thanh Lang Vương sẽ không từ chối một vị cường giả cấp chín nương nhờ vào.
Thầm nghĩ xong, thành chủ thành Thiên Môn không đợi bọn họ hợp lại, sau một khắc, hắn xuất hiện giữa trời, một búa bổ về phía Ngô Khuê Sơn.
Ngô Khuê Sơn đến hiện tại vẫn nở nụ cười lãnh khốc vô cùng, cầm thanh kiếm lớn màu đen trong tay, rống to một tiếng, điên cuồng chém giết.
Ầm ầm! Hai thứ va chạm, mỗi người đều lùi về sau vài bước, xương bàn tay dồn dập nổ tung. Dòng máu vàng cuồn cuộn nhỏ xuống, đập vỡ tan vô số cát vàng dưới đất.
"Súc sinh, ngươi không còn chỗ trốn nữa!"
"Trốn? Bản vương chỉ là không muốn làm chuyện vô ích, các ngươi cứ bám theo không ngừng, vậy bản vương sẽ tác thành các ngươi!"
Vừa nói xong, hai người lại lần nữa vung vẩy binh khí bắt đầu chém giết, giống như Trương Đào nói, cường giả chém giết, cận chiến mới là chiến liều mạng.
Cách không giao thủ, nếu không phải là giết kẻ yếu hơn mình thì chỉ là thăm dò lẫn nhau mà thôi, trông thì hoa lệ thế chứ thật ra không có chút nguy hiểm nào. Chỉ có sát người cận chiến mới là dấu hiệu muốn phân sống chết.
Hai người đánh nhau, búa và kiếm va chạm đan xen, Ngô Khuê Sơn hoàn toàn dùng cách liều mạng, chiêu nào chiêu nấy trí mạng, không hề phòng ngự. Chỉ trong chớp mắt, ngực của Ngô Khuê Sơn đã nổ tung, xương bả vai của thành chủ thành Thiên Môn cũng bị xuyên thủng.
Phía Bắc, lão Lý cũng chạy tới, ông cũng không đục nước béo cò, trường kiếm khi thì bá đạo chém vào, khi thì giống như quỷ mỵ, bỗng nhiên phá không một đòn.
Giao chiến trong chốc lát, thành chủ thành Thiên Môn bỗng nhiên cười vang nói: "Ha ha ha, hóa ra là tiêu hao sức sống đổi lấy bạo phát! Bản vương vốn tưởng rằng ngươi là vương giả, thì ra là như vậy!"
Lão Lý ra tay toàn lực, đã không thể che giấu sức sống trôi đi. Lần này, thành chủ thành Thiên Môn lại tiếp tục cười to lên. Cường giả như vậy, chỉ cần không bị đối phương bạo phát một đòn chém trúng, thì chính là tên rác rưởi, chơi nhây cũng đủ dây dưa khiến đối phương kiệt sức mà chết!
Lão Lý hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời, lấy một quả cầu vật chất màu vàng ra nuốt vào, sau một khắc, ông khôi phục lại trạng thái đỉnh cao. Vật chất bất diệt cũng có tác dụng như tinh hoa sinh mệnh.
Thấy cảnh này, trong mắt thành chủ thành Thiên Môn lóe lên tàn nhẫn một cái rồi biến mất.
Trận chiến này xuất hiện kết quả như thế, có liên quan đến vật chất bất diệt, có liên quan đến thần binh trong tay đám người Ma Võ, cũng có liên quan đến đám yêu thú súc sinh kia.
"Phương Bình..." Thời khắc này, thành chủ thành Thiên Môn nghĩ đến một người.
Nghĩ đến cái tên liên tục cung cấp vật chất bất diệt cho Kim Giác Thú lúc trước!
Võ giả cấp thống lĩnh nho nhỏ lại có nhiều vật chất bất diệt như vậy, chẳng trách lúc ở thành Yêu Mộc, tôn giả và thống lĩnh đều liên tục hy sinh. Có tên kia ở đó, không ngừng giúp người khác khôi phục chiến lực, tuy đúng là mọi người hy sinh quá nhanh, nhưng dù có thể kéo dài trận chiến hơn nữa thì đại khái thành Yêu Mộc vẫn phải thua.
Nghĩ thì nghĩ, mấy vị cường giả cũng không hề dừng lại. Thành chủ thành Thiên Môn cũng không phải đang liều mạng, mà là lấy thủ làm chủ! Hắn không tin kéo dài thời gian như này mà bọn họ vẫn có thể tiếp tục chiến đấu!
Đến hiện tại, hắn không cảm nhận được lực lượng tinh thần của Chân Vương dò xét qua, hắn càng muốn tin là Hòe Vương đúng là đã bị ngăn cản rồi.
Nhưng có thể ngăn được Hòe Vương, lẽ nào cũng ngăn được cả Thanh Lang Vương?
Vực Nam Thất là địa bàn của Thanh Lang Vương!
Xà Vương tuy mất đi thần binh, nhưng trường kiếm trong tay va chạm với búa lớn của mình lại không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào, nhưng bây giờ Xà Vương chỉ mới lấy được thần binh, căn bản không thể phát huy hiệu quả lớn nhất, không có thần binh tiện tay, cùng lắm chỉ tương đương với hắn.
Còn cái tên bên cạnh này thì, thành chủ thành Thiên Môn chỉ cần quan sát sức sống của hắn trôi qua là có thể biết được hắn bạo phát mạnh bao nhiêu, cũng không tính là uy hiếp lớn lắm.
Ngay lúc 3 người đang giao chiến thì Giảo đến.
Giảo không tham chiến, mà lại đứng giữa hư không, không ngừng gầm dữ dội.
"Kẻ ác độc giết sứ giả!"
Từ nãy đến giờ Giảo vẫn gào như thế, nó đang phê phán tên ác đồ này, tiện thể hò hét cổ vũ, còn tham chiến thì...
Giết Mộc Vương chẳng có ích lợi gì, nó còn phải cẩn thận Mộc Vương tiêu diệt nó trong tuyệt vọng, nó không thèm tham chiến, có thể giúp đầu bếp ngăn Mộc Vương lại đã là cực hạn rồi.
Thành chủ thành Thiên Môn thấy mấy con yêu thú này không tham dự, giờ khắc này cũng không nói tiếng nào, không tiếp tục kích thích Kim Giác Thú nữa. Nếu bây giờ mà nói nhảm nữa, ba con yêu thú cấp tám tham chiến, hắn sẽ khổ lắm, còn chuyện phê phán mình thì... kệ cha chúng nó.
Là thật hay giả, cũng không phải chỉ dựa vào lời của Kim Giác Thú.
Ba người chiến đấu với nhau, chiêu nào chiêu nấy trí mạng, tuy rằng thành chủ thành Thiên Môn lấy phòng thủ làm chủ, nhưng cũng thường thường đánh giết lão Lý.
Hắn đã phát hiện, Xà Vương khá là khó giết. Tuy lão Lý cầm thần binh cấp chín trong tay, chiến lực mạnh mẽ, mỗi một kiếm thậm chí đều mang theo sức công phá cực cao, nhưng sức sống của đối phương đang trôi đi! Sức chiến đấu của hắn đang giảm xuống!
Không chỉ như vậy, Xà Vương giờ khắc này ra tay, chiêu nào chiêu nấy liều mạng, cũng mang theo vật chất bất diệt công kích, vị này lại không có! Hắn đang tiêu hao sức sống để công kích!
Thành chủ thành Thiên Môn suy nghĩ trong lòng, võ giả như vậy, đối chiến cấp chín bình thường, hoặc là mình khi không có thần binh thì còn có hy vọng, nhưng mình đang nắm thần binh, thần binh đã sớm liền thành một thể, chiến lực tăng vọt, đối phương căn bản không phải là đối thủ.
Búa lớn trong tay thành chủ thành Thiên Môn hoạt động theo suy nghĩ của hắn, phòng thủ, công kích, đều kín kẽ không có chút lỗ hổng nào.
Hắn không vội!
Cứ tiếp tục nhây, dây dưa lão Lý đến chết, hắn không sợ Xà Vương đang dùng thần binh mới.
Giờ khắc này, bên phía Giảo đang đứng xem, một con kiến lớn màu vàng bay tới, "kẹt kẹt kẹt" giao lưu vài câu.
Giảo cũng trả lời vài câu, xem cuộc vui là được, không cần tham chiến. Đánh chết Mộc Vương, đó là chuyện tốt. Đánh không chết... Vậy cũng không liên quan, dù sao Mộc Vương chẳng mấy chốc sẽ cút đi rồi.
Bây giờ Giảo muốn trở về, đi lấy mỏ khoáng, nó sắp không chờ được nữa rồi.
Lúc ba người ở đằng trước đang đánh giết lẫn nhau, máu vàng cuồn cuộn nhỏ xuống, thì Trần Diệu Đình mang theo Lữ Phượng Nhu đồng thời chạy tới, nhìn thấy 4 con yêu thú tụ tập cùng một chỗ, Trần Diệu Đình tỏ vẻ cảnh giác.
Yêu thú, không thật sự là vô hại. Nếu nghĩ đám yêu thú này trước đây cuốn lấy thành chủ thành Thiên Môn thì được xem là đồng bọn của bọn họ, vậy thì chỉ có thể nói là nghĩ quá nhiều rồi.
Yêu thú rất thực tế, thậm chí có thể nói là không có chút lòng trung thành nào. Một ít cường giả cấp chín thu phục tọa kỵ cấp bảy cũng rất dễ dàng bị chúng nó làm phản, nói chi đến những con yêu thú cấp tám này. Dù có là cường giả cấp chín cũng đừng hòng thần phục bọn nó.
"Súc sinh!" Lữ Phượng Nhu không nhìn mấy con yêu thú kia, mà là hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm thành chủ thành Thiên Môn.
Trần Diệu Đình lại đè chặt vai bà, khẽ quát: "Đừng gây thêm phiền cho bọn họ!"
Những cường giả cấp chín này cầm thần binh chiến đấu, ngay cả ông cũng không dám chen chân vào. Nếu như tay không đánh nhau thì còn có thể chen vào được. Thần binh thật ra cũng không phải quá mạnh, nhưng lực lượng thiên địa hoặc lực lượng phá diệt, thông qua thần binh bạo phát, có thể giúp ích rất lớn.
Cường giả như vậy, có lẽ một đòn không thể giết chết Trần Diệu Đình, nhưng có thể giết chết Lữ Phượng Nhu.
Lữ Phượng Nhu sắp cắn nát cả hàm răng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía thành chủ thành Thiên Môn, nhưng cũng không có tiến lên tham dự. Bà chỉ là cấp bảy sơ cấp, lao tới cũng chỉ có thể chịu chết, còn có thể quấy rầy Ngô Khuê Sơn.
Nhưng mắt thấy hai người Ngô Khuê Sơn trong thời gian ngắn không bắt được đối phương, khí tức của lão Lý càng ngày càng yếu, Lữ Phượng Nhu cũng gấp gáp nắm chặt hai tay, gân xanh lộ rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận