Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2990: Trở Về (2)

Chương 2990: Trở Về (2)Chương 2990: Trở Về (2)
"Mấy tháng qua, các tiền bối đã hy sinh quá nhiều, có Kiếm Vương, có Thái Dương Thần, có Đại Pháp Lão..."
Nói tới tên người nào, Phương Bình đều thuật lại cuộc đời của bọn họ. Sinh ra làm người của Nhân tộc, chiến đấu trong thời Tân Võ, chết trong thời Tân Võ.
Hy sinh vì Nhân tộc, hy sinh vì bảo vệ.
31 vị cường giả tuyệt đỉnh!
Có người đến từ tông phái, có người đến từ Thượng Cổ, có người lai lịch không rõ ràng, nhưng không sao, bọn họ chỉ có một thân phận, là Nhân tộc!
Tiếng nghẹn ngào vang vọng tứ phương. Thời khắc này, có người khóc thảm, có người nghẹn ngào. Chưa tới ba tháng, 31 vị tuyệt đỉnh tử trận.
Sự mừng rỡ, vui vẻ ban nãy tan thành mây khói.
Giọng của Phương Bình vẫn còn đang vang, vang vọng bên tai mọi người.
"Nhưng bây giờ... càng ngày càng ít rồi!"
"Cường giả của 30 ngàn năm qua liên tục trở lại, chúng ta còn có thể chiến, còn dám chiến, không sợ chiến!"
Lần đầu tiên, giọng của Phương Bình toát ra sự uể oải.
"Chúng ta cần sức mạnh đời mới, chúng ta cần sức mạnh đồng bạn, chúng ta cần trợ giúp, cần bổ sung..."
"Nhưng chúng ta muốn nghỉ ngơi một lát, Nhân tộc, còn ai có thể chiến không?"
"Các tiền bối càng đánh càng ít, ta không hy vọng có một ngày... Các tiên bối từng yên lặng bảo vệ Nhân tộc vô số năm chỉ còn có thể xuất hiện trong sách sử, ta muốn bọn họ có thể sống sót!"
"Chúng ta rất mệt... Rất mệt, rất mệt..."
Hôm nay, Nhân Vương lộ vẻ mỏi mệt.
"Chúng ta còn có thể chiến... Nhưng chúng ta không biết, chúng ta có thể chiến đến khi nào... Hỡi các đồng bào, hãy trỗi dậy, tương lai của mọi người và chúng ta đang chờ các ngươi! Chờ các ngươi cùng chiến đấu, cùng bảo vệ..."
Hôm nay, Phương Bình không nhắc tới chiến lợi phẩm giết địch.
"Tuyệt đỉnh của sáu đại thánh địa sắp chết hết rồi..."
Ma Đô.
Ngày 11 tháng 5, đám người Phương Bình trở về, mang đến tin tức tốt, mang đến tin tức xấu.
Nhân tộc cùng bi thương.
Họ còn có thể tái chiến, chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Nhưng những tiền bối kia, càng ngày càng ít, sắp héo tàn ở thế gian này. Hắn cần cường giả đời mới xuất hiện, cần sức mạnh của bọn họ, cần bọn họ tiếp tục chinh chiến, truyên thừa ngọn lửa không tàn của nhân loại.
Phương Bình chỉ dừng ở Kinh Đô một chút, sau đó ngay lập tức trở về Ma Đô, trở vê nhà, những cường giả khác cũng trở về gia tộc hoặc thánh địa. Mọi người đều cần nghỉ ngơi mấy ngày, ngủ ngon, ăn bữa cơm ngon.
Phương Bình mở mắt, Thương Miêu gác hai chân mèo lên lan can sân thượng, đuôi to quét tới quét lui, nhìn Phương Bình chằm chằm, vô cùng tủi thân.
Nhân gian mới là thế ngoại đào nguyên. Hắn đi tới cạnh cửa sổ, cảm thụ ánh mặt trời ấm áp, hưởng thụ gió mát thổi qua kẽ tóc, Phương Bình nhắm mắt, tận hưởng quãng thời gian khó mà có được này.
Đã lâu Phương Bình không được ngủ ngon, lần này, hắn ngủ rất say. Mặt trời chói chang, Phương Bình ngủ cả ngày, không ai đến quấy rầy hắn, không ai đến tìm hắn, ngủ thẳng tới 12 giờ trưa hôm sau.
Thời khắc này, Nhân Vương hay Thiên Vương gì đó, đều không tồn tại. Nếu không có con mèo chết tiệt nào đó cứ lắc lắc đuôi chọc vào lỗ mũi hắn, Phương Bình cảm thấy, cuộc sống như thế này rất hạnh phúc.
Mấy trăm năm qua, bọn họ hầu như không ngủ một ngày nào, chưa từng ăn một bữa ngon.
Phương Bình rất bất đắc dĩ, vỗ vỗ đầu to của nó: "Lại làm sao? Sơ võ bị đẩy lùi, ngươi hiện tại không có nguy hiểm gì, sao không đi ngủ, ở đây quấy rầy ta làm gì?"
Thương Miêu tủi thân nói: "Meo... Tên lừa đảo, bọn họ bắt nạt bản miêu! Nhân Hoàng giả lấy Tổ Mèo của bản miêu, không trả lại cho bản miêu! Bà già Tử Nhi kia lấy Miêu Cung của bổn miêu, cũng không chịu trả cho bản miêu!
Bản miêu có Miêu Cung và Tổ Mèo mà vẫn phải ngủ bãi cỏ, thật đáng thương!"
Phương Bình ân cần dụ dỗ nó: "Mèo do trời sinh đất dưỡng, đất là giường trời là chăn, mèo phải sống như thế mới đúng. Mèo ở Miêu Cung là không bình thường, ngươi là một con mèo già, hẳn phải biết sống sao cho đúng đời mèo, mèo lớn, đừng luyến tiếc Miêu Cung và Tổ Mèo của ngươi nữa."
Tử Nhi cần thần khí để tăng sức chiến đấu, lão Trương cần Tổ Mèo, định phá ra để thu hoạch một ít Miêu Quả và chế tạo một ít thân binh, cung cấp thiên tài địa bảo cho cường giả nhân loại, cho mèo ngủ mới là lãng phí.
Đặc biệt là da của Thú Hoàng, Trấn Thiên Vương nói ông ấy sẽ tìm Chú Thần Sứ chế tạo một bộ chiến giáp, chiến giáp tuyệt đỉnh, có lẽ có thể chế tạo chiến giáp bán thần khí, thậm chí thần khí, sao có thể trả cho Thương Miêu làm hành cung được
Tuy những thứ đó là của Thương Miêu, nhưng Phương Bình cảm thấy, không thể để cho nó lãng phí được.
Thương Miêu đè móng vuốt, ngẩng đầu, tràn đầy bi thương, là vậy sao? Từ giờ trở đi bản miêu phải ngủ bãi cỏ sao? Miêu Cung và Tổ Mèo mất rồi sao?
Phương Bình cười ha hả nói: "Đừng buồn, không còn cũng không sao, mấy năm sau bọn họ không cần dùng nữa sẽ trả lại cho ngươi."
"Được rồi!" Thương Miêu lẩm bẩm một câu, thôi, không cần nữa, ngủ bãi cỏ cũng được.
Phương Bình cũng không tiếp tục đề tài này, xoay xoay lưng, hỏi: "Từ hôm qua đến hôm nay, có ai tìm ta không?”
Có Thương Miêu ở đây, Phương Bình thật sự không quan tâm đến động tĩnh bên ngoài, thật sự ngủ một giấc thật say, không quan tâm đến tất cả mọi thứ.
Nhưng thật ra hắn hỏi Thương Miêu cũng như không. Từ ngay hôm qua đến hôm nay, thứ duy nhất mà Thương Miêu làm là đòi Miêu Cung và Tổ Mèo, kết quả đều bị cự tuyệt, Phương Bình vừa tỉnh là nó chạy đến méc ngay.
Cũng may, có người cảm ứng được khí cơ của Phương Bình khôi phục.
Rất nhanh, xa xa, có người truyền âm tới.
"Phương Bình, đến Thiên Đảo họp!" Người truyên âm chính là Trương Đào, Phương Bình ngủ rất ngon, ông thì không ngủ, cũng không nghỉ ngơi.
Mấy tháng không trở về, từ hôm qua đến hiện tại, ông đều bận rộn xử lý một số việc của Nhân tộc, Phương Bình tọa trấn Nhân tộc mấy tháng, cũng không quan tâm đến mấy chuyện này, Phương Bình chỉ chăm chăm lo chiến đấu, những thứ khác hắn không quan tâm.
"Quấy rầy người đang rảnh!" Phương Bình bĩu môi, khó được một ngày nghỉ ngơi, Trường Đào lại giống như đòi mạng, vừa tỉnh lại đã tìm hắn, Phương Bình nghiêm trọng hoài nghi Trương Đào vẫn luôn theo dõi hắn.
Phương Bình bay ra cửa sổ, đuôi mèo lớn cuốn lấy chân hắn, cũng bay theo.
Phương Bình quay đầu lại nhìn, Thương Miêu thầm nói: "Bản miêu cũng muốn nghe một chút, Nhân Hoàng giả nói ổng nhìn thấy Linh Hoàng, nhưng là không chịu nói cho bản miêu, nhất định phải chờ ngươi tỉnh mới nói, tức chết mèo!"
"Bây giờ ông ấy không còn là Nhân Hoàng giả nữa rồi." Phương Bình cười nói: "Đạo Nhân Hoàng của ta vỡ, dung đạo cho ông ấy, bây giờ ông ấy thật sự là Nhân Hoàng rồi."
"Còn lâu í!" Thương Miêu phản bác: "Chắc chắn không phải Nhân Hoàng thật sự... Ông ấy chỉ là Nhân Hoàng của Tân Võ, không phải Nhân Hoàng của toàn bộ Nhân tộc, trừ phi ông ấy thống nhất Tam Giới..."
Tiên, thần, đều là Nhân tộc.
Phương Bình khẽ động, Nhân Hoàng chân chính... là chủ của toàn bộ Tam Giới sao?
Hắn không để ý lắm đến chuyện này, theo ý Thương Miêu, dù lão Trương là Nhân Hoàng của Nhân tộc, ông ấy vẫn chưa phải là Nhân Hoàng chân chính?
Phương Bình cũng không nói gì thêm, kéo con mèo lười này về phía đảo. Con mèo chết tiệt này lười đến bực mình, chính nó không muốn bay, ôm đùi Phương Bình cứng ngắc, may là bây giờ thực lực của Phương Bình mạnh mẽ, bằng không chưa chắc đã kéo nổi nó.
Hình như Thương Miêu thân cận với hắn hơn trước một chút. Phương Bình cũng biết tại sao.
Lần này đối đầu với sơ võ, Nhân tộc không từ bỏ Thương Miêu. Thương Miêu sống nhiều năm như vậy, có ngốc cũng không ngốc đến nỗi nào, trong lòng nó vẫn hiểu rất rõ. Trước đây, trừ Phương Bình, nó hầu như không có tiếp xúc với những người khác. Nhưng bây giờ lại chủ động tìm Lão Trương đòi Tổ Mèo, thật ra cũng là một cách thể hiện sự thân thiết.
Bởi vì cường giả Nhân tộc khai chiến với sơ võ, là vì nó.
Trên Thiên Đảo, giờ khắc này, cường giả như mây. Thiên Vương có Lão Trương, Long Biến, Tử Nhi. Thánh Nhân có Thiên Mộc, Công Quyên Tử. Cấp Đế có Lý Trường Sinh, Lý Chấn, Chiến Vương, Thẩm Hạo Thiên, Minh Đình, và hươu sao đã biến thành người.
Cộng thêm những cường giả tuyệt đỉnh như Ngô Khuê Sơn, có người trở về, có người phải tiếp tục ở lại canh gác, Tưởng Hạo đang im lặng cũng có mặt trong đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận