Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2403: Hội Hợp Thương Miêu

Từng vị cường giả ẩn giấu không ra lúc này lại xuất đầu lộ diện. Cũng trong lúc đó, trên Cấm Kỵ Hải. Nhóm cường giả Trấn Thiên Vương cũng biến sắc, ngẩng đầu nhìn trời.
"Tiên Nguyên có động tĩnh... Lan đến Biển Khổ...”
Mấy vị cường giả cấp Thiên Vương liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó, không ai nhiều lời, điên cuồng phá không di chuyển về phía xa xa kia! Tiên Nguyên lan đến gần Biển Khổ, nghĩa là phía bên đó đã xuất hiện đường nối từ Địa Giới đến bên ngoài chín tầng không gian! Ai mở ra đường nối? Cửu Hoàng Tứ Đế không ở đây, ai có thể mở ra đường nối? Lẽ nào là vô tình mở ra? Bất kể như thế nào, đây là cơ hội! Có lẽ có thể nhân cơ hội này, đi ra ngoài chín tầng không gian, đi Tiên Nguyên! Những cường giả Thiên Vương này không hề quan tâm gì tới Cửa Chúng Sinh, nhưng lúc này lại rất để tâm động tĩnh vừa rồi! Nhất là Khôn Vương! Không ai rõ hơn hẳn Của Chúng Sinh rốt cuộc là gì. Nhưng lúc này đây, không phải Của Chúng Sinh có động tĩnh, mà là Tiên Nguyên! Tiến Nguyên, phân cách Nhân - Tiên! Là nguyên do náo loạn năm xưa! Thậm chí Cửu Hoàng Tứ Đế năm đó có khả năng đã lưu lại cái gì đó! Tứ Đế muốn phá hoại Tiên Nguyên, cuối cùng thất bại, năm đó, bên ngoài chín tầng không gian cũng bùng phát đại chiến, ở tam giới, bọn họ đã tìm khắp nơi, không tìm được chỗ nào đặc thù. Cơ duyên thành Hoàng phải chăng nằm ở đó? Các vị Thiên Vương đều chạy tới nơi có vụ nổ, Trấn Thiên Vương cũng không ngoại lệ! Chỉ là lúc này, Trấn Thiên Vương hơi chấn động: "Thương Miêu làm sao? Nó có thể đến Tiên Nguyên? Con mèo này... Nó đi như thế nào?"
"Lão phu thật sự muốn cướp của con mèo này..."
Ngay cả Trấn Thiên Vương cũng có ý định như vậy, có thể tưởng tượng được, ở thời kỳ này, đi được đến chín tầng không gian quan trọng cỡ nào. Chín tầng không gian, đừng nói cấp Đế, dù là Thiên Vương cũng đi không được. Đó là năng lực của Hoàng Giả và Tứ Đế, chỉ có bọn họ có thể phá nát chín tầng không gian, để đến bên ngoài những không gian ấy. Mà những người khác không có thực lực như vậy.
Hành động vô tình của Thương Miêu đã hấp dẫn sự chú ý của quá nhiều người. Ngay cả Trương Đào cũng cảm nhận được sự bất thường. Động tĩnh lớn quá! Ngay cả ông cũng phải chấn động! Đừng nói là con đường thành Hoàng xuất hiện chứ? Nếu không, sao lại có cục diện này? Ngay lúc này, Trương Đào cũng bất ngờ, Thương Miêu đã làm gì? Đừng nói nó có cách mở ra con đường thành Hoàng, hiện tại, tuồng giả thành thật, lỡ tay mở đường thật nha “Con mèo này... Ngươi nói sớm thì ta lao vào thành Hoàng luôn cho rồi!”
Trương Đào dở khóc dở cười, được, động tĩnh lần này lớn thế này, ai nên biết đều biết rồi. Liếc mắt nhìn những cường giả truy sát phía sau, không ít người rục rà rục rịch, nhìn về phía sau Cấm Kỵ Hải, hiển nhiên, những người này đã do dự. Tiếp tục truy sát, hay là qua bên kia nhìn xem đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ do dự, lúc này, Trương Đào ra hiệu với Chiến Vương. Chiến Vương lập tức cao giọng quát lên: “Qua bên kia! Bên kia có cơ duyên, khôi phục thực lực, báo thù rửa hận!”
Cường giả nhân loại dồn dập phóng về phía vừa mới bùng phát vụ nổ kinh thiên động địa. Các cường giả truy sát phía sau cũng không còn do dự nữa. Một mũi tên trúng hai con nhạn, chẳng những có thể truy sát người, còn có thể đến bên kia nhìn xem. Mọi người dồn dập chạy về phía vụ nổ.
Khi tất cả mọi người chạy về phía bên kia. Trong biển, nhóm bốn người Phương Bình đã giải trừ hợp thể, cũng thu lại hơi thở, nhanh chóng di chuyển trong nước, địa điểm cũng là bên kia. Vừa đi Phương Bình vừa chấn động giao tiếp với Thương Miêu: “Mèo lớn, người thật sự mở ra Hoàng Giả đại đạo sao?”
Quá chấn động! Mới vừa rồi, Cấm Kỵ Hải sôi sục, vô số sóng năng lượng nổ tung trong biển, mà chỗ Thương Miêu cách hắn rất xa. Trong đầu, Thương Miêu mệt mỏi thở dốc, thầm nói: “Không phải đâu nhỉ? Bản miêu không biết!”
Ai biết được! Bản miêu chí đánh Tiên Nguyên một cái, nào biết nó sẽ nổ mạnh như vậy, nó còn cho rằng đại đạo chỉ hơi chấn động một chút mà thôi. Phương Bình không còn gì để nói! Hắn có cùng suy nghĩ với lão Trương, biết sớm như vậy, ngươi dẫn bọn ta đi tìm cơ duyên cho rồi, cần gì phải bố cục như thế này chứ? Con mèo này có quá nhiều bí mật, hơn nữa còn rất không đáng tin... À không, đáng tin đến mức khiến người khác phải sợ! Bảo người làm cạm bẫy, đừng nói ngươi lấy đồ thật ra nha? Đối với câu trả lời của Thương Miêu, Phương Bình không biết nên nói gì. Nghĩ thì nghĩ, Phương Bình vẫn mau lẹ hỏi: "Mèo lớn, có cách nào giết được Thiên Vương không?"
Lần này, đừng thấy bọn họ giết không ít người mà lầm, so với địa quật, tổn thất của nhân loại còn chưa bằng một phần tư của bọn họ. Thật là uất ức! Toàn thiên hạ đều là địch! Tất cả mọi người đều muốn tiêu diệt nhân loại! Bởi vì nhân loại có thể chính là chìa khóa để mở ra Phục Sinh Chi Chủng, cho nên nhân loại không thể quá mạnh, chỉ có thể làm heo cho bọn họ nuôi. Đến lúc thật sự cần huyết tế nhân loại, bọn họ có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm. Mà bây giờ, nhân loại lại quá mạnh. Trước có Trấn Thiên Vương, sau có Võ Vương, Phương Bình cũng tiến bộ nhanh khủng khiếp... Thế là, bọn họ quyết định lần này sẽ bao vây tiêu diệt nhân loại. Dù Trương Đào không bố trí cạm bẫy, lần này nhân loại cũng phải đối diện với nguy cơ, hơn nữa sẽ càng thảm hại hơn! Phía nhân loại, nếu không sớm tụ tập, sáu cường giả Thánh Địa tôn Trương Đào là vua, có lẽ lần này... tuyệt đỉnh nhân loại đều phải chết! Cũng may đám người kia vây giết cường giả nhân loại nhưng lại quá rời rạc, nếu bọn họ hợp tác cùng nhau, tuyệt đỉnh của nhân loại không chết hết mới là lạ. Cho nên lần này bọn họ có chuẩn bị mới đến, kết quả khá tốt. Nhưng nhiều người hy sinh như vậy, Phương Bình vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn thấy thành Trấn Tinh đã mất đi mấy vị cường giả tuyệt đỉnh. Kiếm Vương đã sớm dung đạo! Chiến Vương hủy đi đại đạo của mình, dùng đại đạo của một vị cường giả cấp Đế, nhưng dù có mạnh đến đâu cũng là ngoại lai, sau này e là sẽ có chút phiền phức. Trương Đào thì bị thương nặng, nguy cơ tử vong rất cao. Phương Bình càng nghĩ càng không cam tẦm! Trong đầu, Thương Miêu thống khổ muốn khóc! Thiên Vương? Tên lừa đảo điên rồi sao? Nhân Hoàng giả điên rồi, tên lừa đảo cũng điên rồi. Bọn họ muốn bản miêu nghĩ cách giết Thiên Vương... Thiên Vương đó, mạnh lắm luôn! Nó cũng có phải là cấp Đế đầu, sao bọn họ lại có suy nghĩ đó chứ? Thương Miêu điên cuồng ăn rất nhiều yêu thú đầu cá, bây giờ, chỉ có mấy cái đầu cá này mới có thể an ủi tâm hồn bị thương trong lòng nó.
"Thiên Vương rất mạnh, chúng ta không giết bọn họ được đâu."
Thương Miêu uất ức nói: "Lúc Thiên Cẩu còn sống, nó cũng không đánh chết được Thiên Vương, một đối một còn có thể đánh chết, nếu là hai người, Thiên Cẩu cũng không đánh lại. Bản miêu cũng không biết đánh nhau, làm sao mà đánh chết Thiên Vương được!"
Ánh mắt Phương Bình lấp loé nói: "Vậy thì không giết Thiên Vương, 36 Thánh thì sao?"
"Thánh Nhân hả... Bọn họ cũng rất lợi hại nha, đánh không lại đầu ó!"
"Cấp Đế?"
Phương Bình lại tiếp tục hạ thấp yêu cầu, lần này Thương Miêu bỗng nhiên có chút xấu hổ. Nghe đi, hạ từ Thiên Vương đến cấp Đế tầm thường rồi.
"Cấp Đế.."
Thương Miêu hiện đang vác theo cái cửa bỏ chạy, mệt đến mức thở hồng hộc, suy nghĩ hồi lâu mới lầu bầu nói: "Bản miêu không biết có thể đâm chết cấp Đế hay không, nhưng bản miêu thật sự không biết đánh nhau."
"Hiểu hiểu, vậy ngươi có cách nào giúp người đã tự bạo chín phần mười lực lượng tinh thần khôi phục không?"
Phương Bình vẫn quyết định hỏi một câu, Thương Miêu có vô số thủ đoạn, có lẽ nó có thể giúp lão Trương khôi phục thì sao? Nếu Lão Trương khôi phục, những người khác không đề phòng, bị ông ấy tập kích, đánh giết một vị cấp Đế hoàn toàn không khó. So với mình, lão Trương tự bạo lực lượng tinh thần sẽ thê thảm hơn nhiều. Huống chi, hắn không phải tự bạo, mà là trực tiếp cắt chém lực lượng tinh thần, sau đó để nó tự bạo, tổn thương đến căn cơ. Phương Bình tự bạo, nhưng mỗi lần hắn tự bạo đều bảo lưu bản nguyên. Trương Đào thì khác, ông tự cắt bản nguyên quăng ra ngoài, hiện tại bản nguyên cũng không hoàn chỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận