Toàn Cầu Cao Võ

Chương 725: Thị trấn địa quật

Phương Bình có lúc hẹp hòi thiệt, nhưng loại bí thuật này, nếu học được thì quá lời cho nhân loại, Phương Bình sẽ không giấu làm của riêng.
Tần Phượng Thanh hiểu rõ nói: "Biết rồi, phải có thiên phú mà, thiên phú tôi đầy đủ đó thôi, không thành vấn đề!"
Hai người kẻ tung người hứng, cũng mặc kệ Lý Hàn Tùng, cất bước đi về phía xa xa.
Lý Hàn Tùng cũng rất mệt, tôi bị thương thật đó!
Hai tên này không phải cũng bị thương sao?
Lúc này, nên chữa thương khôi phục chứ!
Đáng tiếc, mình nói bọn họ không nghe, nếu như Phương Bình ở đây, Phương Bình có lẽ cậu ta sẽ khuyên can chứ?
Người khác không áp chế được Tần Phượng Thanh, nhưng Phương Bình có thể.
Đáng tiếc, Phương Bình đã tách ra khỏi bọn họ, bây giờ đi theo hai tên điên này, cứ cảm thấy không quá an toàn!
Trong khoảnh khắc đó, Lý Hàn Tùng hơi nhung nhớ Phương Bình rồi.
...
Cùng lúc đó.
Phương Bình nhìn về phía đống thịt, thở dài nói: "Không dễ dàng nha, hình như còn có người đang truy lùng chúng ta. Lão Lý à, hay là em mang thầy vào thành nha? Hiện tại em có thể che lấp khí tức, thầy… thầy chẳng có khí tức, em nói thầy là dã thú em săn được người khác cũng tin.
Hay là hai ta vào thành đi nhé?"
Đống thịt chấn động!
Đậu xanh, thằng nhóc này muốn tìm chết, dù cho tôi là đống thịt, tôi cũng có dục vọng cầu sinh!
"Đừng kích động, em biết, trong thành có rất nhiều lợi ích nhưng không phải là của chúng ta. Em chỉ đi xem xem có thảo dược nào có thể trị cho thầy hay không, chữa khỏi cho thầy em sẽ rời đi, lão Lý, hai ta vào thành nhé? Thầy không nói lời nào, chứng tỏ thầy không có ý kiến, em xem như thầy đồng ý rồi."
Phương Bình nói xong, cậu cầm lấy một tấm da thú bao lấy đống thịt, cõng sau lưng, cất bước xuống núi, tự biên tự diễn: "Thành trì ở địa quật không biết có thủ tục kiểm tra thân phận gì không nhỉ?"
"Giữa các thành trì có liên thông với nhau không nhỉ?"
"Một võ giả xa lạ như mình đi vào bị người chú ý tới thì phải làm sao bây giờ?"
"Không biết phủ thành chủ ở đâu, thủ vệ có mạnh hay không?"
"À thôi, trước hết thăm dò tình huống đã, biết rõ rồi đi sau, nói không chừng có thể vơ vét sào huyệt của bọn họ."
"Lão Lý, lần này nếu hai ta thật sự kiếm bộn tiền thì chuyện thầy cầm kiếm trảm cấp tám thật không là cái đinh gì."
"..."
Đống thịt tiếp tục rung động!
Đậu mè, cái thằng này, em mới cấp bốn, vì sao nghe cách nói chuyện của em lại cảm thấy em là cấp chín rồi ấy nhỉ?
Vào thành đó ba!
Cường giả cấp chín cũng không dám làm vậy, điên rồi sao!
Thằng nhóc này nhất định là bị điên rồi!
Lý Trường Sinh lúc này thật sự hối hận rồi, ông có lẽ không tự nổ chết chính mình, nhưng bị thằng nhóc này dằn vặt như vậy, xác suất bị sốc mà chầu trời rất cao!

Phương Bình một đường đi dọc theo nơi có mật độ năng lượng cao, cậu cũng không biết tòa thành cách lối vào gần nhất rốt cuộc ở bên nào, ở đâu, là tòa thành nào?
Nói chung, cứ đi về phía trước là được rồi.
Khi một bức tường thành vô cùng lớn xuất hiện trước mắt Phương Bình, cậu hơi bị chấn động.
Rất hùng vĩ, rất đồ sộ!
Nhất thời, Phương Bình khó mà miêu tả được cảm xúc hiện tại, cậu từng vào thành Hy Vọng vài lần, nhưng thành Hy Vọng hơi nhỏ hẹp, cũng vì xây dựng chuyên phục vụ cho chiến tranh.
Thành của địa quật không giống, một tòa thành trì nơi đây hầu như chính là một vương quốc.
Tường thành xa nhất nằm ở phía ngoài là tường thành nối dài liên miên cao lớn vô bờ!
Thậm chí Phương Bình cũng không nhìn thấy điểm tận cùng của tường thành ở đâu!
Trong thành thị, mơ hồ có thể nhìn thấy một số kiến trúc cao to, cao chót vót, chứ không phải những tòa nhà thấp bé nho nhỏ như tưởng tượng của cậu.
Ở Ma Đô địa quật, Phương Bình thực ra vẫn chưa đến quá gần thành trì địa quật.
Lần đến gần nhất cũng chính là lần ở trong Giảo Vương Lâm, bởi vì Giảo Vương Lâm cây cao che lấp, cậu cũng chẳng thấy được gì.
Nhưng lúc này, cậu nhìn thấy rồi!
Không chỉ là thành trì, còn nhìn thấy thôn làng, thị trấn.
Bên ngoài thành có một số thôn làng nhỏ, lúc này, trong tầm mắt Phương Bình có thể nhìn thấy, cách đó không tới ngàn mét có một thôn làng nhỏ, có thể xem như là thị trấn.
Trong thị trấn, người đến người đi, cũng khá náo nhiệt.
Mà hình ảnh như vậy, ở Ma Đô địa quật hoặc các địa quật khác, tuyệt đối không nhìn thấy.
Chiến tranh không chỉ khiến nhân loại thương vong, địa quật cũng như vậy.
Ở các địa quật khác, bởi vì chiến tranh, những thị trấn thôn làng gần thành lớn đã sớm bị diệt trong những lần chiến tranh và săn bắn lẻ.
Võ giả địa quật tấn công cứ điểm của nhân loại, nhân loại cũng sẽ đánh lén bọn họ.
Các thành lớn có sức phòng ngự quá mạnh, cho nên các thôn trấn ngoại ô trở thành mục tiêu tập kích, săn bắn.
Chiến tranh, người chịu đựng thương tổn mãi mãi là người bình thường.
Không liên quan đến đúng hay sai!
Nhân loại săn giết người địa quật, chuyện đồ thôn diệt trấn làm không ít, vài Tông sư ở địa quật bị gọi là đồ tể cũng không phải không có.
Nhưng như vậy không có nghĩa là người đó sai.
Chiến tranh chủng tộc tàn khốc thế đấy.
Đối phương xem ta là đồ tể, là kẻ thù, dân ta xem ta là anh hùng!
Phương Bình không có tư cách đứng ở mức đạo đức cao nhất để nói võ giả nhân loại sai rồi, bởi nếu võ giả địa quật nếu xông lên mặt đất, bọn họ cũng sẽ đồ tể nhân loại như vậy.
Cho nên cường giả nhân loại không để ý sinh tử, bằng mọi giá cũng sẽ không đặt chiến trường trên địa cầu.
Chỉ cần nhân loại không chủ động tiến vào địa quật, lần này sẽ không phải chết nhiều cường giả như vậy, sự hy sinh của những cường giả này thực ra có thể tránh được. Chờ đường nối hoàn toàn mở ra, chờ võ giả địa quật lao ra, nhân loại có thể trả giá thấp nhất để tiêu diệt bọn họ.
Nhưng có lúc, người sở dĩ là người, bởi vì bọn họ cân nhắc đến nhiều thứ, cũng không phải hoàn toàn xuất phát từ lợi ích.
Một khi cường giả địa quật lao ra, dù có bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng cường giả giao chiến, chỉ hơi bất cẩn một chút thì cả thành phố sẽ bị hủy diệt.
Ai cũng không thể chịu đựng cái giá như vậy!
Người bình thường ở địa quật dường như không quá quan trọng, nhưng những người này mới là nền tảng của nền văn minh.
Những cường giả như Trương Định Nam vì việc nghĩa chẳng từ nan, biết rõ nguy hiểm trùng trùng, biết rõ cường giả địa quật chưa chắc sẽ lao ra, chưa chắc sẽ hủy diệt Nam Giang, nhưng bọn họ vẫn không để ý sinh tử, lựa chọn bước vào địa quật ngay khi đường nối vừa mới ổn định.
Dù tỷ lệ là 0,001%, Trương Định Nam cũng không hy vọng chiến trường là vùng đất Nam Giang này.
Ông vô cùng yêu mến mảnh đất chôn nhau cắt rốn này.
Đổi lại là Phương Bình, cậu không hẳn có thể làm được như vậy.
Có lẽ cậu sẽ đưa ra lựa chọn càng có lợi hơn, dù cho có phải khiến dân chúng ở thành phố Thụy An rời đi, nhưng chỉ cần có thể bớt hy sinh tính mạng của một vị Tông sư, Phương Bình cũng cảm thấy đáng giá.
Ý nghĩ như vậy cũng không phải chỉ Phương Bình mới có.
Nhưng cuối cùng, nhất định phải đặt chiến trường ở địa quật chính là chính sách đối địch của Hoa Quốc. Dối trá cũng tốt, thiển cận cũng được, cường giả hy sinh để đổi lấy cuộc sống không buồn không lo của người yếu, đây trở thành mục tiêu theo đuổi cả đời của người võ giả.
Mạt thế đến, hoàn cảnh sống tàn khốc không hẳn có thể sinh ra càng nhiều cường giả. Cho dù có thể, những cường giả này liệu có thật sự còn thuộc về nhân loại không?
Sự ấm áp, tình thân, tình yêu bảo vệ quốc gia có thể càng khiến cho nhân loại bùng nổ ra sức mạnh to lớn hơn.
Nếu như thật sự sống trong thời đại mạt thế, võ giả nhân loại liệu còn có thể phấn khởi nhiệt huyết cống hiến vì quốc gia không?
Khi cường giả từ bỏ bảo vệ dân thường, cường giả xuất thân từ dân thường còn có thể chiến đấu để bảo vệ nhân loại sao?

Tâm tư Phương Bình hơi bay xa.
Nhìn nhân loại địa quật có vẻ bề ngoài không khác lắm với nhân loại đang đi lại trên đường phố, không buồn không lo, con nít vui đùa ở bên ngoài thị trấn, cậu hơi xúc động, nhưng cậu nhanh chóng lạnh lùng như cũ.
Có ôn hòa cũng là ôn hòa của chủng tộc khác!
Cuộc chiến chủng tộc không thể yếu lòng, một ngày nào đó, nếu như cần thiết, Phương Bình có thể cũng sẽ trở thành đao phủ, trở thành tên đồ tể trong mắt những người này.
Khẽ thở một hơi, Phương Bình vẫn chưa vào trấn.
Cũng không tiếp tục tiến lên, cậu tìm một khu rừng nhỏ, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu dưỡng.
Trời sắp tối rồi, đợi trời tối đi vào trấn cũng không muộn, tốt xấu gì cũng nên biết rõ tình hình rồi mới có thể chuẩn bị bước tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận