Toàn Cầu Cao Võ

Chương 684: Đừng đánh quá ung dung

Ngay trong lúc Phương Bình rời đi không lâu, Vương Kim Dương ung dung chiến thắng bốn người còn lại của trường quân đội Cửu Châu, lại lần nữa hoàn thành một trận xuyên năm.
Lúc này, mấy lời nói của Phương Bình đã hoàn toàn được tán thành.
Chênh lệch của đỉnh cấp bốn cũng rất lớn, xếp hạng chỉ để nhìn thôi.
...
Buổi chiều.
Ma Võ chiến Hoa Quốc Võ Đại.
Đến mức trận đấu của Hoa Sư và Đông Nam bên bảng B... Không ai lưu ý.
Hai đội này yếu như gà, tự biên tự diễn cho vui là được rồi.
...
Sân thể dục.
Phương Bình đến từ rất sớm, Tần Phượng Thanh nóng lòng muốn thử nói: "Phương Bình, để anh thử xem thế nào? Lưu Thế Kiệt gần đây rất hung hăng a..."
Phương Bình liếc anh ta một cái, hơi tiếc nuối, Tần Phượng Thanh gần đây thông minh hơn rồi.
Vốn nghĩ lần trước có thể lừa được anh ta đánh Hoa Sư - Hồ Dũng một trận.
Không ngờ, Hồ Dũng bây giờ vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, Tần Phượng Thanh hiển nhiên không đi đánh người.
"Thôi bỏ đi, xem ra cái tên này thật sự thông minh hơn rồi."
Phương Bình thầm nói một câu, cũng không để ý, không đánh thì không đánh.
Nhưng suy nghĩ một chút, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Anh cho em mượn đao của anh một chút."
Tần Phượng Thanh lập tức cảnh giác: "Chính cậu không phải cũng có đao sao?"
"Đao của em không thể tùy ý xuất đao được, lần này quên đem Yển Nguyệt Đao theo rồi, anh cho em mượn dùng trước đi."
"Không cho mượn!"
"Không lấy của anh!"
Phương Bình thật cảm thấy cạn lời, thanh đao cùi bắp của anh cũng chỉ mới cấp B, anh nghĩ em thèm chắc?
Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ, nhưng mà trong số mấy người ở đây, cũng chỉ có anh ta dùng đao.
Trần Văn Long và Tạ Lỗi dùng quyền, Trương Ngữ sử dụng kiếm, những người khác dù dùng đao cũng chỉ là cấp C, chất lượng bình thường, chỉ có đao của anh ta tốt nhất.
Nhìn chằm chằm vào thanh đao của Phương Bình một hồi, Tần Phượng Thanh suy nghĩ một chút nói: "Vậy cậu thế chấp thanh đao của cậu ở chỗ anh đi..."
Phương Bình không nói gì nói: "Cần phải như vậy sao?"
"Cần!"
"Quên đi, không mượn anh nữa."
Phương Bình lườm một cái, đi tới một bên, trực tiếp cầm lấy thanh đao của Lương Phong Hoa, cười nói: “Nếu đánh hư thanh đao này, thanh đao của em là của anh.”
Lương Phong Hoa khẽ cười nói: "Không cần, dù sao anh cũng chuẩn bị đổi đao rồi. Nhưng màđao hợp kim cấp C, em…”
"Không sao, cấp C vừa đẹp."
Phương Bình áng chừng trường đao, nhìn Tần Phượng Thanh, nói: “Vốn em còn định lỡ như hư thanh đao của anh, thì em lấy thanh Yển Nguyệt Đao của mình bồi thường cho anh. Đao dù bị hư hại một chút cũng vẫn đáng giá. Đáng tiếc, anh không quý trọng cơ hội như vậy.”
Tần Phượng Thanh mắt điếc tai ngơ, cậu nghĩ tôi bị ngu chắc, Lương Phong Hoa là đồng môn của cậu, cậu hào phóng là phải, chứ câuh mà hào phóng với Tần Phượng Thanh tôi sao?
...
Ma Võ bên này đang đàm luận náo nhiệt.
Một bên khác, Hoa Quốc Võ Đại, một vị cường giả trung niên cấp sáu nhìn Phương Bình một chút, thấp giọng nói: “Cẩn thận bị cậu ta kinh sợ tinh thần, Phương Bình đột phá không lâu, chiến pháp có tu luyện đến mức nào đi nữa cũng sẽ không tăng nhanh như gió.
Quan trọng vẫn là lực lượng tinh thần mạnh mẽ, đối với em mà nói, lực lượng tinh thần không thể phóng ra ngoài, mặc dù võ giả cấp bốn cũng trong thời gian nuôi dưỡng tinh thần, nhưng chỉ khi bị quấy rầy, sẽ vẫn ảnh hưởng đến chuyện phát huy thực lực của em.
Chỉ cần em đánh bại Phương Bình, vậy dù Hoa Quốc Võ Đại thua cũng sẽ nổi tiếng.
Bây giờ, hai đại trường danh tiếng vẫn chưa bị đánh bại ván nào."
Kinh Võ và Ma Võ, bao gồm cả trường quân đội Đệ Nhất, lúc này cũng chưa từng bị đánh bại, dù là một ván, cũng chưa từng thua.
"Biết rồi ạ, thầy yên tâm, lực lượng tinh thần của cậu ta mạnh mẽ, điểm này em đã sớm có chuẩn bị!"
Lưu Thế Kiệt trầm giọng nói: "Dù sao cậu ta cũng không phải Tông sư, cùng cấp mà muốn quấy rầy em, không dễ như vậy."
"Có chuẩn bị thì tốt, toàn lực ứng phó."
"Nhất định!"
Lưu Thế Kiệt hít sâu một hơi, cầm đao đi về phía trước.
...
"Trận chiến thứ hai giữa võ giả đỉnh cấp bốn lập tức sắp bắt đầu! Hội trưởng Lưu Thế Kiệt của Hoa Quốc Võ Đại, xếp hạng cực kỳ cao trên bảng xếp hạng, thậm chí còn cao hơn cả Ma Võ - Trần Văn Long vài hạng. Và hội trưởng Phương Bình của Ma Võ, hiện nay vẫn chưa có mặt trên bảng…"
Bình luận viên còn chưa nói hết, Phương Bình đã nhảy lên một cái, trực tiếp lên võ đài, cười nói: "Lưu sư huynh, lên đài đi!"
Bình luận viên cũng cạn lời, cậu không lên bảng xếp hạng là sự thật, tôi chỉ nói sự thật thôi mà, gấp gáp sốt ruột lên đài như vậy làm gì?
Lưu Thế Kiệt cũng không yếu, dưới chân hơi động, nhảy lên võ đài.
Chờ anh ta lên võ đài, Phương Bình ngược lại không vội nữa rồi.
Cậu dùng thanh đao hợp kim trong tay gõ gõ võ đài…
Động tác này khiến cường giả Kinh Võ bên đài phát biểu chớp mắt muốn trở mặt!
Nhưng rất nhanh, có người hừ nhẹ nói: "Có bản lĩnh thì tiếp tục đi!"
Hợp kim cấp A bao bọc toàn bộ võ đài, giỏi thì em đánh vỡ tôi xem!
Hợp kim cấp B cũng đã cực kỳ kiên cố rồi, dù là cường giả cấp sáu muốn phá hoại binh khí hợp kim cấp B cũng không phải chuyện đơn giản.
Cấp A, bình thường cũng là chất liệu chế tạo binh khí cho cường giả đỉnh cấp sáu dùng.
Cường giả cấp sáu đỉnh phong giao thủ cũng khó có thể phá hoại binh khí của đối phương.
Người này mới vừa nói xong, Hoàng Cảnh cười nói: "Các vị quá lo, nếu như Phương Bình thật sự có ý này, mấy trận trước đó cũng đã phá hoại rồi."
"Mấy trận trước cậu ta không lên võ đài có phải không?"
Một vị Tông sư Kinh Võ sâu xa tiếp lời, hai trận trước đều là Trần Văn Long xuất trận, Phương Bình chưa có cơ hội mà thôi.
...
"Thật cam lòng dốc hết vốn liếng nha."
Phương Bình cảm thán, cũng là cấp A thật. Trước đó cậu cũng không lại gần nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại, ừm, chẳng trách đánh nhiều trận như vậy, trên võ đài cũng không có một vết lõm nào.
"Lần này bỏ qua vậy."
Võ đài hợp kim cấp A hợp, Phương Bình đánh không nát.
Nhưng… Bình Loạn Đao của cậu vẫn có thể chém vỡ một chút, không thành vấn đề, hợp kim trên võ đài và hợp kim chế tạo binh khí vẫn có chênh lệch.
Hợp kim trên võ đài có thể không trải qua nhiều lần rèn đúc, mật độ đặc và tính dẻo dai không cao.
Lưu Thế Kiệt dường như biết cậu đang suy nghĩ gì, cười nói: "Phương Bình, lẽ nào cậu hy vọng dùng mảnh vỡ hợp kim để đánh bại tôi sao?"
Đùa tôi đấy à!
Phương Bình đang thăm dò cường độ của hợp kim, có phải cũng định làm lại một màn trước đó?
Nhưng anh ta không phải Khổng Nguyên Vinh, Khổng Nguyên Vinh thậm chí còn chưa chắc đỡ được một chiêu của anh ta.
Phương Bình khẽ cười nói: "Lưu sư huynh đoán thật chuẩn."
Phương Bình nói hết, nhìn một chút dưới đài, nhẹ giọng nói: "Lần này, khán giả thật đáng thương."
Lưu Thế Kiệt không rõ vì sao.
Nhưng Phương Bình không giải thích.
Chiến đấu kết thúc nhanh như vậy, người xem cái gì cũng không thấy, tốn 1000 đồn mua vé, không đáng thương sao?
Hai người nói chuyện vài câu, trọng tài cũng đạp không mà đến, mở miệng nói: "Trận đấu bắt đầu!"
Vừa dứt lời, hai tay Lưu Thế Kiệt chớp mắt phình to lên! Màu máu chen lẫn ánh sáng vàng nhạt. Mà trường đao trong tay anh ta cũng chớp mắt nhuộm màu khí huyết nồng nặc.
Trận đấu vừa bắt đầu, Lưu Thế Kiệt đã chuẩn bị sử dụng tuyệt chiêu.
Đánh với Phương Bình, mọi người đều nhất trí không chơi đánh du kích, đánh câu giờ, lên đài phải tung đại chiêu ngay và luôn, nhanh chóng đánh bại Phương Bình, có như vậy, ưu thế của Phương Bình mới có thể bị hạn chế đến mức thấp nhất.
"Chém!"
Lưu Thế Kiệt quát lớn một tiếng, động tác lưu loát liền mạch, gần như hoàn thành trong nháy mắt.
Trong mắt khán giả, trọng tài vừa nói bắt đầu, trường đao của Lưu Thế Kiệt đã bùng nổ ra ánh sáng đỏ ngòm mãnh liệt, chớp mắt chém từ trên đỉnh đầu Phương Bình xuống!
"Đã bảo rồi, tôi sẽ không để người khác cướp mất danh tiếng!"
Giọng nói của Phương Bình dường như vang lên ngay bên tai của Lưu Thế Kiệt.
Ánh mắt Lưu Thế Kiệt hơi biến đổi, dù muốn dù không, anh ta nhảy lên trời, muốn tách ra khỏi Phương Bình!
"Đừng chạy chứ!"
Phương Bình khẽ cười một tiếng, hai tay cầm trường đao cấp C, âm thanh không hề có mùi thuốc súng, nhưng trên thân đao lại bùng nổ ra huyết khí mãnh liệt!
"Giết!"
Một tiếng quát lạnh truyền ra, bóng người Phương Bình xuất hiện bên phải đối phương, trường đao chém xuống nổ cả không khí, tiếng nổ ầm ầm nghe như tiếng sấm.
"Oanh!"
Người ngoài không nhìn thấy cái gì, nhưng đồng tử Lưu Thế Kiệt thu nhỏ lại, nhanh chóng rút đao đánh trả!
Hai đao va chạm, đốm lửa tung toé.
Lưu Thế Kiệt chớp mắt cảm nhận được áp lực, khí huyết của Phương Bình quá mạnh mẽ!
"Lão Vương 97, tôi 98!"
Không biết Phương Bình đang nói chuyện với ai, Lưu Thế Kiệt vừa mới tiếp được đao thứ nhất, trường đao trong tay Phương Bình dường như không động, Lưu Thế Kiệt lại lần nữa cảm nhận được áp lực!
Nhưng như vậy chưa đủ, chấn động đánh chém liên miên không ngừng, khiến Lưu Thế Kiệt không ngừng rơi xuống dưới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận