Toàn Cầu Cao Võ

Chương 447: Cố gắng sống sót (2)

"Phương Bình!"
Trần Vân Hi còn chưa trả lời, Dương Tiểu Mạn đã tức giận nói: "Cậu có thể đừng vô sỉ như vậy được hay không?"
Phương Bình cau mày nói: "Thật lòng đó, đưa thuốc cho tôi, tôi sẽ đảm bảo an toàn tính mạng các cậu."
Phương Bình không nói đến chuyện mượn, đưa cho mới có điểm tài phú.
Nếu gặp phải phiền toái, trên người mấy bạn con nhà giàu này có không ít thuốc có giá trị.
Cho cậu, có thể giúp cậu tăng cường mấy chục triệu, thậm chí hơn 100 triệu điểm tài phú.
Có nhiều điểm tài phú như vậy, gặp phải kẻ địch khiến người tuyệt vọng, Phương Bình có thể tung mấy trăm lần tứ liên trảm, không hẳn không có hy vọng.
Dương Tiểu Mạn căm giận, hiển nhiên không tin tưởng Phương Bình.
Phương Bình thấy thế cũng không nói nhảm nữa, vừa quay đi vừa nói: "Muốn tin thì tin, dù sao không trả giá, tôi sẽ không liều mạng vì các cậu."
"Phương Bình, cậu cũng quá thực dụng, có chết cũng không cầu cậu!" Dương Tiểu Mạn hơi tức giận nói một câu.
Nếu như Phương Bình không nói đưa thuốc cho cậu, nhưng nếu cậu cứu mọi người, bọn họ chắc chắn cũng sẽ báo đáp lại.
Nhưng bây giờ Phương Bình lại nói chuyện quá hiện thực như vậy, ngược lại khiến người khác khó chịu.
Phương Bình nghe vậy cũng không lên tiếng, cậu thì biết cái gì!
Không hiện thực một chút, lấy đâu có điểm tài phú ra cứu người.

Quay về ký túc xá, cũng đã trễ lắm rồi.
Mới vừa vào cửa không lâu, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Phương Bình mở cửa, Phó Xương Đỉnh đứng ở ngoài cửa, cười híp mắt nói: "Uống một ly không?"
Nói xong, quơ quơ chai rượu trong tay.
Không chờ Phương Bình đáp lời, Phó Xương Đỉnh đã lách người vào, tự nhiên ngồi xuống, cười ha hả nói: "Võ giả không uống rượu, nhưng tôi nhớ ông nội tôi trước khi xuống địa quật, đều sẽ uống một chút.
Hôm nay có rượu hôm nay say, ai biết có còn ngày mai hay không.
Trước đây không hiểu, hiện tại đã hiểu.
Sáng sớm nay, ba tôi gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi, nếu như tôi chết ở địa quật, ông ấy sẽ sinh thêm 18 đứa em trai em gái, sau đó đi báo thù cho tôi.
Cậu xem, già đầu rồi, còn muốn sinh thêm 18 đứa, ông già tôi có phải không biết xấu hổ là gì không?"
Phương Bình cười cười, lấy ra hai cái ly, trêu đùa nói: "Sợ là sợ em trai em gái cậu không phải do mẹ cậu sinh, ba cậu cố ý kiếm cớ để thu nhận con rơi con rớt về ấy chứ."
"Cút đi, ông già tôi không dám đâu, ông ấy mới đỉnh cấp ba, mẹ tôi cấp bốn!"
"Khụ khụ khụ..."
Phương Bình kém chút bị sặc chết, chuyện gì thế này, hiện tại đều là xu hướng phụ nữ mạnh hơn sao?
Hình như mẹ Quách Thịnh cũng mạnh hơn cha cậu ấy một chút.
"Ba cậu mới cấp ba?"
"Cái gì gọi là mới cấp ba?" Phó Xương Đỉnh nói: "Cậu cho rằng cảnh giới trung cấp dễ vào vậy hả? Tương lai 10 năm nữa chính là thời điểm võ đạo phát triển nhanh nhất.
Lúc này, thực lực chúng ta tăng nhanh như gió là chuyện rất bình thường, nhưng sau này, phải nhờ thời gian mài giũa rồi.
Cảnh giới trung cấp không dễ vào như vậy…"
"Tôi thấy học kỳ sau tôi có thể trở thành võ giả trung cấp rồi."
Phó Xương Đỉnh không còn lời nào để nói, lời này mình nên phản bác thế nào?
Không nói nhảm nữa, cầm lấy ly rượu lên, Phó Xương Đỉnh một ngụm uống cạn, sau đó líu lưỡi, nói: "Mẹ nó, thật là khó uống!"
Phó Xương Đỉnh còn tưởng rằng rượu uống rất ngon, lúc này mới phát hiện, khó uống muốn chết.
Phương Bình buồn cười vô cùng, cũng khẽ nhấp một cái, hơi có dư vị nói: "Rượu ngon, rất lâu không uống rồi."
"Cậu uống rồi à?"
"Cậu cho rằng tôi giống như cậu, là trẻ con miệng còn hôi sữa chắc."
"Nói như thể cậu lớn hơn tôi nhiều tuổi lắm ấy."
"..."
Hai người nói chuyện, trò chuyện.
Đây cũng là lần đầu tiên Phương Bình biết gia cảnh nhà Phó Xương Đỉnh.
Nhà họ Phó ở Kinh Đô cũng được xem là danh môn hào tộc.
Ông nội của Phó Xương Đỉnh là võ giả cấp sáu, chưa lên đỉnh cấp sáu, nhưng cấp sáu đã là cường giả rồi, là trưởng khoa các bộ môn ở Kinh Đô Võ Đại.
Phương Bình hơi kinh ngạc, lần đầu tiên cậu được biết ông nội Phó Xương Đỉnh lại là đạo sư ở Kinh Võ!
Cậu ta không ghi danh Kinh Võ, ngược lại ghi danh Ma Võ, chuyện này là sao đây?
Con cháu phản nghịch sao?
Thấy Phương Bình kinh ngạc, Phó Xương Đỉnh nấc rượu cười nói: "Tôi có là gì, ông nội tôi cũng chỉ là đạo sư, không phải là hiệu trưởng hiệu phó, nhà Trần Vân Hi mới hay.
Ông nội cậu ấy là hiệu trưởng Kinh Nam Võ Đại, cậu biết không?"
"Cái gì?"
"Kinh Nam Võ Đại, một trong các trường thuộc liên minh Bát Giáo, ông nội cậu ấy là hiệu trưởng, nhưng cậu ấy còn không thèm ghi danh vào Kinh Nam Võ Đại, tôi ghi danh Ma Võ thì có làm sao!
Ông nội tôi nói rồi, những người như chúng ta, có chết cũng đừng chết trước mắt họ.
Cậu căn bản không hiểu, rất nhiều con cháu của đạo sư võ đại thực ra đều không ghi danh vào trường học mà phụ huynh nhà mình đang công tác.
Cậu xem, nếu có một ngày, cậu chết trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ khó chấp nhận đến mức nào?
Đạo sư của cậu chính là như vậy đó!
Nếu như lúc trước con gái cô ấy không chết trước mặt thầy hiệu phó Ngô, nói thật, bọn họ chưa chắc đã làm lớn chuyện như bây giờ.
Chúng ta cũng vậy, chết ở ngoài trường, ít nhất cũng dễ chịu hơn chết trước mặt người thân mình nhiều."
Nhất thời, Phương Bình thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng có thể hiểu được.
Thà để con cháu mình chết ở nơi khác, sau khi chết trận rồi, dù có đau khổ, cũng đỡ hơn tận mắt thấy người thân chết đi.
"Hình như cũng có lý."
"Chứ gì nữa..."
Phó Xương Đỉnh chóng mặt, cười nói: "Thực ra khi tôi còn bé, ông nội tôi luôn phản đối chuyện tôi luyện võ, đến trung học phổ thông, ông nội cũng nói, đừng thi võ đại.
Tôi không phục a!
Dựa vào cái gì a!
Cho nên tôi càng muốn luyện võ, càng muốn thi Võ Đại, càng muốn thi vào hai trường nổi danh như Kinh Võ và Ma Võ!
Chờ đến khi biết chuyện địa quật, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoá ra là sợ tôi chết chứ gì.
Nhưng tôi lại cảm thấy, không sao cả, thật không sao cả, sáng nghe đạo tối chết cũng an lòng!
Con đường võ đạo rất thú vị, xuống địa quật có lẽ lại càng thú vị!
Đi đến một thế giới khác, thế giới khác nhau, đời này nếu không đi một chuyến, không đi mở mang kiến thức, vậy thì đúng là có chết cũng không cam tâm!"
Phương Bình rót thêm một ly, lạnh nhạt nói: "Sống vẫn tốt hơn chết chứ."
"Không ai muốn chết, tôi còn muốn thành Tông sư đây, ông nội tôi chưa thành Tông sư, nhưng tôi sẽ thành Tông sư! Nhưng mà… Phương Bình, tôi bỗng nhiên hơi sợ, tôi sợ tôi thật sự chết rồi, cậu nói, tôi sẽ chết sao?"
Phó Xương Đỉnh thật sự hơi bị say rồi, phiền muộn nói: "Nhiều võ giả cấp hai như vậy, bây giờ đi xuống địa quật, vốn là rất loạn, gặp phải nguy hiểm, không thể bảo vệ được nhau!
Đừng nói là Đại Sư Tử, cho dù toàn bộ đạo sư Ma Võ đi xuống, nếu như gặp phải đại chiến, cũng không bảo vệ được chúng ta..."
"Vậy thì nỗ lực sống sót!"
"Đúng, nỗ lực sống sót!"
Phó Xương Đỉnh lại uống một ly nữa, cũng không có đồ nhắm, hai người cứ uống như thế.
...
Đêm này, không ít nơi đều như vậy.
Có người một mình buồn, uống rượu, có người yên lặng viết di thư.
Sẽ chết sao?
Không biết.
Nhưng ở cái ngày trở thành võ giả, biết được chuyện địa quật, mọi người đều hiểu, đây là con người của cường giả.
Không có cường giả nào không từng xuống địa quật!
Trong Hoa Quốc to lớn, thậm chí trên toàn thế giới, không có cường giả nào không từng xuống địa quật.
Dù là võ giả xã hội, thật đạt đến cảnh giới kia, không đi cũng không được, đây là trách nhiệm, là nghĩa vụ của bạn.
Trừ phi... Bạn lựa chọn phản bội, lựa chọn gia nhập tà giáo.
...
Phương Bình, cũng có chút say rồi.
Uống rượu không say, người tự say.
Đối với hành trình địa quật ngày mai, Phương Bình mang theo thấp thỏm và chờ mong vô hạn.

Ngày 20 tháng 6.
Tại đại lễ đường Ma Võ.
97 sinh viên được võ trang đầy đủ.
Đường Phong và một vị đạo sư cấp năm, ba vị đạo sư cấp bốn, tổng cộng 5 vị đạo sư, lúc này cũng võ trang đầy đủ, hoàn tất chuẩn bị xuống địa quật.
Đội ngũ trăm người, đa số là võ giả cấp hai, đây cũng là lần đầu tiên Ma Võ điều động đội hình như vậy xuống địa quật trong suốt bao nhiêu năm qua.
Thầy hiệu trưởng già, Ngô Khuê Sơn, Hoàng Cảnh, ba vị Tông sư đều đến.
"Tất cả các em đều là trụ cột của Ma Võ, là trụ cột của Hoa Quốc!"
Giọng thầy hiệu trưởng già mạnh mẽ vang lên: "Tôi hy vọng các em có thể bình an trở về, tôi hy vọng ngày sau, các em đều có thể bước vào cảnh giới võ giả cao cấp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận