Toàn Cầu Cao Võ

Chương 748: Nợ ta mấy ngàn tỷ! (3)

"Ta có cảm giác có lẽ bọn họ đã rời đi truy sát Phương Bình rồi."
Vương Kim Dương và Lý Hàn Tùng cùng nhau liếc mắt nhìn hắn, ngươi nghĩ cái gì vậy?
Tần Phượng Thanh lầu bầu nói: "Đừng nghi ngờ như thế, trực giác đấy! Thằng nhóc kia khẳng định đã trà trộn vào thành, nói không chừng đã đi trộm đồ trong phủ thành chủ, bây giờ bị người ta truy sát rồi."
Lý Hàn Tùng không nhịn được, đứng ra giải thích cho Phương Bình: "Nói tầm bậy tầm bạ, Phương Bình có ngốc đến mấy cũng sẽ không làm loại chuyện này, cùng lắm là đi tìm hiểu tình báo."
Cho dù có thể trà trộn vào thành, hắn cũng không cảm thấy Phương Bình sẽ làm loại chuyện ngu ngốc này.
Vơ vét đồ của phủ thành chủ, chán sống rồi chắc?
"Không tin thì thôi, dù sao ta cảm thấy Phương Bình chắc chắn là làm chuyện xấu, bị người truy sát rồi."
Nói xong, Tần Phượng Thanh thở ra một hơi, nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, nếu bọn họ đã đi rồi, vậy chúng ta tiếp tục thôi."
"Tiếp tục?"
Lý Hàn Tùng hơi sửng sốt.
"Ừ, truy binh rời đi rồi, đương nhiên phải tiếp tục chứ, thừa dịp hiện tại bọn họ gặp nhiều phiền phức, chúng ta tiếp tục cướp đoạt, tiếp tục chém giết, giết một tên trung cấp đã có thể cứu rỗi vô số nhân loại chúng ta, chúng ta chính là anh hùng của nhân loại!
Cướp đi một viên đá năng lượng chính là làm yếu đi lực lượng của kẻ địch, khiến cán cân hai bên nghiêng về nhân loại!
Chúng ta là người mở đường vĩ đại..."
Tần Phượng Thanh bốc phét một trận, Lý Hàn Tùng không nhịn được nói: "Ta thật sự bị thương rất nặng..."
"Không sao cả, hấp thụ nhiều đá năng lượng một chút là được rồi, đi thôi, nhanh lên nào."
"Ta muốn chữa thương..."
"Vậy không phải làm lỡ sự sao? Đi thôi đi thôi, đi nhanh một chút, chữa thương cần nhiều thời gian, binh quý thần tốc, chờ đến khi người ta phản ứng lại thì chúng ta không còn cơ hội nữa."
Lý Hàn Tùng cầu cứu nhìn về phía Vương Kim Dương, ta thật sự muốn chữa thương.
Vương Kim Dương như có điều suy nghĩ hỏi: "Còn có thể gắng gượng được không sao?"
"Có thể thì có thể, nhưng mà..."
"Vậy thì tốt, đi thôi, lúc trước khi chạy trốn ta nhìn thấy ở phía Nam chừng hơn 40 dặm hình như có một cái thôn, bây giờ chắc bọn họ cũng không ngờ rằng chúng ta sẽ quay lại đâu ha. Quy tắc cũ, giết võ giả, cướp đồ rồi chạy!"
"Được!"
"Hai người..."
Lý Hàn Tùng sắp khóc tới nơi!
Các ngươi thật không có cảm giác gì sao?
Hai tên này cũng bị thương mà, mông Tần Phượng Thanh còn bị người ta bắn tên trúng, đau đớn muốn nổ hoa cúc mà cũng nhịn được?
"Đồ gà!"
Tần Phượng Thanh liếc hắn một cái, khinh bỉ nói: "Kinh Võ càng ngày càng yếu, loại người như ngươi có đến Ma Võ, làm phó hội trưởng cũng chỉ là phiền phức!'
"Ta..."
Ta chỉ là muốn chữa thương thôi mà!
Lý Hàn Tùng khóc không ra nước mắt, ta không sợ chiến đấu, cũng không tránh chiến đấu, ta cũng đâu nói sẽ không giết người, ta chỉ muốn trị thương, chữa thương mà thôi!
Từ hôm trước đi vào địa quật đến hiện tại đã 48 tiếng rồi!
48 tiếng chạy trốn không ngừng!
Bị truy sát, quay lại giết bọn họ, cướp đồ, chạy trốn, lại tiếp tục bị truy sát… Đậu nành, ta mệt thật chứ chẳng đùa, thật muốn nghỉ ngơi một chút, thật muốn trị thương.
Vương Kim Dương khẽ cau mày nói: "Ráng chút nữa đi, không sao đâu, quen là tốt rồi."
Ở địa quật, đương nhiên phải quen bị đuổi giết.
Giết người chỉ là một phần nhỏ xíu mà thôi, phần lớn đều là chạy trốn, phải quen với việc bị người đuổi giết, bị người khác đuổi giết nghĩa là có thu hoạch.
Không tìm cường giả gây sự, không trêu chọc cường giả truy sát, lấy đâu ra thu hoạch?
Võ giả không bị ai truy sát thì không phải là võ giả tốt.
Bị người khác đuổi giết, mà người truy sát càng mạnh, nghĩa là thu hoạch của ngươi càng lớn.
Nếu chỉ luôn đi giết người yếu, vậy thì ngày càng yếu.
"Quen là tốt rồi…"
Lý Hàn Tùng lẩm bẩm một tiếng, hắn xưa giờ không có loại ý thức này.
Ở Kinh Đô địa quật, thực ra nhân loại chiếm ưu thế.
Trận chiến oanh liệt năm đó, tuy Kinh Đô tổn thất nặng nề, nhưng cũng giết được lượng lớn cường giả địa quật, thậm chí diệt được 2 thành, điều này cũng khiến tòa thành đối địch với Kinh Đô địa quật cách căn cứ bọn họ cực kỳ xa, hơn ngàn dặm!
Ở khu vực trung gian, cũng là nhân loại chiếm ưu thế, bức bách đối phương luôn ở thế phòng thủ.
Hơn nữa, Kinh Đô địa quật còn có cường giả cấp 9 trấn thủ, tính an toàn càng lớn hơn nhiều.
Lý Hàn Tùng ở Kinh Đô địa quật khá nhiều, rất hiếm khi bị người khác đuổi giết, hoặc nên nói, chưa từng bị.
Ở đó, nhân loại truy sát võ giả địa quật mới là chuyện thường phát sinh.
Lý Hàn Tùng còn đang suy nghĩ, Tần Phượng Thanh đã lắc mông chạy về phía trước, vừa chạy vừa nói: "Không thể bị Phương Bình cướp hết danh tiếng, thằng nhóc kia bây giờ không biết đã cướp được bao nhiêu thứ tốt rồi, chúng ta chơi chơi như vậy không được.
Ta thấy, chúng ta cướp thôn trấn này, nhân dịp nhóm cứu viện thứ hai của Nam Giang đến, chúng ta đến vơ vét sào huyệt đối phương, sao hả!"
"Quá nguy hiểm, một khi có cao cấp ở lại giữ thành, vậy thì có mà đi nạp mạng à." Tiếng nói của Vương Kim Dương truyền đến, hắn lại nói: "Nhưng nhóm cứu viện của Nam Giang đến, chúng ta có thể mai phục giữa đường, xem có thể giết bớt một vài võ giả cấp 5 cấp 6, giết rồi cũng có lợi."
"Nếu không thì chúng ta vòng qua thôn này, đi vào phía sau ấy, càng ở sâu phía sau càng giàu có, ta có kinh nghiệm, các thôn trấn phía sau càng có nhiều năng lượng, cường giả cũng nhiều, đá năng lượng cướp được cũng to hơn nhiều!"
"Để xem tình hình sao đã rồi tính, trước tiên đi đến thôn trấn phía trước đi."
"Tốt, trước tiên kiếm chút tiền rồi tính."
"..."
Hai người tán gẫu không coi ai ra gì, Lý Hàn Tùng một mặt bi thương đi theo, quá kích thích, kích thích đến mức hơi không chịu được.
Những võ đại khác, đều điên cuồng như thế sao?
...
Cùng lúc đó.
Phía bên đường nối.
Chu Định Quốc tung một chưởng tiêu diệt toàn bộ giáp sĩ xung quanh, hơi nhíu mày nói: "Kỳ quái, không phải bẫy!"
Sáng sớm, vị cường giả cấp 9 kia bỗng nhiên rời đi rồi.
Vốn tưởng rằng đây là cái bẫy, ngay cả một vị cường giả cao cấp cũng không ở lại sao.
Nhưng đường nối là vùng giao tranh, là chiến trường, Chu Định Quốc cũng không nghĩ nhiều như vậy, đối phương để lại nhiều mồi như vậy, vậy cứ xử lý thôi, cùng lắm thì lại tiếp tục chạy, tập hợp với trấn thủ Ngô.
Nhưng hiện tại giết hết đám giáp sĩ này, đối phương cũng vẫn không trở về.
Hiện tại, Chu Định Quốc cũng cảm thấy kỳ quái.
Không có thời gian cân nhắc nhiều như vậy, giết hết kẻ địch, một vị võ giả cấp 6 từ đang chạy tới, Chu Định Quốc thấy thế lập tức nói: "Ngươi tiến vào trước, chờ đường nối vững chắc thì lập tức quay về báo tin!"
Nói xong, Chu Định Quốc khẽ thở một hơi nói: "Nơi đây có lực lượng 2 thành, hai vị cấp 9, có khoảng 5-6 người cấp 8, khoảng 20 người cấp 7, nhưng mà thành còn lại vẫn chưa toàn lực ứng phó, chỉ có thành chủ dẫn mấy người cấp 8 truy sát Trấn thủ Ngô thôi.
Chờ đường nối vững chắc, sáng sớm ngày mai các ngươi lại vào, ta đi tìm Trấn thủ Ngô, trong ứng ngoài hợp, đột phá phòng thủ, đặt cứ điểm xuống!"
"Được!"
Vị cấp 6 này cũng không phải là người do dự thiếu quyết đoán, nói xong lại hơi đau buồn nói: "Tư lệnh Chu cẩn thận, bây giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi!"
"Ngươi cũng cẩn thận, đường nối không vững chắc, một khi địa quật có người tiến vào, ngươi sẽ bị phát hiện… Đến lúc mạo hiểm thử một lần, xem có thể đi về hay không!"
Đường nối năng lượng bất ổn, không cẩn thận xông vào dễ bị năng lượng phản kích mà mất mạng.
Chỉ có thể chờ đến khi năng lượng không còn bạo động, mới có thể đi vào.
Tiến vào đường nối lúc này cũng cực kỳ nguy hiểm, có thể trở về Địa Cầu khi đường nối ổn định hay không cũng phải xem may mắn thế nào, mà đây cũng là nhiệm vụ cửu tử nhất sinh.
Nhưng vị võ giả cấp 6 này cũng không có một lời oán hận nào.
Lúc này, cường giả cấp 6 chỉ còn một mình hắn mà thôi.
Còn một người khác, lần trước vẫn chưa chạy trốn, sau đó trong lúc thoát đi thì bị cường giả cấp 7 đang phẫn nộ đuổi theo. Cấp 6 gặp phải cấp 7, rất ít ai có thể chạy thoát.
Bây giờ, đám võ giả trẻ tuổi không rõ tung tích, không rõ còn sống hay đã bỏ mạng.
Võ giả cấp 6 chỉ còn mình hắn.
Ngô Xuyên, cấp 9, đang bị người ta truy sát, bây giờ cũng không rõ sống chết thế nào.
Chu Định Quốc, cấp 8, bị thương đến giờ vẫn chưa lành.
Cường giả cấp 7, hai người chết trận, hai người trọng thương, còn lại một người đang ở lại chăm sóc mọi người, cũng không dám mạo muội hành động. Người hiện tại có thể quay về báo tin cũng chỉ có hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận