Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2025: Bắt Gọn

Chuyện tham gia hội nghị các cường giả quốc gia tạm để qua một bên, chờ xác định thời gian địa điểm. Chuyện khôi phục cho Điền Mục, Phương Bình cũng tạm thời chưa vội đi qua thăm ông.
Sau khi tiễn nhóm người Hiệp Hội Võ Đạo, Phương Bình cũng chẳng để ý đến biểu cảm đề phòng hắn sẽ đánh lén bọn họ dọc đường. Chuyện quan trọng trước mắt là giải quyết chuyện của Tần Phượng Thanh.
...
Tại tháp tông sư của Tần Phượng Thanh, nhóm ba người Phương Bình, Lý Hàn Tùng, Vương Kim Dương chặn Tần Phượng Thanh ở trong tháp.
Phương Bình cũng lười nói nhiều, ba người vừa đến, Phương Bình đã trực tiếp quát lên: "Bạo phát lực lượng tinh thần, đè chết hắn, dám chơi trốn tìm với ta à?"
Vừa dứt lời, ba người lập tức bạo phát lực lượng tinh thần, uy hiếp người ở trong tháp tông sư. Lực lượng tinh thần của ba người tung hoành, ép tháp tông sư gần như biến dạng.
Trong tháp, Tần Phượng Thanh buồn phiền, tức muốn ói máu!
Mẹ nó, ai chơi trốn tìm với ngươi? Ta đang ở trong tháp còn gì?
Mấy tên khốn này, muốn tìm cớ đánh mình đây mà, thật là.
Ba người đều có lực lượng tinh thần mạnh hơn hắn, đặc biệt là Phương Bình, lực lượng tinh thần có thể sánh với lực lượng tinh thần của cấp chín, một khi bùng phát, Tần Phượng Thanh thật sự muốn phun máu.
"Đủ rồi nha!" Tần Phượng Thanh bước ra mở cửa sổ, chửi mát: "Đừng kiếm chuyện, ta vẫn luôn ở đây không đi đâu hết, ngươi ép cái khỉ khô gì!"
“Ủa, ngươi còn sống à?” Phương Bình hờ hững, giống như bây giờ mới phát hiện ra hắn: “Ta còn tưởng ngươi bị đoạt xác, chết từ tám đời rồi chứ.”
Tần Phượng Thanh trợn trắng mắt! Ta không có tài nói dối không chớp mắt như ngươi!
Phương Bình hừ một tiếng, cũng không nói nhiều, lăng không nhảy lên, trực tiếp đi vào từ cửa sổ.
Vừa bước vào, ánh mắt Phương Bình khẽ động, hừ nói: "Ngươi trộm mỏ quặng ở đâu đến đấy? Mỏ quặng ở Ma Võ đã dùng hết, phía địa quật còn chưa đào lên, ngươi làm sao có được nhiều năng lượng như vậy?"
Tháp tông sư của Tần Phượng Thanh có nồng độ năng lượng cực cao.
Tần Phượng Thanh phiền muộn muốn chết, tức giận nói: "Chính ngươi không cần, chẳng lẽ còn không cho ta dùng sao? Lần này đánh hạ Ma Đô địa quật thành công, có được chiến lợi phẩm dựa trên chiến công, bọn ta được chia không ít. Cũng không phải ai cũng không cần đá năng lượng như ngươi."
“Phải vậy không?”
Phương Bình liếc mắt nhìn Lý Hàn Tùng, Lý Hàn Tùng khẽ gật đầu, sau đó cười ha hả nói: “Nhưng mà... cấp bảy như ngươi không được chia phần nhiều như vậy chứ. Năng lượng nồng nặc như vậy, ta còn tưởng mình đến hồ sinh mệnh ngâm mình ấy chứ.”
"Ngươi bớt kiếm chuyện có được không?" Tần Phượng Thanh tức giận nói: "Có gì thì nói, Phương Bình, đừng để ý đến hắn."
Phương Bình hừ nói: “Nếu ngươi nói ngươi không lấy phần nhiều, ta không tin!”
Không quan tâm đến chuyện này nữa, Phương Bình nhìn quanh một vòng, liếc mắt nhìn phòng ngủ của Tần Phượng Thanh, mắng khẽ: "Nghèo rớt mồng tơi!"
Tần Phượng Thanh lại trợn trắng mắt.
Đậu xanh! Hôm nay ngươi muốn kiếm chuyện đánh ta phải không? Ta nghèo ta chọc gì tới ngươi chắc?
Phòng ngủ của hắn đến cái giường cũng không có, cũng không có được tấm đệm lót sàn, gọi là phòng ngủ, nhưng nó còn sạch hơn cả phòng tu luyện.
“Đừng nói nhảm nữa, muốn hỏi cái gì thì hỏi đi...”
"Tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện!"
Phương Bình không chịu được chỗ nghèo nàn này, đừng nói giường, ngay cả cái ghế ngồi cũng không có.
"Cũng may ngươi gặp được ta, nếu không, với cái dáng vẻ này của ngươi, chẳng ai thèm kết bạn! Trong nhà chẳng có nổi cái ghế cái bàn, ngươi sống thế nào đấy hả? Căn bản không chuẩn bị để tiếp khách phải không?"
Tần Phượng Thanh chẳng quan tâm nói: "Bận chết đi được, làm gì có thời gian rảnh mà tiếp khách tới nhà."
Lý Hàn Tùng chọc: "Do không ai tìm tới cửa nên không cần tới bàn ghế tiếp khách thì có!"
“Ngươi mới không có ai tìm tới cửa á!” Tần Phượng Thanh đắc ý nói: “Thường xuyên có nữ sinh đến tìm ta, là do không thèm để ý thôi.”
“Ngươi? Thôi đi!” Lý Hàn Tùng khịt mũi coi thường.
Hai người khịa nhau vài câu, Phương Bình không để ý, trực tiếp ngự không ra ngoài, bay về phía tháp tông sư của mình. Nhà mình vẫn là nơi tốt nhất, dù thời gian mình ở không nhiều.
...
Trong phòng khách, Phương Bình ngồi xuống trên ghế được chế tạo từ thân yêu thực cấp tám, cũng ra hiệu cho Lý Hàn Tùng và Vương Kim Dương ngồi xuống.
Tần Phượng Thanh liếc mắt nhìn, kỳ quái nói: “Ba cái ghế?” Không có ghế cho ta ngồi à?!
“Ngươi ngồi trên bàn trà!”
“...” Thấy ba người vây mình quanh bàn trà, như thể mở công đường thẩm tra, Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp ngồi hẳn xuống đất, mở miệng nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi."
“Ngươi tự nói.” Phương Bình không thiện lành, không khách khí nói: "Nếu ngươi có gan lừa gạt ta, ta sẽ xử lý ngươi như xử lý gian tế! Vừa hay, Triệu Hưng Võ hiện đang ở địa quật làm thống soái Tả bộ, ta cho ngươi vào đó làm bạn với ông ấy, sao hả?"
Tần Phượng Thanh lại lần nữa thở dài, phiền muộn.
Im lặng một hồi, Tần Phượng Thanh mới lên tiếng nói: "Thật ra chuyện này… Nói thế nào nhỉ? Ngươi có còn nhớ trước đây ta từng nói với ngươi ta rất thích đi đây đi đó đào di tích không?"
“Di tích?” Phương Bình nhíu mày nói: “Ý ngươi là các di tích của tông phái?”
Phương Bình nhớ Tần Phượng Thanh đã từng nói, hắn từng đi qua không ít tông phái, hợp tác với đệ tử tông phái khai quật di tích tông phái, muốn thử xem liệu có thể đào được bảo bối gì không. Lẽ nào có liên quan đến chuyện này?
“Ừm.” Tần Phượng Thanh gật đầu nói: "Việc này nói ra thì rất dài dòng, nhưng mà có liên quan đến di tích tông phái. Đặc biệt là sau khi biết Giới Vực và tông phái có mối quan hệ, thần thoại có lẽ đã từng thật sự tồn tại… ta càng quan tâm đến những thứ này!"
Tần Phượng Thanh suy nghĩ một chút, sắp xếp câu từ, nói: "Trước đây ta từng khai quật khá nhiều di tích tông phái, nhưng không thu hoạch được gì. Sau khi biết Giới Vực là động thiên phúc địa, ta cảm thấy có một số tông phái hiện tại thật ra có lẽ không phải là tông phái truyền thừa từ thời kỳ Giới Vực.
Cho nên lần trước, khi đến thành Trấn Tinh…"
Phương Bình ngắt lời: “Lần trước?”
Tần Phượng Thanh giải thích: “Chính là lần ta đột phá cấp bảy, ngươi bảo ta đến thành Trấn Tinh tìm mập mạp lấy phân hóa thể của Chiến Vương đó, nhớ không? Lần đó ta đã đi ra ngoài mấy ngày...”
Ánh mắt Phương Bình nheo lại, nguy hiểm nói: “Không ngờ chuyện này đã xảy ra lâu như vậy, giờ ta mới biết ngươi rất kín miệng đó nha!”
Vương Kim Dương đau đầu nói: “Phương Bình, để hắn nói hết đi đã, đừng ngắt lời hắn!”
Hai tên này thật khiến người khác đau đầu.
“Nói tiếp!”
Phương Bình hừ một tiếng, Tần Phượng Thanh bĩu môi, tiếp tục nói: "Chính là lần đó. Sau khi từ thành Trấn Tinh lấy được phân hóa thể, trên đường về, ta đi qua tỉnh Đông Sơn, phía bên đó có núi Thái Sơn!
Đây chính là nơi bắt đầu duyên phận trong thần thoại, Bồng Huyền động thiên của đạo gia, một trong 36 động thiên cũng ở chỗ này. Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ là tiền đường đến xem thử…"
Nói đến đây, Tần Phượng Thanh ngừng một chút rồi mới tiếp tục: "Kết quả là qua bên đó, đi ngang qua hồ Vương Mẫu, ta nghĩ, đây chính Dao Trì trong truyền thuyết, hơn nữa, truyền thuyết còn có rất nhiều thần tiên đã đến nơi này, gần đó có rất nhiều miếu thờ cung phụng thần tiên…"
Lúc này, Tần Phượng Thanh có vẻ hơi lúng túng, vội ho một tiếng nói: "Ta nghĩ, nơi này chắc là sẽ có bảo bối gì đó, người khác còn chưa phát hiện. Cho nên hôm đó ta nhất thời nổi hứng… đi đào một phen…"
Lý Hàn Tùng hơi ngây người, một lát mới nói: "Ta nhớ ra rồi… Mấy ngày trước hình như có báo viết về chuyện này, nói hồ Vương Mẫu có nhiều nơi bị người đào bới, báo còn viết là do lữ khách làm ra, hẳn là người rất hèn hạ… Là ngươi làm à?"
Tần Phượng Thanh ngại ngại nói: "Chắc không phải đâu? Ta không đào trực tiếp như vậy, ta chọn chỗ khác, đào đường hầm dưới lòng đất, theo lý thuyết là không ai phát hiện mới phải chứ?"
“Nói chính sự!” Vương Kim Dương lại lần nữa quát khẽ, đủ rồi nha mấy đứa! Còn ngắt lời nữa là ta nổi giận đó.
Lý Hàn Tùng lập tức im lặng. Tần Phượng Thanh nói tiếp: "Ngày hôm đó ta thật sự chỉ đào chơi chơi, ôm tâm lý ăn may thôi. Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra… Đào một hồi… Ta giống như tiến vào một thế giới khác!"
Ánh mắt Tần Phượng Thanh hơi khác thường: "Thật sự là một thế giới khác á, không phải kết giới có thể cảm nhận được như thành Trấn Tinh đâu.
Hôm đó, ta đào một hồi thì bước vào thế giới khác, giống như bị đưa đến nơi khác vậy. Nói dễ hiểu thì nó giống như việc chúng ta đi vào địa quật vậy đó, từ thế giới này đến thế giới khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận